24h giành giật sự sống tại viện phổi tw

ewqeqweqw

Địt Bùng Đạo Tổ
Mexico
Giờ là 2h45 phút sáng 30/7 vừa tròn 24h anh vợ mình được đưa xuống khoa hồi sức tích cực của viện phổi TW và đứng giữa ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết.
Nói qua về hiện trạng thì anh mình bị bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính ( hay còn gọi là COPD ) từ nhỏ, quanh năm đi viện, hồi trẻ 2x 3x tuổi còn sức thì 1 năm nằm viện 1 lần. Sau này dần dà tần suất nhập viện dày hơn, 2-3 tháng 1 lần, 1 tháng 1 lần và đỉnh điểm là sau đợt bố mình mất cách đây gần 2 tháng thì bệnh trở nặng, ra viện 1 tuần là lại nhập viện lại, lần nào cũng trong tình trạng sốt cao không dứt, đến lần này thì cơ thể chắc do đã quá suy nhược nên không còn đi lại được nữa mà chỉ nằm giường.
Lúc mới vào bác sĩ cũng truyền kháng sinh các loại, t3 đầu tuần này anh khoẻ và còn tự đi vs được, thế mà chỉ sang thứ 4 thì lại lên cơn sốt cao không dứt sốt. Sau đấy sang ngày t6 thì anh được bác sĩ cho sử dụng 1 loại kháng sinh, mình nghĩ là cũng hết khả năng rồi nhưng nếu được chọn có lẽ mình sẽ không cho bác sĩ dùng loại kháng sinh đó

Colistin, loại kháng sinh có thể nói là chiến tuyến cuối cùng cho việc chống lại vi khuẩn kháng kháng sinh. Tuy nhiên tác dụng phụ của nó có 2 vấn đề: gây ảo giác về thần kinh và gây suy thận

Nếu ai có người nhà phải dùng đến loại kháng sinh này thì mình khuyên nên cân nhắc kĩ, vì thực sự tác hại gây lên thần kinh của nó khiến người thân cảm thấy đau xót cùng cực. Anh mình từ tỉnh táo sau 2 ngày dùng thuốc dần mất đi nhận thức, mới đầu thì là việc chỉ còn biết hô lên khi muốn đi tiểu, sau rồi chỉ còn có thể nói không, đỉnh điểm nhất là đêm qua, anh mất nhận thức hoàn toàn và khi gọi chỉ có thể mở mắt rồi nhắm lại chứ không còn bình thường được nữa.

2h45 sáng, bác sĩ vào kiểm tra và quyết định đưa anh từ khoa cấp cứu sang khoa hồi sức tích cực, cái khoa mà chẳng tích cực như tên gọi vì nó cũng là khoa điều trị cuối cùng trước khi bệnh viện trả về. Tích cực mà sao thấy tiêu cực quá.
Anh không đáp ứng với thuốc colistin, vẫn sốt, khó thở, bác sĩ làm thủ thuật đặt ống nội khí quản và cho thở máy. Vợ và mẹ mình ngủ ở nhà nghỉ gần đó nhưng mất sóng điện thoại, nửa đêm chạy như 1 thằng điên ra nhà nghỉ để báo tin dữ

6h sáng, mình chạy vội về tắm và đi ngủ vì đêm đã thức trông cả đêm, nhưng mệt thì cũng chỉ ngủ được 2 tiếng rồi vùng dậy vì sợ trong lúc ngủ có ai gọi điện thoại cho mình

9h sáng, nằm cố gắng ngủ thêm nhưng cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến hình ảnh anh đêm qua, đờ đẫn và mất tự chủ, trước khi mất ý thức anh còn thốt lên rằng “không ổn rồi, không ổn rồi”. Thằng bạn thân nhắn tin hỏi thăm tình hình mà bất giác mình khóc, khốc không kìm lại được, nghẹt cả 2 bên mũi. Mình cố gắng trấn tĩnh lại sau đó lết đi ăn sáng, 1 đêm thức đêm bụng thực sự rỗng và đói lả

