
Giờ đây, tôi không trách móc cô ấy nữa. Tôi coi đó như một bài học cay đắng mà tuổi trẻ buộc tôi phải trải qua. Chỉ mong rằng, dù ở đâu, cô ấy cũng hiểu được giá trị của sự trung thực và đừng khiến ai khác phải đau khổ như tôi năm nào.
Mười lăm năm trước, tôi từng có một mối tình kéo dài gần bốn năm. Khi ấy, tôi và cô ấy đều là những người trẻ mới bước vào đời, chưa có nhiều kinh nghiệm, cũng chẳng có của cải tích lũy. Tình cảm giản dị, chân thành nhưng cũng đầy mơ mộng. Tôi đã từng tin rằng mình và cô ấy sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường, xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Thế nhưng, cuộc đời vốn chẳng thể lường trước được điều gì. Một ngày, cô ấy tìm đến tôi trong dáng vẻ đầy lo âu. Cô bảo gia đình đang gặp khó khăn, cần gấp một khoản tiền để giải quyết việc nợ nần. Khi ấy, số tiền 20 triệu là cả một gia tài đối với tôi – một nhân viên mới đi làm, lương tháng chỉ vỏn vẹn hơn 3 triệu đồng. Nhưng vì tình yêu, tôi không ngần ngại gom góp tất cả, thậm chí vay thêm bạn bè để đưa cho cô ấy.
Tôi nghĩ đơn giản: “Yêu nhau thì có gì mà phải tính toán. Cô ấy khó khăn thì mình giúp, sau này còn cả cuộc đời để san sẻ.” Nhưng tôi đã không ngờ, 20 triệu ấy lại trở thành dấu mốc định đoạt cho sự biến mất của người con gái tôi từng thương.

Tôi đã không ngờ, 20 triệu ấy lại trở thành dấu mốc định đoạt cho sự biến mất của người con gái tôi từng thương. Ảnh minh họa
Ngay sau khi nhận tiền, cô ấy lặng lẽ rời khỏi thành phố. Điện thoại không liên lạc được, nhà trọ trả phòng, bạn bè chung cũng chẳng ai biết cô ấy đi đâu. Tôi chạy đôn đáo tìm kiếm, mong ít nhất có được một lời giải thích. Nhưng rồi, thời gian trôi qua, mọi thông tin về cô ấy như bị xóa sạch. Tôi rơi vào cảm giác hụt hẫng, đau khổ, vừa mất tiền vừa mất tình.
Suốt nhiều năm sau đó, tôi vẫn tự dằn vặt mình: “Liệu có phải lúc ấy mình quá ngây thơ, tin tưởng mù quáng? Liệu số tiền ấy có giúp cô ấy giải quyết khó khăn thật sự, hay chỉ là một cái cớ để rời bỏ?” Những câu hỏi ấy không có lời giải. Tôi dần học cách quên đi, gói kỹ ký ức vào một ngăn trong tâm trí. Tôi lập gia đình, sinh con, và tưởng rằng chuyện xưa đã vĩnh viễn ngủ yên.
Thế nhưng, cuộc đời một lần nữa khiến tôi bàng hoàng. Tuần trước, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn từ một ngân hàng thương mại. Nội dung thông báo cho biết tôi có liên quan đến một khoản vay mà người đứng tên chính lại chính là... cô ấy – người yêu cũ 15 năm về trước.
Ban đầu, tôi tưởng đây chỉ là trò lừa đảo quen thuộc. Nhưng khi đối chiếu thông tin, tôi sững người: số chứng minh thư, ngày tháng năm sinh, tất cả đều trùng khớp. Dù không trực tiếp đứng tên bảo lãnh, nhưng trong hồ sơ lại xuất hiện thông tin liên lạc của tôi từ nhiều năm trước – thời điểm chúng tôi còn bên nhau. Có lẽ cô ấy đã sử dụng những giấy tờ, số điện thoại khi xưa để kê khai.

Tôi không tin nổi, sau ngần ấy năm biệt tích, cô ấy vẫn để lại một “dấu vết” bất ngờ khiến tôi bị liên lụy. Ảnh minh họa
Tôi không tin nổi, sau ngần ấy năm biệt tích, cô ấy vẫn để lại một “dấu vết” bất ngờ khiến tôi bị liên lụy. Cảm xúc trong tôi lẫn lộn: vừa bất ngờ, vừa giận dữ, lại xen lẫn chút chua xót. Người con gái từng chiếm trọn thanh xuân của tôi, nay bỗng dưng trở lại qua một tin nhắn đòi nợ lạnh lùng từ ngân hàng.
Ngay trong đêm đó, tôi mất ngủ. Tôi nghĩ đến 20 triệu ngày xưa – số tiền khiến tôi chật vật suốt nhiều tháng mới trả hết. Tôi nghĩ đến sự biến mất không lời từ biệt của cô ấy. Và bây giờ, tôi lại phải đối mặt với nguy cơ rắc rối pháp lý chỉ vì một mối tình cũ.
Tôi đã tìm đến ngân hàng để làm việc, mong được làm rõ sự liên quan. Nhân viên cho biết họ chỉ đang rà soát lại thông tin liên lạc cũ, chưa khẳng định trách nhiệm pháp lý của tôi. Nhưng chỉ một tin nhắn ấy thôi cũng đủ để tôi như sống lại nỗi đau đã chôn chặt 15 năm.
Nhìn lại, tôi thấy mình đã trả giá quá đắt cho niềm tin mù quáng vào tình yêu. Có lẽ, ai cũng từng một lần trao hết lòng mình cho người khác, để rồi nhận lại sự phản bội. Nhưng không phải ai cũng phải mất tới 15 năm mới nhận ra, quá khứ có thể biến mất, nhưng những hậu quả của nó đôi khi vẫn còn đeo bám dai dẳng.
Giờ đây, tôi không trách móc cô ấy nữa. Tôi coi đó như một bài học cay đắng mà tuổi trẻ buộc tôi phải trải qua. Chỉ mong rằng, dù ở đâu, cô ấy cũng hiểu được giá trị của sự trung thực và đừng khiến ai khác phải đau khổ như tôi năm nào.
Còn với bản thân, tôi chọn cách đối diện và xử lý dứt điểm vấn đề với ngân hàng. Quá khứ không thể thay đổi, nhưng hiện tại và tương lai nằm trong tay mình. Và tôi hiểu, đôi khi những tin nhắn bất ngờ lại là cách số phận nhắc nhở ta rằng: đừng bao giờ quá ngây thơ, cũng đừng để lòng tin biến thành gánh nặng cả đời.