khongcotaikhoan
Trẩu tre
T bị trầm cảm đến nay đã 4 năm hơn, cuộc sống nhạt nhẽo và tiêu cực, đầy bi quan. NIềm vui trong cuộc sống của mấy tml là gì ? và cuộc sống tụi mày sẽ ra sao nếu không có nó ?
Tao biết mình trầm cảm và thực sự nghiêm túc với bệnh và các biểu hiện tâm lý có 2 năm nay hơn. Chẳng thuốc thang gì cả, cũng ra cầu đứng vài lần, giờ t nghĩ nó là bệnh mãn tính. Mày nên tập sống chung khi k có thuốc đi.Niềm vui của tao là những viên thuốc trầm cảm gần 10 năm nay. Và nó đang cạn dần. Và tao đéo thể mua ở đâu trong những ngày sắp tới.
Ra cầu đứng vài lần rồi huynhmày chạy ra cầu đi
Một minh chứng rõ ràng cho việc không phải ai cũng biết dùng nãomày chạy ra cầu đi
Lại nhớ đến cái clip phim Quốc Khánh hỏi Xuân Bắc hạnh phúc là gìtao cung dang trong tinh trang nhu m day. Do t ctay ny ma con la moi tinh dau cua t nen moi bi nhu the nay. Cuoc song cung nhat nheo~ vo cung. Ctay dc hon 5 thang roi
thấy cảm giác sao màyRa cầu đứng vài lần rồi huynh)
Mày đi gặp bác sỹ tâm lý chưa?Tao biết mình trầm cảm và thực sự nghiêm túc với bệnh và các biểu hiện tâm lý có 2 năm nay hơn. Chẳng thuốc thang gì cả, cũng ra cầu đứng vài lần, giờ t nghĩ nó là bệnh mãn tính. Mày nên tập sống chung khi k có thuốc đi.
Lần tao nhớ nhất là ra cầu Chương Dương ngoài Hà Nội rồi tới Vĩnh Tuy vì t k ở Hà Nội, mùa rét nước đục ngầu và chảy xiết, mưa xối xả, tao mua những thứ ngon nhất ăn rồi cứ đứng cho mưa gió tấp vô người. Người chạy xe qua chỉ buông một câu lãng nhách không hơn không kém: về đi. T nghĩ về dòng chảy này sẽ đưa xác t trôi về đâu, liệu có ai tìm thấy xác t không, t có bị cá ăn không và xác t có toàn vẹn không. Nghĩ về gia đình, kiếp người, 3 tiếng đồng hồ k nhúc nhích xong lủi thủi đi về, đúng là loser !thấy cảm giác sao mày
Rồi mày ạ, lui tới vài lần xong k tới nữa: họ nói t rối loạn lo âu rồi cái gì OCD gì nữa cũng quên rồi !Mày đi gặp bác sỹ tâm lý chưa?
Mày lo âu hay buồn chán?Rồi mày ạ, lui tới vài lần xong k tới nữa: họ nói t rối loạn lo âu rồi cái gì OCD gì nữa cũng quên rồi !
Mày k biết gì về trầm cảm rồi, mày thử nghĩ một chuyện vui tại sao có người vui ít, người vui nhiều rồi những người không thể vui ?Bao h mày thấy ng khác vui mà mày vui và hp thì mày biểt.đôi khi ko phải bắt ng khác làm mình vui mà vui vì ng khác mày à.mày có gđ bạn bè vv.vv. thấy mày vậy mọi ng có vui ko?
Cả hai. T luôn nhìn thầy mặt tiêu cực của mọi vấn đề, với một việc nào đó thì thay vì nghĩ đến các kết quả tích cực thì tao luôn nghĩ đến các trường hợp xấu nhất rồi biện hộ, thay vì nghĩ cách giải quyết thì t nghĩ cách chống chế trong sự lo âu và rủi ro thất bại từ việc cỏn con tới to lớn. Tao hay nghiêm trọng hóa vấn đề lên nữa, bản thân t bị dị ứng với những lỗi nhỏ nhặt từ vết ố trên màn hình đt không tẩy dc, cái cặp bị sờn một góc k vá được...Mày lo âu hay buồn chán?
Mày có nghĩ tại sao mày lại dị ứng với những thứ nhỏ nhặt vậy ko?Cả hai. T luôn nhìn thầy mặt tiêu cực của mọi vấn đề, với một việc nào đó thì thay vì nghĩ đến các kết quả tích cực thì tao luôn nghĩ đến các trường hợp xấu nhất rồi biện hộ, thay vì nghĩ cách giải quyết thì t nghĩ cách chống chế trong sự lo âu và rủi ro thất bại từ việc cỏn con tới to lớn. Tao hay nghiêm trọng hóa vấn đề lên nữa, bản thân t bị dị ứng với những lỗi nhỏ nhặt từ vết ố trên màn hình đt không tẩy dc, cái cặp bị sờn một góc k vá được...
mày có hứng thú với trai ko?Tips của t là phơi nắng với ngắm trời nhiều, làm mọi thứ để minh có thể bận rộn hơn không ngồi nghĩ linh tinh. Làm việc hay đi chơi mệt đến múc tối m về chỉ có thể nằm ngủ chứ k dư sức nhìn lên Trần nhà nghĩ vớ vẩn. Thuốc thang thì t cũng chả uống, thi thoảng xuống cái trung tâm ở hoàng văn thái gặp anh bác sĩ đẹp trai nói chuyện thôi![]()
3d hả máTips của t là phơi nắng với ngắm trời nhiều, làm mọi thứ để minh có thể bận rộn hơn không ngồi nghĩ linh tinh. Làm việc hay đi chơi mệt đến múc tối m về chỉ có thể nằm ngủ chứ k dư sức nhìn lên Trần nhà nghĩ vớ vẩn. Thuốc thang thì t cũng chả uống, thi thoảng xuống cái trung tâm ở hoàng văn thái gặp anh bác sĩ đẹp trai nói chuyện thôi![]()
Trầm cảm nó k có lý đo đâu. T chỉ nhớ một ngày đẹp trời lớp 11 t tự hỏi tại sao t tồn tại, rồi t nghe nhạc Trịnh, nghe nhạc của Lê Cát Trọng Lý, suy nghĩ sâu hơn về cuộc đời và bắt đầu tiêu cực, thời gian ôn thi đại học t lại học phương pháp ngủ của Leonardo Da Vinci nên ngày t ngủ có 3-4 tiếng (Lên mạng tra sẽ thấy) trong 5-6 tháng trời, áp lực, suy nhược cơ thể, não quá tải.vẫn chưa biết lí do bị trầm cảm![]()