10h30 mình vào lại viện, trước khi đi có vắt 1 cốc nước cam mang vào để vợ và mẹ uống, mà có lẽ miệng ai cũng đắng, chẳng thể uống được, liên hệ được bác sĩ khoa để hỏi han về tình trạng, bác sĩ chỉ báo là nguy kịch và nhắc đi nhắc lại với vợ mình “người nhà chuẩn bị trước tinh thần”

15h bác sĩ lại gọi gia đình mình lên 1 lần nữa, lần này là 1 thông báo, bệnh viện sẽ cố gắng đưa anh mình đến nhà và còn thở, còn 1 xét nghiệm cuối bác sĩ sẽ thông báo lại sau 20 phút còn người nhà chuẩn bị sẵn tinh thần, cảm giác như cái xét nghiệm cuối này chỉ là 1 kiểu câu giờ để cho người nhà trấn tĩnh lại
Lúc đấy mọi thứ như sụp đổ, mẹ, vợ, các chị, vợ anh và các cháu không ai kìm nén được cảm xúc nữa, vợ mình là em út, anh dù bệnh tật từ nhỏ nhưng vẫn yêu thương và cưng chiều vợ mình nên cô ấy khóc dữ lắm, mẹ mình vừa mất chồng cách đây chưa đầy 2 tháng mà lại phải nhận thêm tin mất con, tay chân mẹ run lẩy bẩy, 10-15 phút sau mới trấn tĩnh được tinh thần, lí trí lại, bắt đầu lo đến chuyện làm rạp, sắp xếp chỗ để đưa anh về nhà

15h30 mẹ và các cháu lên 1 xe về trước, mình, vợ, vợ anh và vài anh em nữa ở lại để đợi đưa anh về nhà. Bác sĩ lại gọi bọn mình lên phòng để gặp. Vợ anh khóc ngất ngay sảnh bệnh viện, vợ mình do quá căng thẳng và lo âu nên bị đau dạ dày, phải đến 5p sau chuẩn bị tinh thần thì 2 vợ chồng mới dám lên phòng bác sĩ…

Cái kết quả xét nghiệm cuối cùng mà mình nói ở trên hoá ra nó lại thực sự có vai trò ra quyết định, bác sĩ bảo rằng kết quả có phần tích cực và anh có thể được ở lại điều trị tiếp

Phải nói lúc đấy nhà mình vui như hội, mình gọi cho các anh chị, gọi mẹ đang trên xe về quê quay lại, ai đấy đều phấn khởi như thể bắt được vàng vậy, dù biết tình hình anh vẫn nguy kịch và cơ hội sống sót không cao như thôi “ còn nước còn tát”

16h30 bác sĩ lại gọi nhà mình vào thêm 1 lần nữa, lại phát sinh thêm vấn đề nghiêm trọng. Cái thuốc colistin hoá ra đã đánh vào thận và khiến anh mình bị suy thận cấp, bác sĩ báo cần phải lọc máu để duy trì, ít nhất là 2-3 ngày để truyền 1 loại kháng sinh mới, mình không biết kháng sinh đó tên gì nhưng chi phí kháng sinh rơi vào 10tr/ngày, lọc máu 5tr/ngày nữa

Lúc đấy mình nhận ra, giá trị của tiền là nó cho mình sự lựa chọn và mua được hi vọng các thím ạ, dù là giành giật lấy 1% cơ hội sống sót thì vẫn còn hơn là 0 có % nào. Tiền thực sự có nghĩa bởi nếu không có tiền thì bạn không còn quyền lựa chọn nữa

Tất nhiên là nhà mình quyết định lọc máu và dùng kháng sinh loại nặng nhất cho anh với hi vọng duy trì được sự sống và đáp ứng được với kháng sinh để có khả năng hồi phục.

