tao từng ngồi nc với 1 đại tá vnch, chính con gái ông ta đòi bảo lãnh cho tao sang mỹ kết hôn, ổng nói đời binh nghiệp của ổng luôn hạn chế thương vong, mỗi ng lính nằm xuống là 1 vết nhơ đối với ổng, là 1 món nợ với cha mẹ vợ con ng lính đó
có mấy lần, tao thấy ổng bày mâm cơm cúng dù đéo có dịp gì, tao hỏi thì ổng nói ngày này, cổ thành quảng trị, ngày này là an lộc, ngày này là a sao cam lộ,... lính của bác nằm lại k tìm được xác...
tao từng hỏi, bác nhớ tổng số mỗi trận chết, hay tên họ hàng gì k
ổng ngồi trầm ngâm rồi mở tủ lấy cuốn sổ tay, mà những trang giấy gần như sắp bung ra, ổng ngồi lật rồi đọc, bảo giờ bác lớn tuổi k nhớ hết được nữa, có 1 số thằng bác cũng k hề biết mặt, nhưng bọn nó nằm xuống giữa thanh xuân...
với đời binh nghiệp của ổng, mỗi thằng nằm xuống là nỗi đau, chứ 30k mạng chắc ổng tự treo cổ rồi
Đấy, mày ngồi với một ông đại tá nên nghe ông ấy nói vậy. Chứ thử ngồi với một ông chuẩn tướng mà xem, ông ấy có khi phán cho một bài khác hẳn. Cùng là sĩ quan, nhưng cấp tướng và cấp tá là hai tầm nhận thức khác nhau.
Làm lãnh đạo quân đội, điều đầu tiên không phải là "làm sao cho ít người chết", mà là: làm sao để thắng. Bởi nếu cứ khư khư giữ người mà để thế cục lật sang hướng bất lợi, thì cuối cùng còn chết nhiều hơn gấp bội, thua luôn cả cuộc chiến.
Khi Việt Nam bước vào cuộc chiến với Hoa Kỳ, ai cũng thừa biết sẽ phải đánh đổi bằng sinh mạng rất nhiều người. Tương quan lực lượng khi đó là quá chênh lệch: vũ khí, công nghệ, tổ chức, khí tài, quân số chính quy, mọi mặt đều thua. Cái duy nhất Việt Nam có thể đem ra "cân" được với Mỹ — chính là người. Và không phải một chọi một, mà là chết gấp đôi, gấp ba mới giữ được thế chủ động. Đó là sự thật.
Còn chưa kể đến Quân lực Việt Nam Cộng hòa nữa — một bên khác cũng đổ máu trong cuộc chiến này, nhưng ít khi ai nhìn thấy máu của họ cũng là người Việt.
Đừng quên: đây là cuộc chiến do Mỹ lựa chọn, chứ người Việt không chọn. Nếu Mỹ vào Việt Nam ngay sau khi Nhật đầu hàng, có thể một nửa phía Nam đã dễ dàng tiếp nhận họ. Nhưng vì đồng minh của Mỹ – nước Anh – bật đèn xanh cho Pháp quay lại chiếm đóng, nên người Việt mất hết niềm tin vào "thế giới văn minh".
Đến khi Pháp thua, Mỹ mới quay lại dựng chế độ ở miền Nam thì... đã quá muộn. Dân Việt khi đó đã lựa chọn xong con đường của mình rồi — và phần đông, là con đường ********. Cuộc đàn áp của Mỹ và Ngụy ở Tây Nam Bộ chỉ khiến dân càng quyết tâm chống đối đến cùng.
Cuộc chiến ấy là chiến tranh bất đối xứng. Dân Việt đổ máu nhiều hơn là chuyện đương nhiên. Và nếu bây giờ có đứa nào ngồi đó phán rằng: “ông tướng này vô nhân đạo, ông kia ác độc” — thì xin lỗi, đấy là kiểu ngu bâng quơ của những đứa đần độn mang não cá vàng.
Muốn chống lại một chính quyền nào đó, thì phải biết phán xét một cách công bằng, logic, chỉ ra sai phạm thật sự của nó. Chứ không phải kiểu múa miệng chửi đổng như trâu điên, rồi mang cái tư tưởng “nhân quyền kiểu phương Tây” áp đặt vào hoàn cảnh bom rơi đạn nổ ngày xưa.
Chửi tướng lĩnh Việt Cộng vô nhân đạo à? Đúng là tư duy của mấy con Lừ vàng sống ảo trong thời bình, chưa bao giờ hiểu chiến tranh là gì mà cứ tưởng mình khôn hơn cả thế hệ đã cầm máu giữ nước.