nhân lễ nghĩa là chuyện của mày, còn tuân theo hay không là chuyện của người khác. Nhìn sơ thì nó là quy tắc, cứng nhắc ( tĩnh) nhìn sâu hơn thì đó là sự thoã hiệp, (động). Cho nên, muốn người khác nhân nghĩa thì chính bản thân mày phải nhân nghĩa cái đã,có qua có lại, còn cứ áp đặt người khác trong khi mày không cho đi ? Thế mày mạnh, lực mày hơn ? ok. Tuy nhiên khi hắt hơi sổ mũi, ăn cái bạt tai vào đầu, bị xiên ... là chuyện mày nên chuẩn bị trước. Có bao giờ mày tự hỏi vì sao trong xã hội pháp trị, luật kịch khung tử hình cho những thằng giết người, nhưng chuyện ẩu đả vẫn cứ tiếp diễn, cứ xảy ra mãi không dứt ? vì những thằng đấy được sinh ra từ chính bản thân mày ! từ những khoảnh khắc mày bố láo lấn lướt.... Từ những thằng già xạo lồn ỷ sinh trước bố láo ? về già nằm 1 chổ thì ăn cái bạt tai, bạo hành ...

thế thôi. Nhìn 1 điểm mày thấy bất công nhưng nhìn 1 cách tổng quát thì thấy rất công bằng. Cho nên tương lai mày ra sao, cuộc sống mày... do mày chọn, chứ không phải do người khác ''phải'' nhân-lễ-nghĩa với mày. Luật không chặt cây là chuyện của nhà nước, còn chuyện cầm cây rìu lên chặt là của cá nhân, không một ai có khả năng áp đặt lên người khác bất cứ 1 chuyện gì cả, nhất thời thôi