Tố Hữu và Lê Duẩn là hai người miền Trung đã phá đất nước này chứ ko phải người Bắc

pro.loner

Thích phó đà
Aland
Một anh là dân Huế mộng mơ và một anh là Quảng Trị hoạt động ở suốt Nam Kỳ gần 2/3 cuộc đời, nhớ lúc 54 thì Lê Duẩn đã ở sông Ông Đốc chỉ đạo nuôi bọn VC đeo khăn rằn. Và chính ông cũng đuổi người Việt gốc Bông ra khỏi Bắc Kỳ.

Tố Hữu thì nổi tiếng với những vầng thơ bưng bô ai cũng học rồi nhỉ

Bên ni biên giới là mình
Bên kia biên giới cũng tình quê hương

hay

Bữa trước mẹ cho con xem ảnh:
Ông Xta-lin bên cạnh nhi đồng

hoặc

Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân ný chói qua tim :feel_good:

thêm ông Đồng quê ở Quảng Ngửa nữa cho đủ bộ :feel_good:

nổi tiếng vì công hàm 1958 và câu nói này

92468245_3617388138287907_2291050196953464832_n.jpg
 
Sửa lần cuối:
tố hữu phương châm sống là thờ cha thờ mẹ không bằng thờ stalin :vozvn (17):
Sao bọn bò đỏ dám chửi cụ Diệm tài ba của tôi nhỉ còn vài tháng nữa là giỗ của cụ :too_sad:

Tôi tiến, hãy theo tôi;
tôi lùi, hãy bắn tôi;
tôi chết, hãy trả thù cho tôi. (câu này đúng ra phải là "Tôi chết, hãy nối chí tôi !")

Tôi không phải là thần thánh,
tôi chỉ là một người bình thường,
tôi chỉ biết thức khuya, dậy sớm làm việc,
một lòng hiến dâng đời tôi cho đất nước và dân tộc.

Ngô Đình Diệm

Đó là những lời tâm huyết, mà cũng là những lời trốitrăn đầy máu và lệ của một chiến sĩ quốc gia : Tổng Thống Ngô Đình Diệm, còn để lại cho những thế hệ đời sau, trước khi người từ giã đồng bào đi về phía Cõi Vĩnh Hằng. Mỗi năm đến ngày 1.11 cái chết của người vẫn như một vết thương còn mưng mủ, lại vỡ toác ra trong trái tim ứa máu của mỗi chúng ta nỗi ngậm ngùi tiếc thương. Hình ảnh Tổng Thống Diệm mặt đẫm đầy máu, vì bị bắn từ phía sau ót, hai tay bị trói quặt về phía sau, nằm co người trong lòng chiếc thiết vận xa M113 oan nghiệt, vẫn luôn là một cơn ác mộng chập chờn hiện về trong cõi ký ức của những người còn nhớ đến ông, tri ân ông như là một anh hùng dân tộc, mà đã dẹp tan loạn sứ quân Miền Nam sau lần chia cắt đất nước tháng 7.1954, trần ai khổ ải giành lại độc lập cho đồng bào ông từ tay thực dân Pháp. Chỉ với hai bàn tay trắng cùng một tấm lòng son sắt, ông đã tống khứ được đạo quân viễn chinh 150,000 quân Pháp vĩnh viễn ra khỏi Việt Nam. Trên hết tất cả, là một con người phi thường đứng mũi chịu sào ngăn chống hai mặt trận lớn : sự kiêu ngạo ngu xuẩn của bạn đồng minh và sự hung hãn khát máu của giặc ********.

Tổng Thống Diệm có gì trong tay để đối đầu với hai chiến trường nặng độ đó ? Ngay cả lực lượng bảo vệ trong những năm đầu làm tổng thống của ông cũng không có, đến nỗi tổng thống Phi Luật Tân Magsaysay phải gửi chuyên viên quân sự sang giúp thành lập và huấn luyện Tiểu Đoàn Phòng Vệ Phủ Tổng Thống hỗ trợ cho người bạn cô đơn của mình. Một căn phòng làm việc nhỏ với một chiếc bàn gỗ cũ, vài cái ghế nghèo nàn để tiếp khách, một chiếc phản không nệm cùng một chiếc mùng nhỏ trong một căn phòng ngủ không có máy lạnh, chỉ có một chiếc quạt trần. Còn gì nữa cho những giờ phút thư thả sau một ngày làm việc căng thẳng. Trời ơi, chỉ có một gói thuốc lá đen hiệu Bastos rẻ tiền trong chiếc túi áo vải đã sờn. Ăn uống thì kham khổ như một nhà tu, buổi sáng chỉ là một tô hủ tiếu hay mì, buổi ăn chiều chỉ gồm có một dĩa cá kho và một tô canh rau hay đậu. Thế còn những giấc ngủ hằng đêm đã được người thu xếp như thế nào ? Người đi ngủ, thường thường lúc 1 giờ khuya và thức dậy lúc 5 giờ sáng ngày hôm sau,nghĩa là chỉ có 4 tiếng đồng hồ chợp mắt, mà chưa hẳn ông đã được ngủ ngon trong bối cảnh một quốc gia hãy còn quá nhiều công việc bề bộn, mà cái nào cũng hết sức cấp bách. Kết quả của sự hy sinh và đức tính khiêm cung cần kiệm ấy ? Hàng ngàn trường học, nhà thương trên khắp nẻo đường đất nước được xây dựng,hàng ngàn đền miếu, chùa chiền, nhà thờ, thánh thất hân hoan vươn mình lên phía trời xanh, hàng triệu mẫu ruộng phơi phới màu xanh của lúa, hàng triệu đồng bào di cư từ Miền Bắc có công ăn việc làm và đang tiến đến lằn ranh của sự giàu có thịnh vượng. Người đã xây dựng những quân trường tối tân nhất Đông Nam Á để đào tạo nhân tài lãnh đạo và bảo vệ nước Nam, nền kỹ nghệ được mở mang với những ống khói của hàng hàng lớp lớp nhà máy cuồn cuộn những khối mây đen tỏa rộng lên không gian, vực dậy sức sống của một đất nước nghèo nàn sau cơn chiến tranh. :too_sad:

