Miu Miu Tây Bắcc
Trai thôn
Hỏi ngu!
Lâu lâu mấy ông quan chức văn học Việt Nam lại đặt hỏi: Tại sao Việt Nam không có nền văn học mạnh? Tại sao chúng ta không có tác phẩm xứng tầm? (không biết tầm gì?).
Rồi ra vẻ tìm câu trả lời, rồi cho rằng do chính các nhà văn thiếu tài năng, thiếu can dảm, v.v....
Thiếu tài năng, thiếu can đảm thì cũng đúng nhưng cái đúng nhứt thì không dám nói: Đó là không có nhà xuất bản tư nhân, không được tự do sáng tác, dẫn đến không có không khí văn chương, không có phê bình nghệ thuật đúng nghĩa.
Theo tao cái bầu không khí văn chương rất quan trọng, nó chính là dưỡng khí để tạo ra cạnh tranh, tạo ra danh tiếng, tạo ra tác phẩm. Không có NXB tư nhân, không có tự do sáng tác do có nhiều vùng cấm, yêu cầu một nhà văn viết rồi để đó hoặc in ở nước ngoài là quá sức của họ. Có rất nhiều hệ lụy, thậm chí nguy hiểm cho cá nhân, đặc biệt gia đình họ.
Hãy nhìn nền văn hóa văn nghệ Việt Nam Cộng Hòa chỉ hơn 20 năm nhưng đã tạo ra một lượng tác phẩm từ ca khúc, văn chương, khảo cứu, phê bình, hội họa... đáng kinh ngạc vì thời đó không khí văn nghệ, báo chí cực kỳ sôi động. Khó có phản biện về điều này khi nhìn thực trạng âm nhạc (ca khúc) hiện tại. Ca khúc của miền Nam hoàn toàn áp đảo ca khúc miền Bắc trên mọi hình thái biểu diễn. Các lãnh vực khác như văn chương không cho in lại nên khó so sánh nhưng cũng dễ đoán.
Một ví dụ khác: Trong vài ba năm khi chế độ xã hội chủ nghĩa sụp đổ ở cuối những năm 1980, ông Nguyên Ngọc đã chớp thời cơ tạo ra một không khí văn nghệ sôi động trên báo Văn Nghệ, và dù khi ấy không có tự do 100% vẫn tạo được những tên tuổi như Nguyễn Huy Thiệp, Bảo Ninh, Tạ Duy Anh..., tiếc là nó quá ngắn ngủi và sớm bị xử lý, cái không khí đó cũng sớm tắt, tạo ra sự trì độn cho tới ngày nay.
Câu trả không khó, đừng hỏi ngu.
Lâu lâu mấy ông quan chức văn học Việt Nam lại đặt hỏi: Tại sao Việt Nam không có nền văn học mạnh? Tại sao chúng ta không có tác phẩm xứng tầm? (không biết tầm gì?).
Rồi ra vẻ tìm câu trả lời, rồi cho rằng do chính các nhà văn thiếu tài năng, thiếu can dảm, v.v....
Thiếu tài năng, thiếu can đảm thì cũng đúng nhưng cái đúng nhứt thì không dám nói: Đó là không có nhà xuất bản tư nhân, không được tự do sáng tác, dẫn đến không có không khí văn chương, không có phê bình nghệ thuật đúng nghĩa.
Theo tao cái bầu không khí văn chương rất quan trọng, nó chính là dưỡng khí để tạo ra cạnh tranh, tạo ra danh tiếng, tạo ra tác phẩm. Không có NXB tư nhân, không có tự do sáng tác do có nhiều vùng cấm, yêu cầu một nhà văn viết rồi để đó hoặc in ở nước ngoài là quá sức của họ. Có rất nhiều hệ lụy, thậm chí nguy hiểm cho cá nhân, đặc biệt gia đình họ.
Hãy nhìn nền văn hóa văn nghệ Việt Nam Cộng Hòa chỉ hơn 20 năm nhưng đã tạo ra một lượng tác phẩm từ ca khúc, văn chương, khảo cứu, phê bình, hội họa... đáng kinh ngạc vì thời đó không khí văn nghệ, báo chí cực kỳ sôi động. Khó có phản biện về điều này khi nhìn thực trạng âm nhạc (ca khúc) hiện tại. Ca khúc của miền Nam hoàn toàn áp đảo ca khúc miền Bắc trên mọi hình thái biểu diễn. Các lãnh vực khác như văn chương không cho in lại nên khó so sánh nhưng cũng dễ đoán.
Một ví dụ khác: Trong vài ba năm khi chế độ xã hội chủ nghĩa sụp đổ ở cuối những năm 1980, ông Nguyên Ngọc đã chớp thời cơ tạo ra một không khí văn nghệ sôi động trên báo Văn Nghệ, và dù khi ấy không có tự do 100% vẫn tạo được những tên tuổi như Nguyễn Huy Thiệp, Bảo Ninh, Tạ Duy Anh..., tiếc là nó quá ngắn ngủi và sớm bị xử lý, cái không khí đó cũng sớm tắt, tạo ra sự trì độn cho tới ngày nay.
Câu trả không khó, đừng hỏi ngu.