Đồng ý hoàn toàn với bạn post này, trừ phần nói về anh Minh HVG. Cũng đồng ý với bạn về việc dùng chức danh CEO tràn lan ở ta, đúng hơn từ CEO thì các Cty UK hay dùng thôi, còn lại hệ Mỹ thì dùng President. Cty Việt Nam đa số nho nhỏ xinh xinh, CEO cho chức danh Giám đốc nghe hơi .... lùng thùng.
Bây giờ, đúng hơn là dăm năm nay anh ấy/HVG vật-vờ chỉ còn xác thôi. Bạn có tin anh ấy nghiện-cờ-bạc đến mức bê-tha không? Chủ nợ muốn được thanh toán tiền ư, vào đánh vài ba ván đã, anh ưng thì gọi bọn kế toán trả cho ít tiền, ko ưng thì chửi, chửi như một thằng ma-cô.
Nếu anh ấy đừng ảo-tưởng tay không bắt giặc, dựa vào vốn vay ngân hàng để thực hiện M&A tràn lan thì anh ấy xứng đáng là tấm gương để mọi người noi theo phong trào khởi nghiệp. Agifish An Giang đẹp như một cô hoa khôi miền Tây, anh ấy nhảy vào mua cổ phần chi phối rồi phá nát thương hiệu này. AGF làm ra được bao nhiêu tiền thì chuyển hết về cái thùng không đáy HVG, cuối cùng cả 2 cùng ngắc ngoải. Tôi chỉ nói 1 ví dụ thôi, còn nhiều ca nữa. Túng bấn đến mức độ bán cả tài sản đang thế chấp cho ngân hàng (ao cá, đất thuê trả tiền hàng năm) mà ko trả được ngân hàng đồng nào thì bạn phải hiểu tình-hình-tài-chính thê thảm tới cỡ nào rồi.
Nói cho công bằng, anh Minh HVG là dạng người bị "giời-đày", lúc có cả nghìn tỷ đồng tài sản cũng chả thấy dùng đồ gì xa xỉ, cũng chẳng chân dài hay bồ bịch gì dù vẫn độc thân, ăn uống thì bình dân như công nhân, đến điếu thuốc lá cũng chỉ hút loại khét mù. Có cái nhà trên Điện Biên Phủ, Q3 thì cũng cho đứa con gái độc nhất. May mà trời thương, cho đứa con gái ngoan, chứ không thì thành loser toàn tập.
Thấy thương cho những doanh nhân Việt, có tài nhưng ngạo mạn không coi bọn có học tử tế về quản trị doanh nghiệp ra gì, nhìn bằng 1/4 con mắt kiểu bố mày có tiền, chúng mày chỉ là lũ làm thuê, cấm cãi. Vĩnh Hoàn VHC cũng làm cá tra, cũng xuất phát điểm như Hùng Vương, và bây giờ thì một trời, một vực-thẳm.