Còn nhiều nữa những kỳ công của một con người khiêm tốn tự nhận mình là bình thường không thể kể ra hết, để đem nước Việt Nam Cộng Hòa ngẩng cao đầu trên trường thế giới, trở thành một quốc gia hùng mạnh nhất Đông Nam Á thập niên 1950 – 1960. Tất cả những công lao to lớn ấy đã rất hiếm khi được một nhà viết sử thế giới phương Tây và Hoa Kỳ nào liệt kê ra để vinh danh TổngThống Diệm. Trái lại, những kẻ gọi là những nhà viết sử vô tư và khách quan đó, đã tỉ mỉ dùng kính khuếch đại rọi vào từng ngóc ngách khiếm khuyết của một chính quyền non trẻ thiếu thốn nhân lực, kinh nghiệm và cực nghèo nàn, hả hê một cách độc ác trưng lên từng trang sách những : “sự thật” về một chính thể “độc tài”, một chính quyền “tham nhũng”, một bộ máy “thối nát”, để che dấu và biện minh cho sự bất lực, hèn nhát, ngu dốt, đểu cáng, sát nhân và cuối cùng là sự tháo chạy của một cường quốc kiêu ngạo.
 
Sao bọn bò đỏ dám chửi cụ Diệm tài ba của tôi nhỉ còn vài tháng nữa là giỗ của cụ :too_sad:

Tôi tiến, hãy theo tôi;
tôi lùi, hãy bắn tôi;
tôi chết, hãy trả thù cho tôi. (câu này đúng ra phải là "Tôi chết, hãy nối chí tôi !")

Tôi không phải là thần thánh,
tôi chỉ là một người bình thường,
tôi chỉ biết thức khuya, dậy sớm làm việc,
một lòng hiến dâng đời tôi cho đất nước và dân tộc.

Ngô Đình Diệm

Đó là những lời tâm huyết, mà cũng là những lời trốitrăn đầy máu và lệ của một chiến sĩ quốc gia : Tổng Thống Ngô Đình Diệm, còn để lại cho những thế hệ đời sau, trước khi người từ giã đồng bào đi về phía Cõi Vĩnh Hằng. Mỗi năm đến ngày 1.11 cái chết của người vẫn như một vết thương còn mưng mủ, lại vỡ toác ra trong trái tim ứa máu của mỗi chúng ta nỗi ngậm ngùi tiếc thương. Hình ảnh Tổng Thống Diệm mặt đẫm đầy máu, vì bị bắn từ phía sau ót, hai tay bị trói quặt về phía sau, nằm co người trong lòng chiếc thiết vận xa M113 oan nghiệt, vẫn luôn là một cơn ác mộng chập chờn hiện về trong cõi ký ức của những người còn nhớ đến ông, tri ân ông như là một anh hùng dân tộc, mà đã dẹp tan loạn sứ quân Miền Nam sau lần chia cắt đất nước tháng 7.1954, trần ai khổ ải giành lại độc lập cho đồng bào ông từ tay thực dân Pháp. Chỉ với hai bàn tay trắng cùng một tấm lòng son sắt, ông đã tống khứ được đạo quân viễn chinh 150,000 quân Pháp vĩnh viễn ra khỏi Việt Nam. Trên hết tất cả, là một con người phi thường đứng mũi chịu sào ngăn chống hai mặt trận lớn : sự kiêu ngạo ngu xuẩn của bạn đồng minh và sự hung hãn khát máu của giặc ********.

Tổng Thống Diệm có gì trong tay để đối đầu với hai chiến trường nặng độ đó ? Ngay cả lực lượng bảo vệ trong những năm đầu làm tổng thống của ông cũng không có, đến nỗi tổng thống Phi Luật Tân Magsaysay phải gửi chuyên viên quân sự sang giúp thành lập và huấn luyện Tiểu Đoàn Phòng Vệ Phủ Tổng Thống hỗ trợ cho người bạn cô đơn của mình. Một căn phòng làm việc nhỏ với một chiếc bàn gỗ cũ, vài cái ghế nghèo nàn để tiếp khách, một chiếc phản không nệm cùng một chiếc mùng nhỏ trong một căn phòng ngủ không có máy lạnh, chỉ có một chiếc quạt trần. Còn gì nữa cho những giờ phút thư thả sau một ngày làm việc căng thẳng. Trời ơi, chỉ có một gói thuốc lá đen hiệu Bastos rẻ tiền trong chiếc túi áo vải đã sờn. Ăn uống thì kham khổ như một nhà tu, buổi sáng chỉ là một tô hủ tiếu hay mì, buổi ăn chiều chỉ gồm có một dĩa cá kho và một tô canh rau hay đậu. Thế còn những giấc ngủ hằng đêm đã được người thu xếp như thế nào ? Người đi ngủ, thường thường lúc 1 giờ khuya và thức dậy lúc 5 giờ sáng ngày hôm sau,nghĩa là chỉ có 4 tiếng đồng hồ chợp mắt, mà chưa hẳn ông đã được ngủ ngon trong bối cảnh một quốc gia hãy còn quá nhiều công việc bề bộn, mà cái nào cũng hết sức cấp bách. Kết quả của sự hy sinh và đức tính khiêm cung cần kiệm ấy ? Hàng ngàn trường học, nhà thương trên khắp nẻo đường đất nước được xây dựng,hàng ngàn đền miếu, chùa chiền, nhà thờ, thánh thất hân hoan vươn mình lên phía trời xanh, hàng triệu mẫu ruộng phơi phới màu xanh của lúa, hàng triệu đồng bào di cư từ Miền Bắc có công ăn việc làm và đang tiến đến lằn ranh của sự giàu có thịnh vượng. Người đã xây dựng những quân trường tối tân nhất Đông Nam Á để đào tạo nhân tài lãnh đạo và bảo vệ nước Nam, nền kỹ nghệ được mở mang với những ống khói của hàng hàng lớp lớp nhà máy cuồn cuộn những khối mây đen tỏa rộng lên không gian, vực dậy sức sống của một đất nước nghèo nàn sau cơn chiến tranh. :too_sad:

