cái mà người người Việt Nam mình thiếu nhất đó là văn hóa tranh luận, nghĩa là khi bản thân gặp 1 ý kiến trái chiều thay vì suy nghĩ về tính hợp lý, đúng đắn giữa các quan điểm thì họ lại chửi đổng, bảo thủ, ta đây, trịch thượng. Thay vì vắt óc nghĩ ra dẫn chứng để tranh luận thì họ lại dùng những từ ngữ tục tĩu để công kích cá nhân đối phương, vì họ nghĩ rằng bản thân không phải chịu trách nhiệm với những lời mình nói ra nên họ mặc nhiên sử dụng những từ mang tính chất thóa mạ 1 cách vô tội vạ ngay cả đối với những việc cỏn con. Sẽ có thằng bảo, tao vs nó đéo quen nhau nên tao việc gì phải tôn trọng nó mà nói chuyện đàng hoàng, nhưng nó quên mất rằng, không phải ai quen biết thì mới tôn trọng, đôi khi chúng ta cũng tôn trọng một người nào đó khi chỉ vừa mới đọc qua 1 bài viết, xem qua 1 video,..chúng ta tôn trọng họ vì họ có cái mà chúng ta không có như tri thức chẳng hạn. Thế nên cái việc chỉ dùng mối quan hệ đôi bên để xác định xem có tôn trọng hay không tôn trọng một ai đó chỉ cho thấy sự nhỏ nhen, ích kỷ vả cái tôi to lớn của chính họ. Tương tự, đợt này thằng Trương Quốc Huy nó rùm beng trên mạng, tao cũng tò mò vào coi thử xem nó nói cái gì, ừ thì nó nói cũng có cái đúng, nhưng cái bản tin của nó chỉ mang tính chất giải trí là chủ yếu nhưng khi kéo xuống xem bình luận, đéo thấy được 1 cái nào phản biện mà chỉ toàn chửi đổng như ba que, phản động,..chán. Thiết nghĩ bộ giáo dục nên bổ sung thêm môn học văn hóa tranh luận dạy cho tụi nhỏ ngay từ bé, nhưng tao nghĩ chắc đó là điều xa vời lắm mà còn lâu mới thực hiện được, đừng thằng nào hỏi tao bao lâu nhé vì có trời mới biết.