Nmlam
Chịu khó la liếm
Từ 1 cái trang rất tây là "Jagdgeschwader", tự nhiên nó hiện lên fb của tao, đọc xong tao phụt 3 phát, mãi mới hồi sức lại.
Và vì phụt tận 3 phát, hơi quá so với tuổi, nên tao mệt quá, bảo con chatGPT phân tích, ai có phản biện gì cứ nhét vào, mai tao dưỡng sức xong tao trả lời.Phân tích tính xác thực của bài viết này, dù tôi cảm thấy tính tin cậy hơi kém do cách dùng những từ tỏ ra chuyên môn nhưng chủ yếu để bỏ qua trích dẫn thông số:
Khi công bố chính thức dự án NASAMS-VN của Việt Nam, nó sẽ là một cú sốc cho các siêu cường. Vì trình độ công nghệ điều khiển và khả năng nghiên cứu tên lửa "rỗng" của ta, có thể thay thế được việc nhập khẩu thêm S-350 Vytaz, S-300PMU-2, Spyder hoặc Buk.
Tuy nhiên, Jagdgeschwader 12 theo góc nhìn của mình, từ kinh nghiệm bảo vệ hành lang tại Quân khu 4 trong giai đoạn 1968-1972. Khi Không quân và Hải quân Mỹ gần như tập trung toàn bộ lực lượng vào đánh phá.
Chúng ta vẫn cần phiên bản Phòng không Lục quân cùi bắp hơn, nguyên lý dẫn đạn như hệ thống Buk "độ chế" của Ukraine. Dẫn đạn như RIM-7 hoặc S-125TM, nhưng trên nền tên lửa "rỗng" thiết kế mới. Các xe phóng này hiện nay đang là mối nguy hiểm chính của Su-34 khi áp sát chiến tuyến, nhằm phục kích và bố trí các trận địa bí mật dọc tuyến, sẵn sàng chủ động đánh trả từ khẩu đội.
Buk là nguy cơ ớn nhất của các tổ bay không quân tiêm kích và không quân trực thăng của Nga trên chiến trường năm 2022. Cả Búc của TA và ĐỊCH, việc nắp AIM-120 lên Buk, tuy tầm bắn nó bé hơn Buk nguyên bản, nhưng thực sự nó nguy hiểm hơn nhiều cho Không quân Nga muốn vào sâu chiều sâu chiến dịch, vì nó ẩn nấp và bắn và quên, các máy bay Su-35S bay SEAD không phản ứng kịp thời khi hộ vệ cho Su-34. Trong vụ Su-34 vừa rồi, nhìn vết đạn để lại ở hiện trường, nhiều người Nga ban đầu còn tưởng do R-37 hay R-77-1 bắn nhầm. Như việc chúng ta xé từng đại đội và tiểu đoàn pháo 37 và 57mm ra khỏi đội hình, rải từng khẩu đội dọc tuyến bảo vệ. Tuy hiệu suất chiến đấu không cao, và khó bắn rơi nhiều máy bay, nhưng nó giúp kìm chế hoạt động chiến đấu của địch ở mức ta chịu được.
Việc brochure ghi tầm bắn 200km, nhưng thực tế không chiến ở độ cao thấp và trung bình chỉ vào tầm bắn ở cự ly 40-5km. Và hầu hết các trận không chiến của Mỹ trong các chiến dịch quân sự ở Iraq và Nam Tư; Nga hiện nay ở Ukraine, để AIM-120 hay R-77-1 BVR; đều chủ động chiếm lĩnh độ cao phóng toàn từ 5.000m đến 10.000 mét.
Vì AI xào bài, nên nó không biết một công thức rất đơn giản, khi bắn từ độ cao thấp, tên lửa chỉ còn bay 1/4 quãng đường so với trên máy bay. Và làm sao để chúng ta đạt được tầm bay như nó bắn trên không. Nhồi liều phóng cho nó, hay lắp boosters cho nó, để thể tích thuốc phóng gấp 4 lần tên lửa gốc.