Còn nhiều nữa những kỳ công của một con người khiêm tốn tự nhận mình là bình thường không thể kể ra hết, để đem nước Việt Nam Cộng Hòa ngẩng cao đầu trên trường thế giới, trở thành một quốc gia hùng mạnh nhất Đông Nam Á thập niên 1950 – 1960. Tất cả những công lao to lớn ấy đã rất hiếm khi được một nhà viết sử thế giới phương Tây và Hoa Kỳ nào liệt kê ra để vinh danh TổngThống Diệm. Trái lại, những kẻ gọi là những nhà viết sử vô tư và khách quan đó, đã tỉ mỉ dùng kính khuếch đại rọi vào từng ngóc ngách khiếm khuyết của một chính quyền non trẻ thiếu thốn nhân lực, kinh nghiệm và cực nghèo nàn, hả hê một cách độc ác trưng lên từng trang sách những : “sự thật” về một chính thể “độc tài”, một chính quyền “tham nhũng”, một bộ máy “thối nát”, để che dấu và biện minh cho sự bất lực, hèn nhát, ngu dốt, đểu cáng, sát nhân và cuối cùng là sự tháo chạy của một cường quốc kiêu ngạo.
Sao tao nghe truyền thông bảo ổng ác lắm,giết ng đàn áp như ngéo
 
Lê Duẩn còn có công bù vào chứ thằng kia thì thối đến tận mả tổ.
Công gì? Phá nát nền kinh tế đất nước sau chiến tranh, gây xung đột với TQ một cách ko cần thiết chỉ để lấy lòng một Lô Xiên đang hấp hối, đẩy ngoại giao VN vô thế cực kì khó xử với TQ (đất nước đã nuôi và support quân bác Hồ để thắng Pháp và Mỹ). Nếu ko có ông ấy có thể VN đã có thể trung lập hoặc thân TQ, tranh thủ được cơ hội xây dựng lại VN sau chiến tranh.
 
Công gì? Phá nát nền kinh tế đất nước sau chiến tranh, gây xung đột với TQ một cách ko cần thiết chỉ để lấy lòng một Lô Xiên đang hấp hối, đẩy ngoại giao VN vô thế cực kì khó xử với TQ (đất nước đã nuôi và support quân bác Hồ để thắng Pháp và Mỹ). Nếu ko có ông ấy có thể VN đã có thể trung lập hoặc thân TQ, tranh thủ được cơ hội xây dựng lại VN sau chiến tranh.
Nếu Việt Lam ko gây chiến với Bình Ruồi thì tranh thủ hít ké cải cách chung với Bình lúc đó đất nước mở cửa sớm hơn cmnr :too_sad:
 
Công gì? Phá nát nền kinh tế đất nước sau chiến tranh, gây xung đột với TQ một cách ko cần thiết chỉ để lấy lòng một Lô Xiên đang hấp hối, đẩy ngoại giao VN vô thế cực kì khó xử với TQ (đất nước đã nuôi và support quân bác Hồ để thắng Pháp và Mỹ). Nếu ko có ông ấy có thể VN đã có thể trung lập hoặc thân TQ, tranh thủ được cơ hội xây dựng lại VN sau chiến tranh.
Quyết tâm thống nhất đất nước, đuổi bọn người hoa về nước. Tạm gọi là có công đi mày.
 
Quyết tâm thống nhất đất nước, đuổi bọn người hoa về nước. Tạm gọi là có công đi mày.
Tại sao phải đuổi người Hoa về TQ? Để thể hiện điều gì ngoài việc vuốt ve Lô Xiên (đang xung đột với TQ)? Theo tôi thấy dư âm bài Hoa ở VN hiện nay chủ yếu bắt đầu ở giai đoạn LD ra lệnh đuổi Hoa kiều cũng như ghi TQ là kẻ thù vào hiến pháp
- Bây giờ muốn thân TQ (rõ ràng là có lợi) nhưng vẫn bị chính cái dư âm đó làm khó, vì lỡ tuyền truyền bài Hoa quá khiếp giai đoạn trước, giờ lật mật dễ mất lòng dân
- Mà TQ thì muốn dân VN bỏ những cái "hận thù nhân tạo" đó để có thể đầu tư nhiều hơn, danh chính hơn vào VN, mà vẫn bị kẹt cái đó do bọn Tây phương sẽ dựa vào cái "thù 1979" đó để nhắc khéo hoài, khiến cho ngoại giao sẽ bị thế kẹt
- Bây giờ hợp tác TQ-VN, có lợi cho đôi bên, VN xuất khẩu nông sản, TQ xuất khẩu hàng hoá khác
- Thằng ko có lợi ở đây là bọn Tây, vì nó muốn Á Châu chia rẽ, dễ đè đầu cửi cổ hơn
 
Nhà thơ đi làm chính trị,
Mà thống chế thì đi đặt vòng.
Ngày xưa một triệu binh hùng,
Ngày nay triệu triệu tinh tùng trong tay!

Có những phút làm… nhơ lịch sử,
Có cái chết… đúng là tắc tử,
Có những lời… chua xót lòng ta,
Có những người… do vô ý sinh ra.

Đố tụi bây là ai.

Tiếp:
Năm xưa hoa đào nở
” Lại thấy ông Đồ già
Bày mực tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua…” (*)

Bây chừ đào chưa nờ
Nhưng cả khối ông đồ
Vẽ bao nhiêu dự án
Càng vẽ, tiền càng vô.

Một thể chế tham ô
Sinh ra những ông đồ
Mà nay trong thời sản
Dân gọi là ma cô

Ma cô ở trung ương
Ma cô Huyện Tỉnh Phường
Ma cô trên quốc lộ
Ma cô khắp quê hương!.

Các ma cô ngồi vẽ
Nhiều dự án đắt tiền
Chúng ăn trên xương máu
Có cuộc sống như tiên.

Đất nước đầy nhiễu nhương
Nhìn dân thấy mà thương
Những ông đồ đầy khắp
Làng xã đến trung ương.

Những ông đồ hèn hạ
Vẽ hoa rồi vẽ lá
Với thái độ láu cá
Chúng cạp cả lai quần!.

Những ông đồ thời sản
Khốn nạn cùng hung hãn
Cùng mưu đồ bán nước
Khiến muôn dân ta thán!.

Lũ ông đồ hiếp dân
Da bọc xương gầy thân
Nhởn nhơ bầy vô cảm
Lương tâm ông đíu cần.

