Tao trải lòng nốt.
Từng nghe câu " Đĩ cũng có đĩ yêu nước" thì Hải Phòng cũng t có câu: Nghiện cũng phải là nghiện có văn hoá
Mỗi buổi sáng sớm khi trời còn tối om om, từ ký túc xá Hàng Hải kéo ra vài trăm mạng chạy thể dục cả cây số qua đoạn rặng cây đường Nguyễn Bình, nơi mà bóng cây phượng, cây cau vua che hết tí ánh sáng le lói từ đèn cao áp. Để cái đường đã xấu lại còn tối tăm hun hút hơn. Đây là nơi an toạ của các anh Nghiện. Mấy thằng sinh viên Hàng Hải thì có gì đâu, roàn đực rựa ngủ muộn, tối đến dã game với gái gú, văn minh hơn thì xuống Đồ Sơn đu ghẹ xong mới về ngủ.
Sáng ra, mắt nhắm mắt mở xuống chạy thể dục toàn tông lào với dép 3 lỗ vui đáo để. Bởi vậy các anh Nghiện có văn hoá tối hôm trước, khi chích xong, cơn phê dù ùa tới cũng ko quên cắm cái mũi kim xuống đất hoặc ngang vào thân cây, rồi mới hưởng thụ khoái lạc. Nhìn cái xi lanh chỏng ngọng, tua tủa lên. Yêu thật
Giang hồ Hải Phòng cũng có cái chất riêng. Ít khi gây sự vặt với ngừoi thường. Nhưng một khi có động chạm thì chỉ có xác định.
Đặc sản của Hải Phòng ngoài Bánh đa cua, ghẹ biển hạng cân 45 kí, Hoa phượng đỏ Còn có hoa cải. Cái tên Thành phố Hoa Cải Đỏ bắt đầu từ đây.
Bởi vậy ko lạ lẫm khi trước có vụ mấy anh em Tom& Jerry rượt nhau trên phố chán xong phi về tới Cầu Khuể cách đó hơn 2 chục cây, xe hết xăng, chú Jerry nhảy qua lan can cầu xuống sông trốn, mèo Tom đứng trên cầu dã Hoa cải xuống đạn nổ dầm dề, ví như phim Mẽo cũng gọi bằng cụ.
Hay có vụ rượt trên phố, cũng nghịch chơi chơi. Để rồi có ông đang ngồi khêu ốc vặn ở vỉa hè, phải vào viện gắp mảnh đạn lạc. Hài vkl.
Con trai đất này hồi ấy thích xe Yamaha. Ra đường toàn thấy Ju, Gravita bèo nhất cũng là Sirius. Dễ luồn lách và tăng tốc. Cảnh mấy anh em bị Hugo rượt là thường xuyên, cứ chạy vòng vòng vui đáo để. T thích xem cảnh này lắm.
Mấy lão biết vậy nên diễn đi diễn lại suốt ngày.

Ps: up thêm cái ảnh. Chỗ này ngày xưa hay ngồi ngắm gái trường Dân Lập. Ngồi uống trà đá mà trà đâu chẳng thấy, chỉ nghe thấy tiếng nước dãi của mình nhỏ long tong.