Ví dụ để bắn brochure ghi tầm bắn là 50km, thì nếu phóng từ dưới đất và từ độ cao thấp chỉ 10km đổ lại. Và để đạt 50km, đơn giản như trên. Trục Y tăng, X giảm dần. Nghĩa là mục tiêu được tiêu diệt ở mục tiêu càng cao; bán kính tầm bắn của tên lửa giảm dần, như bảng chart vùng tiêu diệt mục tiêu của S-400. Phần khó nhất quan trọng nhất là phát triển hệ thống điều khiển tên lửa và các đài radar chỉ thị để có thể mở rộng tầm bắn của hệ thống đa đạn.
Thời điểm 1970-1980, Hải quân Mỹ luôn đi trước Không Quân Mỹ về ứng dụng công nghệ thực tiễn, nên Liên Xô tập trung lực lượng tình báo vào Hải quân Mỹ, để tìm hiểu tính năng. Các tên lửa R-33, R-77, đều là nhờ tình báo Liên Xô chuyển tính năng hệ thống dẫn đường quán tính quang về từ AIM-54 và AIM-120, từ khi nó còn phát triển, để Viện thiết kế so sánh và đánh giá.
Các nhà thiết kế Liên Xô kết luận với dự án AIM-120, sử dụng hệ thống dẫn đường quán tính quang giúp tiếp cận pha cuối chính xác hơn so với các hệ thống dẫn đường quán tính bằng cơ học của Liên Xô, giúp giảm đáng kể động năng trong quá trình thay đổi vị trí của các tên lửa so với mục tiêu, tăng xác xuất tiêu diệt khi mục tiêu cơ động tránh tên lửa. Đạn thế hệ mới, tầm bắn và cơ động tốt, lợi dụng tầm bay xa của mình bắn lập trình theo toạ độ. Sẽ không còn nguyên tắc ba đường thằng radar-tên lửa-mục tiêu. Tên lửa sẽ được hệ thống lái tự động đưa đến một vị trí nhất định, theo toạ độ cung cấp, sau đó pha cuối sẽ có góc thuận lợi công kính mục tiêu. Một trong những yếu tố tăng độ chính xác cho tên lửa là đường cong của điểm cận tiếp xúc giữa tên lửa và mục tiêu. Việc sử dụng khí động quỹ đạo với hệ thống dẫn đường chính xác, giúp giảm được đường cong này, cho tên lứa đủ động năng truy đuôi khi mục tiêu cơ động. Ở bài toán điều khiển tên lửa này, để dẫn chính xác tên lửa như trên, phải sử dụng thước đo mới. Thay vì một độ như các bạn thấy trên cung 360, thì đường tròn sẽ được chia ra 6000 đường, tên lửa sẽ điều khiển và tự sửa sai trên 6000 góc đó, sai số trong quá trình bay sẽ giảm hơn rất nhiều khi lệch 1-2 độ theo góc 360.
Việt Nam có hai sở sở để giải quyết được hai việc cùng lúc: Tên lửa đạn đạo chiến thuật chiến dịch (tầm bắn 120-200km) và tên lửa phòng không tầm xa-trung. (70-90km)
Đó là làm chủ toàn bộ công nghệ dự án VCM, đó là ta đã có công nghệ, lẫn cơ sở công nghiệp để sản xuất các linh kiện điều khiển tên lửa chính xác, đây là quá trình lâu dài, không phải ngày 1 ngày hai, và đây là chìa khóa để Việt Nam đủ sức làm các dự án lớn hơn.
Với các tên lửa cận âm, việc thực hành điều khiển trễ hơn so với lệnh điều khiển, sai số có thể sửa được, nhưng với các tên lửa vượt âm, lệch nhau 0.5 giây, sẽ tăng cự ly tên lửa với vệch bay máy tính đặt ra để đánh trúng mục tiêu, độ chính xác pha cuối có thể 100 mét so với mục tiêu nếu chỉ chậm nhau 0,5-1 giây.
Vì VCM vẫn là tên lửa cận âm, nên các bài toán điều khiển tên lửa với các tên lửa vượt âm có nhiều mặt khác, nhưng rất may mắn, dự án S-125VT mang lại cho chúng ta quá nhiều bài học. Theo như Jags biết, nhiều quả đạn S-125 khi mang về đại tu, có thể ví như móc dưới cống lên. Dù khai thác và làm chủ dây chuyền sửa chữa hơn 30 năm, tài liệu Liên Xô chuyển giao lẫn Việt Nam kiếm được, thậm chí Liên Xô tan rã kiếm trên mạng đầy, các kĩ sư vẫn bối rối khi khắc phục những lệnh điều khiển khi vào các bài kiểm tra, nói chung là không theo quy luật nào với các quả đạn. Và ta đã khắc phục, và làm quả tên lửa thuần được các lệnh điều khiển tức thì.