22h giờ thăm nom và vệ sinh cho bệnh nhân, mình vào đọc chỉ số sinh tồn, tim 140->120 nhịp đã hạ được chút, mạch 190->140 không còn cao nữa, nước tiểu vẫn chưa có chứng tỏ thận vẫn đang bị suy, tuy nhiên mọi thứ đều có dấu hiệu tốt, bác sĩ bảo mình rằng đêm nay khả năng sẽ ổn

00h15 vợ mình trước khi ngủ vẫn còn nước mắt lưng tròng nói khẽ “anh ơi cố ở lại với em, với mẹ nhé”, mẹ thì bảo sao nằm ở đây mà chẳng được chăm sóc con trai mình, mọi người ngủ còn mình thức để trông đồ, 1 phần cũng không ngủ được. Còn mai - có lẽ lại là cả một cuộc chiến

Mình mất cả tiếng để type bài này, hơi dài cho ai lười đọc nhưng nếu ai đã đọc đến đây thì cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc tâm sự của mình

Đợi đến 5h sáng mình sẽ lại lên thăm anh, hi vọng anh khá hơn và đáp ứng được thuốc, chứ cảnh tang thương thực sự khó để có thể chịu được :(

Bonus ảnh chỗ ngủ trong viện

A36A1395-F592-4736-AE6A-77C4CDB4A62D.jpeg
 
Xét nghiệm cuối chắc sinh tiết phổi, không phải ung thư.
Nằm cấp cứu thì bảo hiểm chi 95% khi lên các khoa thì còn 70%.
Mày lên tầng 7 Ung Bướu đi. Tao mới ở đó do người nhà bị trả về . Sinh tiết giai đoạn 4 UT phổi
 
Giờ là 2h45 phút sáng 30/7 vừa tròn 24h anh vợ mình được đưa xuống khoa hồi sức tích cực của viện phổi TW và đứng giữa ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết.
Nói qua về hiện trạng thì anh mình bị bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính ( hay còn gọi là COPD ) từ nhỏ, quanh năm đi viện, hồi trẻ 2x 3x tuổi còn sức thì 1 năm nằm viện 1 lần. Sau này dần dà tần suất nhập viện dày hơn, 2-3 tháng 1 lần, 1 tháng 1 lần và đỉnh điểm là sau đợt bố mình mất cách đây gần 2 tháng thì bệnh trở nặng, ra viện 1 tuần là lại nhập viện lại, lần nào cũng trong tình trạng sốt cao không dứt, đến lần này thì cơ thể chắc do đã quá suy nhược nên không còn đi lại được nữa mà chỉ nằm giường.
Lúc mới vào bác sĩ cũng truyền kháng sinh các loại, t3 đầu tuần này anh khoẻ và còn tự đi vs được, thế mà chỉ sang thứ 4 thì lại lên cơn sốt cao không dứt sốt. Sau đấy sang ngày t6 thì anh được bác sĩ cho sử dụng 1 loại kháng sinh, mình nghĩ là cũng hết khả năng rồi nhưng nếu được chọn có lẽ mình sẽ không cho bác sĩ dùng loại kháng sinh đó

Colistin, loại kháng sinh có thể nói là chiến tuyến cuối cùng cho việc chống lại vi khuẩn kháng kháng sinh. Tuy nhiên tác dụng phụ của nó có 2 vấn đề: gây ảo giác về thần kinh và gây suy thận

Nếu ai có người nhà phải dùng đến loại kháng sinh này thì mình khuyên nên cân nhắc kĩ, vì thực sự tác hại gây lên thần kinh của nó khiến người thân cảm thấy đau xót cùng cực. Anh mình từ tỉnh táo sau 2 ngày dùng thuốc dần mất đi nhận thức, mới đầu thì là việc chỉ còn biết hô lên khi muốn đi tiểu, sau rồi chỉ còn có thể nói không, đỉnh điểm nhất là đêm qua, anh mất nhận thức hoàn toàn và khi gọi chỉ có thể mở mắt rồi nhắm lại chứ không còn bình thường được nữa.

