Văn học mạng mà , toàn nhà văn ăn cắp văn phong của người trước , rồi nghĩ ra một câu chuyện khá lạ kì , tránh trùng lặp thế giới với các nhà văn đi trước , lúc đầu đọc thì cũng hay , thấy mới lạ , văn phong cóp nhặt , cũng coi là tạm đọc được . Nhưng Charles Dicken đã nói " viết văn là đau khổ " , nghề gì cũng thế thôi , đều phải lao động cật lực mới ra được sản phẩm tốt . Nhà văn mạng , trình độ thì không có , toàn tay ngang , trau dồi bút lực không , thay đổi văn phong không , tìm tòi cách viết không , kinh nghiệm cuộc sống không , toàn ngồi nhà quay tay lấy đéo đâu kiến thức xã hội . Mở ra được câu chuyện , nhưng không biết cho lên cao trào , không biết làm cho dịu nhẹ , không làm cho căng thằng cũng chẳng thể khiến nó yên bình . Cuối cùng khi ăn cắp hết các ý tưởng , thì loay hoay éo biết gỡ ở đâu . Kết sao cho hay cũng éo biết , nên mệt mỏi mà từ bỏ , không chịu được nỗi đau của một nhà văn chân chính đâu . Nên tôi đéo bao giờ đọc văn học mạng , khẳng định bản thân thì viết rồi in luôn , sòng phẳng sợ mẹ gì , viết són són vài chap thế mà có bộ phận vẫn hóng được . Đọc sách là phải đọc liền mạch , cảm xúc nó mới không mất .