Đời mình cũng ngã ngựa 1 lần.
Qua tuổi 18 là bắt đầu làm quen dần với những trò chơi đỏ đen, ngập ngụa trong những cuộc vui thâu đêm suốt sáng.. Lúc đầu thì thầy bu thương vì con một, tính lại hay sĩ dởm nên cứ mồm mép kêu rằng tự lập được, toàn đi chơi đi bời nghỉ học, bu thuơng tháng nào cũng chu cấp vài triệu cứ tiêu hết lại xin, hỏi làm gì cũng chả nói, người gầy đét, người yêu cũng mặc xác người yêu.
Poker, bàn nào quanh HN cũng join oai như cóc, Bi-a, bắn cá Monaco không ngày nào vắng mặt. Xe cộ cắm lên cắm xuống. Cái cảnh hôm trước dây vàng, nhẫn vàng, tay này cầm con 6s gold, tay kia 8800 khệnh tưng bừng nhưng 2 3 hôm sau lại tay trắng nó diễn ra thường xuyên. Thầy bu có hỏi cũng bảo con làm ăn cần tiền ứng đơn hàng đẩy đi nên phải gán đồ.
Loanh quanh 1 năm, 1 năm rưỡi cứ thế cứ thế, được cái ko sâu xa vào mấy món bay lak, đồ đạc quá. Báo nhà hơn 700tr nhớ như in từng xu, dính vào tín dụng đen cũng hơn nửa, tiền họ 5 triệu 1 ngày vẫn đàng hoàng, bóng bẩy chải chuốt, lãi nằm 100 150tr xử lý đâu ra đấy ko chậm kì nào. Nhiều lúc nghĩ lại, thấy bản thân khốn nạn, và không hiểu tại sao mình lại lao đầu vào mấy thứ đó. Tuổi trẻ có bồng bột, có hư hỏng như vậy mới trưởng thành hơn được để bây giờ, khi có gia đình, có đứa con mới thấy tiếc từng ấy số tiền mình phá.
Có lẽ mình khá may mắn, khi vẫn còn có người yêu là vợ mình bây giờ bên cạnh. Xoay sở cùng mình từ những đồng lãi, từ vài trăm rồi vài triệu, cũng thành con nợ như mình.. Vẫn sang nhà nấu nướng cho ăn, làm đồ ăn gói ghém gửi mang lên tận chỗ bắn Bi-a cho mình ăn, rồi động viên, nhiều lúc cũng chửi nhau, cãi nhau um tùm chia tay chia chân nhưng không hiểu sao ko thể bỏ được nhau.
Từ đó mới thấy yêu nhau, bên nhau những lúc khó khăn nhất, rồi về sau chung sống với nhau mới thấy trân trọng từng phút từng giây hạnh phúc.. Có khó khăn, có phá hoại mới biết trân trọng đồng tiền. Quan trọng nhất vẫn là phải biết quay đầu, tự thay đổi mọi thứ trước khi ko thể thay đổi được nữa..