Tôi 29 tuổi, làm IT.- tôi là niềm kỳ vọng của mẹ tôi và cả gia đình, em 28 tuổi. Chúng tôi yêu nhau từ những năm cuối đại học. Sinh viên mà cái gì cũng khổ, cũng khó khăn. Chúng tôi chia sẻ từng đồng. Tôi lại là người khá khô khan và không thể hiện tình cảm. Những ngày lễ Tết, tôi dẫn em đi ăn, đi dạo phố phường HN, em cũng không than trách gì…. Mọi thứ tốt đẹp cho đến khi tôi đi làm, và em cũng đi làm.
Tôi đi làm trước, mới đầu ở HN. Nhưng sau chuyển công tác tại VP. Em ra trường cũng theo tôi lên VP xin việc. Cái ngày em lên nơi đất lạ quê người,mọi thứ ừ việc nhà trọ, sắm đồ em đều tự làm. Vì đúng ngày tôi bận việc không sắp xếp được. Thương em, em dỗi tôi. Nhưng sau đó làm lành.
Được 1 năm ở VP, tôi được cử đi nước ngoài. Tuổi trẻ mà, được đi thích lắm các bạn ạ. Hồi đó tôi nghĩ đi sẽ có nhiều tiền và nhiều cơ hội hơn cho bản thân. Em khóc, em trách tôi để em 1 mình nơi đất khách quê người. Tôi trấn an em rằng chỉ đi 1 thời gian ngắn rồi vê cưới em. Tôi đã đi 3 năm các bạn ạ. 3 năm tôi và em cũng giận nhau nhiều nhưng em vẫn đợi tôi.
Ngày tôi về VN, 2 đứa òa khóc, em khóc như 1 đứa con nít. Chúng tôi tay trong tay hạnh phúc. Cho đến ngày tôi thưa chuyện với mẹ và gđ tôi để bàn chuyện cưới xin…
Mẹ tôi và mn trong nhà không đồng ý, lấy lí do là tuổi không hợp, em gò má cao, bởi vì em ở TH, bởi vì giờ tôi kiếm ra tiền rồi nên phải lấy ng kiếm ra kinh tế ngang ngửa tôi….Và mọi ng đã ưng và gán ghép tôi cho 1 cô gái khác. Tôi làm theo mn trong nhà vì không muốn mang tội bất hiếu.
H à! Xin lỗi em! Anh nhớ em! Xin lỗi vì lãng phí 7 năm thanh xuân của em. Em đã nói đúng. Anh không cảm thấy hạnh phúc được. 30 năm qua anh chỉ cố gắng làm theo sự kì vọng và mong đợi của mẹ và mn trong gđ phải kiếm thật nhiều tiền và có chức quyền. Anh đã theo đuổi tiền và danh vọng chỉ để làm hài lòng, để mang danh là ng con có hiếu. 30 năm qua anh chưa từng hạnh phúc khi không được làm những điều anh mong muốn riêng cho anh. Em đáng được hạnh phúc! Thương em....
Tôi đi làm trước, mới đầu ở HN. Nhưng sau chuyển công tác tại VP. Em ra trường cũng theo tôi lên VP xin việc. Cái ngày em lên nơi đất lạ quê người,mọi thứ ừ việc nhà trọ, sắm đồ em đều tự làm. Vì đúng ngày tôi bận việc không sắp xếp được. Thương em, em dỗi tôi. Nhưng sau đó làm lành.
Được 1 năm ở VP, tôi được cử đi nước ngoài. Tuổi trẻ mà, được đi thích lắm các bạn ạ. Hồi đó tôi nghĩ đi sẽ có nhiều tiền và nhiều cơ hội hơn cho bản thân. Em khóc, em trách tôi để em 1 mình nơi đất khách quê người. Tôi trấn an em rằng chỉ đi 1 thời gian ngắn rồi vê cưới em. Tôi đã đi 3 năm các bạn ạ. 3 năm tôi và em cũng giận nhau nhiều nhưng em vẫn đợi tôi.
Ngày tôi về VN, 2 đứa òa khóc, em khóc như 1 đứa con nít. Chúng tôi tay trong tay hạnh phúc. Cho đến ngày tôi thưa chuyện với mẹ và gđ tôi để bàn chuyện cưới xin…
Mẹ tôi và mn trong nhà không đồng ý, lấy lí do là tuổi không hợp, em gò má cao, bởi vì em ở TH, bởi vì giờ tôi kiếm ra tiền rồi nên phải lấy ng kiếm ra kinh tế ngang ngửa tôi….Và mọi ng đã ưng và gán ghép tôi cho 1 cô gái khác. Tôi làm theo mn trong nhà vì không muốn mang tội bất hiếu.
H à! Xin lỗi em! Anh nhớ em! Xin lỗi vì lãng phí 7 năm thanh xuân của em. Em đã nói đúng. Anh không cảm thấy hạnh phúc được. 30 năm qua anh chỉ cố gắng làm theo sự kì vọng và mong đợi của mẹ và mn trong gđ phải kiếm thật nhiều tiền và có chức quyền. Anh đã theo đuổi tiền và danh vọng chỉ để làm hài lòng, để mang danh là ng con có hiếu. 30 năm qua anh chưa từng hạnh phúc khi không được làm những điều anh mong muốn riêng cho anh. Em đáng được hạnh phúc! Thương em....