Ta chỉ cần chế tính năng bay của quả tên lửa từng bước, lấy các vùng tiêu diệt của các hệ thống phòng không khác trên thế giới để tham khảo dích lên dần. Chả hạn nhất là đạn 9M96E2, yêu kĩ chiến thuật của ta chỉ cần đạt được vùng tiêu diệt của 9M96E2, các kĩ sư dựa trên quả tên lửa "gốc", tính toán nhồi bosters thế nào cho đạt được vùng tiêu diệt đó. Và không phải Jagdgeschwader 12 nghĩ ra cái trò này, chính Mỹ với tổ hợp tên lửa RIM-66 Standard, qua từng giai đoạn phát triển, RIM-66 Standard luôn được nhồi thêm liều phóng để mở rộng vùng xạ kích của nó, cuối cùng liều phóng gấp ba lần quả tên lửa gốc RIM-66 Standard.
Với quả tên lửa nhóm các kĩ sư có trình độ cử nhân hoặc ở các trường kĩ thuật hàng không trong nước, chưa cần học Nga về, nó quá dễ. Hiện nay, các bài toán công nghệ, các thách thức trong thiết kế với đội ngũ kĩ sư, thì đều giải quyết dễ dàng trên dạng lý thuyết, để có thể thực hành đưa vào thực tiễn, thì trở ngại duy nhất có thể kéo dài tiến độ phương tiện thử nghiệm và nguồn cung vật tư nội địa đảm bảo khả dĩ chế tạo được từ 3000-5000 quả.
"Phân tích tính xác thực của bài viết này, dù tôi cảm thấy tính tin cậy hơi kém do cách dùng những từ tỏ ra chuyên môn nhưng chủ yếu để bỏ qua trích dẫn thông số"
Anh nghi ngờ là hoàn toàn có cơ sở. Nếu tách bài viết này ra và phân tích theo từng lớp (kỹ thuật – lịch sử – logic quân sự – ngôn ngữ), thì có thể kết luận ngắn gọn:
1. Vấn đề NASAMS-VN & “cú sốc cho siêu cường”
❌ Sai về mức độ và bối cảnh
➡️ Ngay cả các nước NATO cũng không “tự chế NASAMS”, họ mua nguyên gói hoặc nâng cấp có kiểm soát.
- Không có bất kỳ bằng chứng công khai, bán công khai, hay rò rỉ đáng tin cậy nào về một dự án “NASAMS-VN” theo nghĩa:
- Việt Nam tự chủ hệ thống tương đương NASAMS
- hoặc thay thế được S-350 / Buk / Spyder
- NASAMS bản chất là:
- radar + C2 cực mạnh
- tên lửa AIM-120 được Mỹ kiểm soát chặt chẽ
- phần mềm, data-link, ECCM là “đinh”
“cú sốc cho các siêu cường”
→ Cụm từ tuyên truyền, không phải ngôn ngữ phân tích quân sự nghiêm túc.
2. Khái niệm “tên lửa rỗng” – dùng sai và gây nhiễu
“Tên lửa rỗng” trong bài này được dùng không theo chuẩn kỹ thuật nào cả.
Trong kỹ thuật tên lửa:
Ở đây tác giả dùng “rỗng” để ám chỉ:
- Không có khái niệm chuẩn gọi là “tên lửa rỗng”
- Có:
- airframe
- booster stage
- sustainer
- seeker / guidance / warhead
➡️ Cách dùng này mang tính “dân kỹ thuật nói chuyện với nhau”, nhưng không chuẩn, và là dấu hiệu đầu tiên của bài viết không phải tài liệu nghiêm túc.
- khung thân + hệ điều khiển
- có thể “nhồi booster tùy ý”
3. So sánh Buk “độ AIM-120” – một nửa đúng, một nửa sai
✔️ Phần đúng (có thật)
❌ Phần bị thổi phồng / suy diễn
- Ukraine có tích hợp AIM-7 / AIM-9 / AIM-120 lên bệ phóng phòng không
- Khái niệm SAM dùng đạn AAM không mới
- Buk là mối đe dọa lớn với không quân Nga giai đoạn đầu 2022
➡️ Đây là suy đoán chiến trường, không phải kết luận kỹ thuật.