Những ông đồ thời đại
Dân nhìn quá sợ hãi
Hỡi ông Đồ nhân ái
Hồn ở đâu bây giờ?.
 
Sao bọn bò đỏ dám chửi cụ Diệm tài ba của tôi nhỉ còn vài tháng nữa là giỗ của cụ :too_sad:

Tôi tiến, hãy theo tôi;
tôi lùi, hãy bắn tôi;
tôi chết, hãy trả thù cho tôi. (câu này đúng ra phải là "Tôi chết, hãy nối chí tôi !")

Tôi không phải là thần thánh,
tôi chỉ là một người bình thường,
tôi chỉ biết thức khuya, dậy sớm làm việc,
một lòng hiến dâng đời tôi cho đất nước và dân tộc.

Ngô Đình Diệm

Đó là những lời tâm huyết, mà cũng là những lời trốitrăn đầy máu và lệ của một chiến sĩ quốc gia : Tổng Thống Ngô Đình Diệm, còn để lại cho những thế hệ đời sau, trước khi người từ giã đồng bào đi về phía Cõi Vĩnh Hằng. Mỗi năm đến ngày 1.11 cái chết của người vẫn như một vết thương còn mưng mủ, lại vỡ toác ra trong trái tim ứa máu của mỗi chúng ta nỗi ngậm ngùi tiếc thương. Hình ảnh Tổng Thống Diệm mặt đẫm đầy máu, vì bị bắn từ phía sau ót, hai tay bị trói quặt về phía sau, nằm co người trong lòng chiếc thiết vận xa M113 oan nghiệt, vẫn luôn là một cơn ác mộng chập chờn hiện về trong cõi ký ức của những người còn nhớ đến ông, tri ân ông như là một anh hùng dân tộc, mà đã dẹp tan loạn sứ quân Miền Nam sau lần chia cắt đất nước tháng 7.1954, trần ai khổ ải giành lại độc lập cho đồng bào ông từ tay thực dân Pháp. Chỉ với hai bàn tay trắng cùng một tấm lòng son sắt, ông đã tống khứ được đạo quân viễn chinh 150,000 quân Pháp vĩnh viễn ra khỏi Việt Nam. Trên hết tất cả, là một con người phi thường đứng mũi chịu sào ngăn chống hai mặt trận lớn : sự kiêu ngạo ngu xuẩn của bạn đồng minh và sự hung hãn khát máu của giặc ********.

Tổng Thống Diệm có gì trong tay để đối đầu với hai chiến trường nặng độ đó ? Ngay cả lực lượng bảo vệ trong những năm đầu làm tổng thống của ông cũng không có, đến nỗi tổng thống Phi Luật Tân Magsaysay phải gửi chuyên viên quân sự sang giúp thành lập và huấn luyện Tiểu Đoàn Phòng Vệ Phủ Tổng Thống hỗ trợ cho người bạn cô đơn của mình. Một căn phòng làm việc nhỏ với một chiếc bàn gỗ cũ, vài cái ghế nghèo nàn để tiếp khách, một chiếc phản không nệm cùng một chiếc mùng nhỏ trong một căn phòng ngủ không có máy lạnh, chỉ có một chiếc quạt trần. Còn gì nữa cho những giờ phút thư thả sau một ngày làm việc căng thẳng. Trời ơi, chỉ có một gói thuốc lá đen hiệu Bastos rẻ tiền trong chiếc túi áo vải đã sờn. Ăn uống thì kham khổ như một nhà tu, buổi sáng chỉ là một tô hủ tiếu hay mì, buổi ăn chiều chỉ gồm có một dĩa cá kho và một tô canh rau hay đậu. Thế còn những giấc ngủ hằng đêm đã được người thu xếp như thế nào ? Người đi ngủ, thường thường lúc 1 giờ khuya và thức dậy lúc 5 giờ sáng ngày hôm sau,nghĩa là chỉ có 4 tiếng đồng hồ chợp mắt, mà chưa hẳn ông đã được ngủ ngon trong bối cảnh một quốc gia hãy còn quá nhiều công việc bề bộn, mà cái nào cũng hết sức cấp bách. Kết quả của sự hy sinh và đức tính khiêm cung cần kiệm ấy ? Hàng ngàn trường học, nhà thương trên khắp nẻo đường đất nước được xây dựng,hàng ngàn đền miếu, chùa chiền, nhà thờ, thánh thất hân hoan vươn mình lên phía trời xanh, hàng triệu mẫu ruộng phơi phới màu xanh của lúa, hàng triệu đồng bào di cư từ Miền Bắc có công ăn việc làm và đang tiến đến lằn ranh của sự giàu có thịnh vượng. Người đã xây dựng những quân trường tối tân nhất Đông Nam Á để đào tạo nhân tài lãnh đạo và bảo vệ nước Nam, nền kỹ nghệ được mở mang với những ống khói của hàng hàng lớp lớp nhà máy cuồn cuộn những khối mây đen tỏa rộng lên không gian, vực dậy sức sống của một đất nước nghèo nàn sau cơn chiến tranh. :too_sad:

Còn nhiều nữa những kỳ công của một con người khiêm tốn tự nhận mình là bình thường không thể kể ra hết, để đem nước Việt Nam Cộng Hòa ngẩng cao đầu trên trường thế giới, trở thành một quốc gia hùng mạnh nhất Đông Nam Á thập niên 1950 – 1960. Tất cả những công lao to lớn ấy đã rất hiếm khi được một nhà viết sử thế giới phương Tây và Hoa Kỳ nào liệt kê ra để vinh danh TổngThống Diệm. Trái lại, những kẻ gọi là những nhà viết sử vô tư và khách quan đó, đã tỉ mỉ dùng kính khuếch đại rọi vào từng ngóc ngách khiếm khuyết của một chính quyền non trẻ thiếu thốn nhân lực, kinh nghiệm và cực nghèo nàn, hả hê một cách độc ác trưng lên từng trang sách những : “sự thật” về một chính thể “độc tài”, một chính quyền “tham nhũng”, một bộ máy “thối nát”, để che dấu và biện minh cho sự bất lực, hèn nhát, ngu dốt, đểu cáng, sát nhân và cuối cùng là sự tháo chạy của một cường quốc kiêu ngạo.
thằng diệm là do mỹ giết đấy mày chửi mỹ đi
 