2h45 sáng, bác sĩ vào kiểm tra và quyết định đưa anh từ khoa cấp cứu sang khoa hồi sức tích cực, cái khoa mà chẳng tích cực như tên gọi vì nó cũng là khoa điều trị cuối cùng trước khi bệnh viện trả về. Tích cực mà sao thấy tiêu cực quá.
Anh không đáp ứng với thuốc colistin, vẫn sốt, khó thở, bác sĩ làm thủ thuật đặt ống nội khí quản và cho thở máy. Vợ và mẹ mình ngủ ở nhà nghỉ gần đó nhưng mất sóng điện thoại, nửa đêm chạy như 1 thằng điên ra nhà nghỉ để báo tin dữ

6h sáng, mình chạy vội về tắm và đi ngủ vì đêm đã thức trông cả đêm, nhưng mệt thì cũng chỉ ngủ được 2 tiếng rồi vùng dậy vì sợ trong lúc ngủ có ai gọi điện thoại cho mình

9h sáng, nằm cố gắng ngủ thêm nhưng cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến hình ảnh anh đêm qua, đờ đẫn và mất tự chủ, trước khi mất ý thức anh còn thốt lên rằng “không ổn rồi, không ổn rồi”. Thằng bạn thân nhắn tin hỏi thăm tình hình mà bất giác mình khóc, khốc không kìm lại được, nghẹt cả 2 bên mũi. Mình cố gắng trấn tĩnh lại sau đó lết đi ăn sáng, 1 đêm thức đêm bụng thực sự rỗng và đói lả

10h30 mình vào lại viện, trước khi đi có vắt 1 cốc nước cam mang vào để vợ và mẹ uống, mà có lẽ miệng ai cũng đắng, chẳng thể uống được, liên hệ được bác sĩ khoa để hỏi han về tình trạng, bác sĩ chỉ báo là nguy kịch và nhắc đi nhắc lại với vợ mình “người nhà chuẩn bị trước tinh thần”

15h bác sĩ lại gọi gia đình mình lên 1 lần nữa, lần này là 1 thông báo, bệnh viện sẽ cố gắng đưa anh mình đến nhà và còn thở, còn 1 xét nghiệm cuối bác sĩ sẽ thông báo lại sau 20 phút còn người nhà chuẩn bị sẵn tinh thần, cảm giác như cái xét nghiệm cuối này chỉ là 1 kiểu câu giờ để cho người nhà trấn tĩnh lại
Lúc đấy mọi thứ như sụp đổ, mẹ, vợ, các chị, vợ anh và các cháu không ai kìm nén được cảm xúc nữa, vợ mình là em út, anh dù bệnh tật từ nhỏ nhưng vẫn yêu thương và cưng chiều vợ mình nên cô ấy khóc dữ lắm, mẹ mình vừa mất chồng cách đây chưa đầy 2 tháng mà lại phải nhận thêm tin mất con, tay chân mẹ run lẩy bẩy, 10-15 phút sau mới trấn tĩnh được tinh thần, lí trí lại, bắt đầu lo đến chuyện làm rạp, sắp xếp chỗ để đưa anh về nhà

15h30 mẹ và các cháu lên 1 xe về trước, mình, vợ, vợ anh và vài anh em nữa ở lại để đợi đưa anh về nhà. Bác sĩ lại gọi bọn mình lên phòng để gặp. Vợ anh khóc ngất ngay sảnh bệnh viện, vợ mình do quá căng thẳng và lo âu nên bị đau dạ dày, phải đến 5p sau chuẩn bị tinh thần thì 2 vợ chồng mới dám lên phòng bác sĩ…

