Hoanggiap512
Địt Bùng Đạo Tổ
" Nghèo " và " Giàu
Người nghèo ca tụng buông bỏ như một cách an ủi cho việc không có gì.
Họ gọi nghèo khó là giản dị, gọi thiếu thốn là thanh cao, gọi bất lực là chấp nhận.
Nhưng sâu bên dưới, tâm trí họ vẫn đầy ước mơ về chiếm hữu.
Họ không thật sự buông bỏ thế giới. Họ chỉ chưa chạm được vào nó. Họ chỉ cố kìm nén khao khát.
Người giàu sợ buông bỏ vì họ biết mình đang nắm giữ điều gì. Họ đã nếm quyền lực, đã chạm khoái lạc, đã thấy tiền mở ra bao nhiêu cánh cửa.
Và chính vì thế, nỗi sợ mất mát của họ sâu hơn.
Người nghèo sợ không có.
Người giàu sợ mất cái đang có.
Cả hai đều bị trói. Chỉ khác nhau ở sợi dây.
Nghèo không phải là thanh cao.
Giàu cũng không phải là độc ác.
Nhưng xã hội thích biến nghèo thành đạo đức và biến giàu thành tội lỗi.
vì như thế con người sẽ không bao giờ đi trọn con đường của ham muốn để rồi tỉnh ra.
Cả giàu và nghèo đều là trò chơi của bản ngã.
Một bản ngã nói: “Nhìn tôi đây, tôi không cần gì cả.”
Một bản ngã khác nói: “Nhìn tôi đây, tôi có tất cả.”
Nhưng cả hai đều đang nói “TÔI”.
Buông bỏ không đến từ việc quay lưng với thế giới. Buông bỏ đến khi bạn đã đi tới tận cùng thế giới, và nhận ra rằng không có gì ở đó có thể lấp đầy khoảng trống bên trong.
Chỉ khi bạn đã chạm đến đỉnh cao của ham muốn và thấy nó trống rỗng, thì buông bỏ mới không còn là đạo đức, không còn là lý tưởng, không còn là lời rao giảng.
Nó trở thành tự nhiên , như việc một bàn tay mệt mỏi tự mở ra.
Lúc đó, bạn không cần bỏ tiền, không cần bỏ quyền, không cần bỏ đời.
Bạn chỉ bỏ sự bám víu.
Và khi không còn bám víu,
Bạn ở giữa chợ mà vẫn tự do,
Bạn cầm vàng mà tay không nặng,
Bạn yêu mà không sợ mất.
Bạn sống mà không sợ chết.
Người nghèo ca tụng buông bỏ như một cách an ủi cho việc không có gì.
Họ gọi nghèo khó là giản dị, gọi thiếu thốn là thanh cao, gọi bất lực là chấp nhận.
Nhưng sâu bên dưới, tâm trí họ vẫn đầy ước mơ về chiếm hữu.
Họ không thật sự buông bỏ thế giới. Họ chỉ chưa chạm được vào nó. Họ chỉ cố kìm nén khao khát.
Người giàu sợ buông bỏ vì họ biết mình đang nắm giữ điều gì. Họ đã nếm quyền lực, đã chạm khoái lạc, đã thấy tiền mở ra bao nhiêu cánh cửa.
Và chính vì thế, nỗi sợ mất mát của họ sâu hơn.
Người nghèo sợ không có.
Người giàu sợ mất cái đang có.
Cả hai đều bị trói. Chỉ khác nhau ở sợi dây.
Nghèo không phải là thanh cao.
Giàu cũng không phải là độc ác.
Nhưng xã hội thích biến nghèo thành đạo đức và biến giàu thành tội lỗi.
vì như thế con người sẽ không bao giờ đi trọn con đường của ham muốn để rồi tỉnh ra.
Cả giàu và nghèo đều là trò chơi của bản ngã.
Một bản ngã nói: “Nhìn tôi đây, tôi không cần gì cả.”
Một bản ngã khác nói: “Nhìn tôi đây, tôi có tất cả.”
Nhưng cả hai đều đang nói “TÔI”.
Buông bỏ không đến từ việc quay lưng với thế giới. Buông bỏ đến khi bạn đã đi tới tận cùng thế giới, và nhận ra rằng không có gì ở đó có thể lấp đầy khoảng trống bên trong.
Chỉ khi bạn đã chạm đến đỉnh cao của ham muốn và thấy nó trống rỗng, thì buông bỏ mới không còn là đạo đức, không còn là lý tưởng, không còn là lời rao giảng.
Nó trở thành tự nhiên , như việc một bàn tay mệt mỏi tự mở ra.
Lúc đó, bạn không cần bỏ tiền, không cần bỏ quyền, không cần bỏ đời.
Bạn chỉ bỏ sự bám víu.
Và khi không còn bám víu,
Bạn ở giữa chợ mà vẫn tự do,
Bạn cầm vàng mà tay không nặng,
Bạn yêu mà không sợ mất.
Bạn sống mà không sợ chết.
Sửa lần cuối:



, mà đấy là chơi đồ hịn chứ hít keo chó hay lá đu đủ thì ngang trộn cocain với xăng mà hít