Tại sao phải đuổi người Hoa về TQ? Để thể hiện điều gì ngoài việc vuốt ve Lô Xiên (đang xung đột với TQ)? Theo tôi thấy dư âm bài Hoa ở VN hiện nay chủ yếu bắt đầu ở giai đoạn LD ra lệnh đuổi Hoa kiều cũng như ghi TQ là kẻ thù vào hiến pháp
- Bây giờ muốn thân TQ (rõ ràng là có lợi) nhưng vẫn bị chính cái dư âm đó làm khó, vì lỡ tuyền truyền bài Hoa quá khiếp giai đoạn trước, giờ lật mật dễ mất lòng dân
- Mà TQ thì muốn dân VN bỏ những cái "hận thù nhân tạo" đó để có thể đầu tư nhiều hơn, danh chính hơn vào VN, mà vẫn bị kẹt cái đó do bọn Tây phương sẽ dựa vào cái "thù 1979" đó để nhắc khéo hoài, khiến cho ngoại giao sẽ bị thế kẹt
- Bây giờ hợp tác TQ-VN, có lợi cho đôi bên, VN xuất khẩu nông sản, TQ xuất khẩu hàng hoá khác
- Thằng ko có lợi ở đây là bọn Tây, vì nó muốn Á Châu chia rẽ, dễ đè đầu cửi cổ hơn
Thân cc, đmm cẩu nô, đại việt chống tàu cả ngàn năm nay rồi, ko cần chờ tới lê duẩn.
 
Sao bọn bò đỏ dám chửi cụ Diệm tài ba của tôi nhỉ còn vài tháng nữa là giỗ của cụ :too_sad:

Tôi tiến, hãy theo tôi;
tôi lùi, hãy bắn tôi;
tôi chết, hãy trả thù cho tôi. (câu này đúng ra phải là "Tôi chết, hãy nối chí tôi !")

Tôi không phải là thần thánh,
tôi chỉ là một người bình thường,
tôi chỉ biết thức khuya, dậy sớm làm việc,
một lòng hiến dâng đời tôi cho đất nước và dân tộc.

Ngô Đình Diệm

Đó là những lời tâm huyết, mà cũng là những lời trốitrăn đầy máu và lệ của một chiến sĩ quốc gia : Tổng Thống Ngô Đình Diệm, còn để lại cho những thế hệ đời sau, trước khi người từ giã đồng bào đi về phía Cõi Vĩnh Hằng. Mỗi năm đến ngày 1.11 cái chết của người vẫn như một vết thương còn mưng mủ, lại vỡ toác ra trong trái tim ứa máu của mỗi chúng ta nỗi ngậm ngùi tiếc thương. Hình ảnh Tổng Thống Diệm mặt đẫm đầy máu, vì bị bắn từ phía sau ót, hai tay bị trói quặt về phía sau, nằm co người trong lòng chiếc thiết vận xa M113 oan nghiệt, vẫn luôn là một cơn ác mộng chập chờn hiện về trong cõi ký ức của những người còn nhớ đến ông, tri ân ông như là một anh hùng dân tộc, mà đã dẹp tan loạn sứ quân Miền Nam sau lần chia cắt đất nước tháng 7.1954, trần ai khổ ải giành lại độc lập cho đồng bào ông từ tay thực dân Pháp. Chỉ với hai bàn tay trắng cùng một tấm lòng son sắt, ông đã tống khứ được đạo quân viễn chinh 150,000 quân Pháp vĩnh viễn ra khỏi Việt Nam. Trên hết tất cả, là một con người phi thường đứng mũi chịu sào ngăn chống hai mặt trận lớn : sự kiêu ngạo ngu xuẩn của bạn đồng minh và sự hung hãn khát máu của giặc ********.

Tổng Thống Diệm có gì trong tay để đối đầu với hai chiến trường nặng độ đó ? Ngay cả lực lượng bảo vệ trong những năm đầu làm tổng thống của ông cũng không có, đến nỗi tổng thống Phi Luật Tân Magsaysay phải gửi chuyên viên quân sự sang giúp thành lập và huấn luyện Tiểu Đoàn Phòng Vệ Phủ Tổng Thống hỗ trợ cho người bạn cô đơn của mình. Một căn phòng làm việc nhỏ với một chiếc bàn gỗ cũ, vài cái ghế nghèo nàn để tiếp khách, một chiếc phản không nệm cùng một chiếc mùng nhỏ trong một căn phòng ngủ không có máy lạnh, chỉ có một chiếc quạt trần. Còn gì nữa cho những giờ phút thư thả sau một ngày làm việc căng thẳng. Trời ơi, chỉ có một gói thuốc lá đen hiệu Bastos rẻ tiền trong chiếc túi áo vải đã sờn. Ăn uống thì kham khổ như một nhà tu, buổi sáng chỉ là một tô hủ tiếu hay mì, buổi ăn chiều chỉ gồm có một dĩa cá kho và một tô canh rau hay đậu. Thế còn những giấc ngủ hằng đêm đã được người thu xếp như thế nào ? Người đi ngủ, thường thường lúc 1 giờ khuya và thức dậy lúc 5 giờ sáng ngày hôm sau,nghĩa là chỉ có 4 tiếng đồng hồ chợp mắt, mà chưa hẳn ông đã được ngủ ngon trong bối cảnh một quốc gia hãy còn quá nhiều công việc bề bộn, mà cái nào cũng hết sức cấp bách. Kết quả của sự hy sinh và đức tính khiêm cung cần kiệm ấy ? Hàng ngàn trường học, nhà thương trên khắp nẻo đường đất nước được xây dựng,hàng ngàn đền miếu, chùa chiền, nhà thờ, thánh thất hân hoan vươn mình lên phía trời xanh, hàng triệu mẫu ruộng phơi phới màu xanh của lúa, hàng triệu đồng bào di cư từ Miền Bắc có công ăn việc làm và đang tiến đến lằn ranh của sự giàu có thịnh vượng. Người đã xây dựng những quân trường tối tân nhất Đông Nam Á để đào tạo nhân tài lãnh đạo và bảo vệ nước Nam, nền kỹ nghệ được mở mang với những ống khói của hàng hàng lớp lớp nhà máy cuồn cuộn những khối mây đen tỏa rộng lên không gian, vực dậy sức sống của một đất nước nghèo nàn sau cơn chiến tranh. :too_sad:

Còn nhiều nữa những kỳ công của một con người khiêm tốn tự nhận mình là bình thường không thể kể ra hết, để đem nước Việt Nam Cộng Hòa ngẩng cao đầu trên trường thế giới, trở thành một quốc gia hùng mạnh nhất Đông Nam Á thập niên 1950 – 1960. Tất cả những công lao to lớn ấy đã rất hiếm khi được một nhà viết sử thế giới phương Tây và Hoa Kỳ nào liệt kê ra để vinh danh TổngThống Diệm. Trái lại, những kẻ gọi là những nhà viết sử vô tư và khách quan đó, đã tỉ mỉ dùng kính khuếch đại rọi vào từng ngóc ngách khiếm khuyết của một chính quyền non trẻ thiếu thốn nhân lực, kinh nghiệm và cực nghèo nàn, hả hê một cách độc ác trưng lên từng trang sách những : “sự thật” về một chính thể “độc tài”, một chính quyền “tham nhũng”, một bộ máy “thối nát”, để che dấu và biện minh cho sự bất lực, hèn nhát, ngu dốt, đểu cáng, sát nhân và cuối cùng là sự tháo chạy của một cường quốc kiêu ngạo.
Địt mẹ Diệm thức khuya dậy sớm đéo phải do siêng. Ngủ đéo được vì Diệm sợ bị thịt.
 
Tại sao phải đuổi người Hoa về TQ? Để thể hiện điều gì ngoài việc vuốt ve Lô Xiên (đang xung đột với TQ)? Theo tôi thấy dư âm bài Hoa ở VN hiện nay chủ yếu bắt đầu ở giai đoạn LD ra lệnh đuổi Hoa kiều cũng như ghi TQ là kẻ thù vào hiến pháp
- Bây giờ muốn thân TQ (rõ ràng là có lợi) nhưng vẫn bị chính cái dư âm đó làm khó, vì lỡ tuyền truyền bài Hoa quá khiếp giai đoạn trước, giờ lật mật dễ mất lòng dân
- Mà TQ thì muốn dân VN bỏ những cái "hận thù nhân tạo" đó để có thể đầu tư nhiều hơn, danh chính hơn vào VN, mà vẫn bị kẹt cái đó do bọn Tây phương sẽ dựa vào cái "thù 1979" đó để nhắc khéo hoài, khiến cho ngoại giao sẽ bị thế kẹt
- Bây giờ hợp tác TQ-VN, có lợi cho đôi bên, VN xuất khẩu nông sản, TQ xuất khẩu hàng hoá khác
- Thằng ko có lợi ở đây là bọn Tây, vì nó muốn Á Châu chia rẽ, dễ đè đầu cửi cổ hơn
T có ý kiến khác mày ở điểm này:
- Quan điểm của trung quốc luôn mong muốn Việt Nam duy trì nguyên trạng tình hình chia cắt đất nước như triều tiên, hàn quốc, thậm chí phản đối việt nam triển khai chiến dịch thống nhất đất nước. Mục tiêu là tạo ra vùng đệm, bắt miền bắc việt nam sẽ mãi phụ thuộc vào trung quốc như triều tiên
Thời điểm sau 1975, chính phủ trung quốc tuyên bố hoa kiều là một bộ phận của trung quốc. Không chỉ riêng việt nam, mà các chính phủ indo, malay đều rén sau tuyên bố này vì hoa kiều là cực đông và kiểm soát nền kinh tế. (Dân indo bị hoa kiều đè đầu cưỡi cổ, được giao cho làm công việc chân tay, còn bộ phận hoa kiều kiểm soát đến 80% kinh tế đất nước) Đây là quyền lực mềm trung quốc muốn xây dựng để gây ảnh hưởng đến các quốc gia khác.
Tại việt nam sau khi thất bại trong vụ hoa kiều, trung quốc lại dựng chính quyền polpot ở campuchia, với mục tiêu gây dựng lại đế chế khơ me vĩ đại (Tức là đánh chiếm miền nam việt nam). Tóm lại trung quốc không bao giờ mong muốn việt nam ổn định, mà luôn bất ổn để luôn phụ thuộc vào nó, tạo vùng đệm an toàn cho nó
T đánh giá cao quyết định dứt khoát giải phóng đất nước và đánh đuổi hoa kiều của ông duẩn, đây là hai di sản bước ngoặt cho đất nước.
 
Công gì? Phá nát nền kinh tế đất nước sau chiến tranh, gây xung đột với TQ một cách ko cần thiết chỉ để lấy lòng một Lô Xiên đang hấp hối, đẩy ngoại giao VN vô thế cực kì khó xử với TQ (đất nước đã nuôi và support quân bác Hồ để thắng Pháp và Mỹ). Nếu ko có ông ấy có thể VN đã có thể trung lập hoặc thân TQ, tranh thủ được cơ hội xây dựng lại VN sau chiến tranh.
Đéo có lê duan quyết tâm giải phóng mọi miên thì bọn t giờ này đang rách đít hơn cả triều tiên, đó là đệ nhất công lao hhcủa ld đủ để xóa mờ mọi sự sai lầm khác
 
Sao bọn bò đỏ dám chửi cụ Diệm tài ba của tôi nhỉ còn vài tháng nữa là giỗ của cụ :too_sad:

Tôi tiến, hãy theo tôi;
tôi lùi, hãy bắn tôi;
tôi chết, hãy trả thù cho tôi. (câu này đúng ra phải là "Tôi chết, hãy nối chí tôi !")

Tôi không phải là thần thánh,
tôi chỉ là một người bình thường,
tôi chỉ biết thức khuya, dậy sớm làm việc,
một lòng hiến dâng đời tôi cho đất nước và dân tộc.