Cái kết quả xét nghiệm cuối cùng mà mình nói ở trên hoá ra nó lại thực sự có vai trò ra quyết định, bác sĩ bảo rằng kết quả có phần tích cực và anh có thể được ở lại điều trị tiếp

Phải nói lúc đấy nhà mình vui như hội, mình gọi cho các anh chị, gọi mẹ đang trên xe về quê quay lại, ai đấy đều phấn khởi như thể bắt được vàng vậy, dù biết tình hình anh vẫn nguy kịch và cơ hội sống sót không cao như thôi “ còn nước còn tát”

16h30 bác sĩ lại gọi nhà mình vào thêm 1 lần nữa, lại phát sinh thêm vấn đề nghiêm trọng. Cái thuốc colistin hoá ra đã đánh vào thận và khiến anh mình bị suy thận cấp, bác sĩ báo cần phải lọc máu để duy trì, ít nhất là 2-3 ngày để truyền 1 loại kháng sinh mới, mình không biết kháng sinh đó tên gì nhưng chi phí kháng sinh rơi vào 10tr/ngày, lọc máu 5tr/ngày nữa

Lúc đấy mình nhận ra, giá trị của tiền là nó cho mình sự lựa chọn và mua được hi vọng các thím ạ, dù là giành giật lấy 1% cơ hội sống sót thì vẫn còn hơn là 0 có % nào. Tiền thực sự có nghĩa bởi nếu không có tiền thì bạn không còn quyền lựa chọn nữa

Tất nhiên là nhà mình quyết định lọc máu và dùng kháng sinh loại nặng nhất cho anh với hi vọng duy trì được sự sống và đáp ứng được với kháng sinh để có khả năng hồi phục.

22h giờ thăm nom và vệ sinh cho bệnh nhân, mình vào đọc chỉ số sinh tồn, tim 140->120 nhịp đã hạ được chút, mạch 190->140 không còn cao nữa, nước tiểu vẫn chưa có chứng tỏ thận vẫn đang bị suy, tuy nhiên mọi thứ đều có dấu hiệu tốt, bác sĩ bảo mình rằng đêm nay khả năng sẽ ổn

00h15 vợ mình trước khi ngủ vẫn còn nước mắt lưng tròng nói khẽ “anh ơi cố ở lại với em, với mẹ nhé”, mẹ thì bảo sao nằm ở đây mà chẳng được chăm sóc con trai mình, mọi người ngủ còn mình thức để trông đồ, 1 phần cũng không ngủ được. Còn mai - có lẽ lại là cả một cuộc chiến

Mình mất cả tiếng để type bài này, hơi dài cho ai lười đọc nhưng nếu ai đã đọc đến đây thì cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc tâm sự của mình

Đợi đến 5h sáng mình sẽ lại lên thăm anh, hi vọng anh khá hơn và đáp ứng được thuốc, chứ cảnh tang thương thực sự khó để có thể chịu được :(

Bonus ảnh chỗ ngủ trong viện

A36A1395-F592-4736-AE6A-77C4CDB4A62D.jpeg
Thật sự t hiểu cảm giác này. Và t cũng hiểu cảm giác của ng bệnh. Vì cug bị 1 bệnh bẩm sinh.
Chúc anh m và gia đình mạnh khỏe
 
Bớt tha bài từ voz về đây đi cháu, bí con 10 thì sục cặc xạo Lồn ra cũng dc :vozvn (53): :vozvn (53): :vozvn (53):
 
Đối diện với sinh tử, mọi khổ đau chỉ là lâu đài trên cát
 
Cậu tao cũng đang phải điều trị tầng 6 toà S7 , mấy hnay phải thở máy nhưng vẫn tỉnh táo. Hy vọng mọi sự sẽ tích cực dần lên
 
Thằng này tha từ Voz để câu tương tác. Block nó đi ae.
 

Có thể bạn quan tâm

Trả lời
2
Lượt xem
204
Top