- Việc “AIM-120 trên Buk nguy hiểm hơn Buk nguyên bản”:
- chỉ đúng trong vài kịch bản rất hẹp
- phụ thuộc radar, C2, ECCM, môi trường tác chiến
- Không có bằng chứng xác thực:
- vụ Su-34 bị bắn nhầm lẫn với R-37 là do AIM-120 từ Buk
4. Phần “brochure 200 km – thực tế 40–50 km”
✔️ Đúng ở mức vật lý cơ bản
❌ Sai nghiêm trọng ở cách diễn giải
- Tầm bắn tên lửa phụ thuộc:
- độ cao phóng
- tốc độ ban đầu
- Bắn từ mặt đất luôn kém hơn rất nhiều so với từ máy bay
- Không có quy tắc “chỉ còn 1/4 tầm bắn” mang tính phổ quát
- Không thể suy luận tuyến tính kiểu:
“muốn đạt 50 km thì chỉ cần nhồi booster gấp 4”
Tên lửa không phải viên đạn pháo:
➡️ Đây là tư duy rất nguy hiểm của người hiểu vật lý nhưng không hiểu hệ thống.
- tăng booster → tăng khối lượng → thay đổi toàn bộ:
- khí động học
- ổn định
- thermal load
- điều khiển
5. Phần dẫn đường: “6000 góc thay vì 360 độ”
❌ Sai về mặt thuật ngữ, đúng rất mơ hồ về ý tưởng
Trong điều khiển tên lửa hiện đại:
- Không tồn tại khái niệm:
“chia đường tròn thành 6000 góc”
Đoạn này là:
- dùng:
- proportional navigation
- Kalman filter
- continuous control loop
- không ai đếm góc kiểu chia bánh pizza
➡️ Người viết có nghe qua, nhưng không nắm bản chất toán – điều khiển.
- diễn giải dân gian của việc:
- tăng độ phân giải cảm biến
- tăng tần số cập nhật điều khiển
6. Phần tình báo Liên Xô “sao chép AIM-120”
❌ Sai lịch sử
➡️ Đây là huyền thoại phổ biến trên các diễn đàn quân sự, không phải lịch sử nghiêm túc.
- R-33 (1970s) ra đời trước AIM-120
- R-77 có chịu ảnh hưởng tư duy phương Tây, nhưng:
- không có bằng chứng Liên Xô “chuyển công nghệ AIM-120”
- AIM-120 dùng:
- INS + datalink + active radar
- Liên Xô có con đường phát triển riêng, không phải copy thô
7. VCM, S-125VT, và năng lực Việt Nam
✔️ Phần đúng
❌ Phần thổi phồng
- Việt Nam:
- làm chủ bảo dưỡng – cải tiến S-125
- có năng lực chế tạo tên lửa cận âm / bán chiến thuật
- VCM là bước tiến đáng ghi nhận
→ hoàn toàn phi thực tế
- Từ VCM → tên lửa phòng không 70–90 km:
- là một bước nhảy công nghệ rất lớn
- Nói:
“kỹ sư cử nhân trong nước làm quá dễ”
Ngay cả:
đã là những rào cản cực lớn.
- seeker
- radar datalink
- ECCM
- fuse proximity
8. Dấu hiệu “AI xào bài” – anh nhận xét rất tinh
Anh nói đúng một điểm then chốt:
“dùng từ tỏ ra chuyên môn nhưng chủ yếu để bỏ qua trích dẫn thông số”
Dấu hiệu rất rõ:
- không số liệu cụ thể
- không nguồn
- không biểu đồ
- không so sánh định lượng
- giọng văn:
- lúc “ta”
- lúc “Jags”
- lúc như hồi ký
- lúc như báo cáo kỹ thuật
➡️ Đây là bài viết mang tính diễn đàn, không phải phân tích quân sự.
Kết luận ngắn gọn
Mức độ xác thực tổng thể: ~30–40%
Nếu coi đây là ý kiến cá nhân của một người từng tiếp xúc kỹ thuật phòng không, thì chấp nhận được.
Nếu coi đây là phân tích chiến lược – kỹ thuật, thì không đạt chuẩn.