Ngô Đình Diệm

Đó là những lời tâm huyết, mà cũng là những lời trốitrăn đầy máu và lệ của một chiến sĩ quốc gia : Tổng Thống Ngô Đình Diệm, còn để lại cho những thế hệ đời sau, trước khi người từ giã đồng bào đi về phía Cõi Vĩnh Hằng. Mỗi năm đến ngày 1.11 cái chết của người vẫn như một vết thương còn mưng mủ, lại vỡ toác ra trong trái tim ứa máu của mỗi chúng ta nỗi ngậm ngùi tiếc thương. Hình ảnh Tổng Thống Diệm mặt đẫm đầy máu, vì bị bắn từ phía sau ót, hai tay bị trói quặt về phía sau, nằm co người trong lòng chiếc thiết vận xa M113 oan nghiệt, vẫn luôn là một cơn ác mộng chập chờn hiện về trong cõi ký ức của những người còn nhớ đến ông, tri ân ông như là một anh hùng dân tộc, mà đã dẹp tan loạn sứ quân Miền Nam sau lần chia cắt đất nước tháng 7.1954, trần ai khổ ải giành lại độc lập cho đồng bào ông từ tay thực dân Pháp. Chỉ với hai bàn tay trắng cùng một tấm lòng son sắt, ông đã tống khứ được đạo quân viễn chinh 150,000 quân Pháp vĩnh viễn ra khỏi Việt Nam. Trên hết tất cả, là một con người phi thường đứng mũi chịu sào ngăn chống hai mặt trận lớn : sự kiêu ngạo ngu xuẩn của bạn đồng minh và sự hung hãn khát máu của giặc ********.

Tổng Thống Diệm có gì trong tay để đối đầu với hai chiến trường nặng độ đó ? Ngay cả lực lượng bảo vệ trong những năm đầu làm tổng thống của ông cũng không có, đến nỗi tổng thống Phi Luật Tân Magsaysay phải gửi chuyên viên quân sự sang giúp thành lập và huấn luyện Tiểu Đoàn Phòng Vệ Phủ Tổng Thống hỗ trợ cho người bạn cô đơn của mình. Một căn phòng làm việc nhỏ với một chiếc bàn gỗ cũ, vài cái ghế nghèo nàn để tiếp khách, một chiếc phản không nệm cùng một chiếc mùng nhỏ trong một căn phòng ngủ không có máy lạnh, chỉ có một chiếc quạt trần. Còn gì nữa cho những giờ phút thư thả sau một ngày làm việc căng thẳng. Trời ơi, chỉ có một gói thuốc lá đen hiệu Bastos rẻ tiền trong chiếc túi áo vải đã sờn. Ăn uống thì kham khổ như một nhà tu, buổi sáng chỉ là một tô hủ tiếu hay mì, buổi ăn chiều chỉ gồm có một dĩa cá kho và một tô canh rau hay đậu. Thế còn những giấc ngủ hằng đêm đã được người thu xếp như thế nào ? Người đi ngủ, thường thường lúc 1 giờ khuya và thức dậy lúc 5 giờ sáng ngày hôm sau,nghĩa là chỉ có 4 tiếng đồng hồ chợp mắt, mà chưa hẳn ông đã được ngủ ngon trong bối cảnh một quốc gia hãy còn quá nhiều công việc bề bộn, mà cái nào cũng hết sức cấp bách. Kết quả của sự hy sinh và đức tính khiêm cung cần kiệm ấy ? Hàng ngàn trường học, nhà thương trên khắp nẻo đường đất nước được xây dựng,hàng ngàn đền miếu, chùa chiền, nhà thờ, thánh thất hân hoan vươn mình lên phía trời xanh, hàng triệu mẫu ruộng phơi phới màu xanh của lúa, hàng triệu đồng bào di cư từ Miền Bắc có công ăn việc làm và đang tiến đến lằn ranh của sự giàu có thịnh vượng. Người đã xây dựng những quân trường tối tân nhất Đông Nam Á để đào tạo nhân tài lãnh đạo và bảo vệ nước Nam, nền kỹ nghệ được mở mang với những ống khói của hàng hàng lớp lớp nhà máy cuồn cuộn những khối mây đen tỏa rộng lên không gian, vực dậy sức sống của một đất nước nghèo nàn sau cơn chiến tranh. :too_sad:

Còn nhiều nữa những kỳ công của một con người khiêm tốn tự nhận mình là bình thường không thể kể ra hết, để đem nước Việt Nam Cộng Hòa ngẩng cao đầu trên trường thế giới, trở thành một quốc gia hùng mạnh nhất Đông Nam Á thập niên 1950 – 1960. Tất cả những công lao to lớn ấy đã rất hiếm khi được một nhà viết sử thế giới phương Tây và Hoa Kỳ nào liệt kê ra để vinh danh TổngThống Diệm. Trái lại, những kẻ gọi là những nhà viết sử vô tư và khách quan đó, đã tỉ mỉ dùng kính khuếch đại rọi vào từng ngóc ngách khiếm khuyết của một chính quyền non trẻ thiếu thốn nhân lực, kinh nghiệm và cực nghèo nàn, hả hê một cách độc ác trưng lên từng trang sách những : “sự thật” về một chính thể “độc tài”, một chính quyền “tham nhũng”, một bộ máy “thối nát”, để che dấu và biện minh cho sự bất lực, hèn nhát, ngu dốt, đểu cáng, sát nhân và cuối cùng là sự tháo chạy của một cường quốc kiêu ngạo.
Thắng làm vua thua làm chó là chân lý bao đời, riêng t thấy D giỏi hơn thái anh văn, bữa trước có thằng miền tây viết trên fb cảm phục thái anh văn, mong muốn vn có 1 ng lãnh đạo như mụ văn, t vô phản bác lũ mn tụi bay từng có lão diệm giỏi còn hơn mụ văn còn k win nổi vs đám dân và cấp dưới ngu dốt, nó im re
 
Sao bọn bò đỏ dám chửi cụ Diệm tài ba của tôi nhỉ còn vài tháng nữa là giỗ của cụ :too_sad:

Tôi tiến, hãy theo tôi;
tôi lùi, hãy bắn tôi;
tôi chết, hãy trả thù cho tôi. (câu này đúng ra phải là "Tôi chết, hãy nối chí tôi !")

Tôi không phải là thần thánh,
tôi chỉ là một người bình thường,
tôi chỉ biết thức khuya, dậy sớm làm việc,
một lòng hiến dâng đời tôi cho đất nước và dân tộc.

Ngô Đình Diệm

Đó là những lời tâm huyết, mà cũng là những lời trốitrăn đầy máu và lệ của một chiến sĩ quốc gia : Tổng Thống Ngô Đình Diệm, còn để lại cho những thế hệ đời sau, trước khi người từ giã đồng bào đi về phía Cõi Vĩnh Hằng. Mỗi năm đến ngày 1.11 cái chết của người vẫn như một vết thương còn mưng mủ, lại vỡ toác ra trong trái tim ứa máu của mỗi chúng ta nỗi ngậm ngùi tiếc thương. Hình ảnh Tổng Thống Diệm mặt đẫm đầy máu, vì bị bắn từ phía sau ót, hai tay bị trói quặt về phía sau, nằm co người trong lòng chiếc thiết vận xa M113 oan nghiệt, vẫn luôn là một cơn ác mộng chập chờn hiện về trong cõi ký ức của những người còn nhớ đến ông, tri ân ông như là một anh hùng dân tộc, mà đã dẹp tan loạn sứ quân Miền Nam sau lần chia cắt đất nước tháng 7.1954, trần ai khổ ải giành lại độc lập cho đồng bào ông từ tay thực dân Pháp. Chỉ với hai bàn tay trắng cùng một tấm lòng son sắt, ông đã tống khứ được đạo quân viễn chinh 150,000 quân Pháp vĩnh viễn ra khỏi Việt Nam. Trên hết tất cả, là một con người phi thường đứng mũi chịu sào ngăn chống hai mặt trận lớn : sự kiêu ngạo ngu xuẩn của bạn đồng minh và sự hung hãn khát máu của giặc ********.

Tổng Thống Diệm có gì trong tay để đối đầu với hai chiến trường nặng độ đó ? Ngay cả lực lượng bảo vệ trong những năm đầu làm tổng thống của ông cũng không có, đến nỗi tổng thống Phi Luật Tân Magsaysay phải gửi chuyên viên quân sự sang giúp thành lập và huấn luyện Tiểu Đoàn Phòng Vệ Phủ Tổng Thống hỗ trợ cho người bạn cô đơn của mình. Một căn phòng làm việc nhỏ với một chiếc bàn gỗ cũ, vài cái ghế nghèo nàn để tiếp khách, một chiếc phản không nệm cùng một chiếc mùng nhỏ trong một căn phòng ngủ không có máy lạnh, chỉ có một chiếc quạt trần. Còn gì nữa cho những giờ phút thư thả sau một ngày làm việc căng thẳng. Trời ơi, chỉ có một gói thuốc lá đen hiệu Bastos rẻ tiền trong chiếc túi áo vải đã sờn. Ăn uống thì kham khổ như một nhà tu, buổi sáng chỉ là một tô hủ tiếu hay mì, buổi ăn chiều chỉ gồm có một dĩa cá kho và một tô canh rau hay đậu. Thế còn những giấc ngủ hằng đêm đã được người thu xếp như thế nào ? Người đi ngủ, thường thường lúc 1 giờ khuya và thức dậy lúc 5 giờ sáng ngày hôm sau,nghĩa là chỉ có 4 tiếng đồng hồ chợp mắt, mà chưa hẳn ông đã được ngủ ngon trong bối cảnh một quốc gia hãy còn quá nhiều công việc bề bộn, mà cái nào cũng hết sức cấp bách. Kết quả của sự hy sinh và đức tính khiêm cung cần kiệm ấy ? Hàng ngàn trường học, nhà thương trên khắp nẻo đường đất nước được xây dựng,hàng ngàn đền miếu, chùa chiền, nhà thờ, thánh thất hân hoan vươn mình lên phía trời xanh, hàng triệu mẫu ruộng phơi phới màu xanh của lúa, hàng triệu đồng bào di cư từ Miền Bắc có công ăn việc làm và đang tiến đến lằn ranh của sự giàu có thịnh vượng. Người đã xây dựng những quân trường tối tân nhất Đông Nam Á để đào tạo nhân tài lãnh đạo và bảo vệ nước Nam, nền kỹ nghệ được mở mang với những ống khói của hàng hàng lớp lớp nhà máy cuồn cuộn những khối mây đen tỏa rộng lên không gian, vực dậy sức sống của một đất nước nghèo nàn sau cơn chiến tranh. :too_sad:

Còn nhiều nữa những kỳ công của một con người khiêm tốn tự nhận mình là bình thường không thể kể ra hết, để đem nước Việt Nam Cộng Hòa ngẩng cao đầu trên trường thế giới, trở thành một quốc gia hùng mạnh nhất Đông Nam Á thập niên 1950 – 1960. Tất cả những công lao to lớn ấy đã rất hiếm khi được một nhà viết sử thế giới phương Tây và Hoa Kỳ nào liệt kê ra để vinh danh TổngThống Diệm. Trái lại, những kẻ gọi là những nhà viết sử vô tư và khách quan đó, đã tỉ mỉ dùng kính khuếch đại rọi vào từng ngóc ngách khiếm khuyết của một chính quyền non trẻ thiếu thốn nhân lực, kinh nghiệm và cực nghèo nàn, hả hê một cách độc ác trưng lên từng trang sách những : “sự thật” về một chính thể “độc tài”, một chính quyền “tham nhũng”, một bộ máy “thối nát”, để che dấu và biện minh cho sự bất lực, hèn nhát, ngu dốt, đểu cáng, sát nhân và cuối cùng là sự tháo chạy của một cường quốc kiêu ngạo.
Cái hình máy chém đâu mài,tao cần bằng chứng cái máy chém nó như nào mà lê khắp miền Nam số liệu bao nhiêu người chết dưới cái máy chém đó.Đù má tư bản nó cung cấp cho chế độ Diệm cái máy sát nhân giết người hàng loạt hại bao nhiêu dân chúng đồng bào miền Nam ghê quá ha mài,đúng là rước Voi về đày mả tổ mà,ăn cơm quốc gia mà thờ ma tư bản mà ;))
P/s Máy chém đó chắc phải công nghệ hiện đại gì đó lắm không biết giống cái máy chém này không :))
ezgifcom-gif-maker-1-16232097801621494420953.gif
 
Sửa lần cuối:

Có thể bạn quan tâm

Top