mr012
Đẹp trai mà lại có tài
Hám danh là tham lam, vô đạo đức, là biểu hiện manh nha của hành vi phạm pháp
Một trong những biểu hiện suy thoái về đạo đức, lối sống của một bộ phận cán bộ, đảng viên gây ảnh hưởng xấu đến uy tín của Đảng, làm giảm sút lòng tin của nhân dân có căn nguyên sâu xa từ "bệnh thành tích, háo danh, phô trương, che giấu khuyết điểm, đánh bóng tên tuổi, chạy thành tích, chạy khen thưởng, chạy danh hiệu" mà Nghị quyết Trung ương 4 khóa XII đã phê phán.
1. Khát khao có một công trạng nào đó để được ghi danh trong đời là mong ước chính đáng, bình thường của con người một khi họ đã ý thức được về danh hiệu được tôn vinh. Lúc đầu khao khát ấy không phải là thói xấu mà là một ước muốn khẳng định mình, mong được người đời ghi nhận.
Thời cổ đại Hy Lạp, đã có những truyền thuyết về chiến công của các dũng sĩ mà tiêu biểu là 12 chiến công của dũng sĩ Heracles (Hercules) như nguồn cảm hứng cho các câu chuyện mang màu sắc thần thoại ca ngợi sức mạnh, lòng dũng cảm, sự thông minh... của con người. Hình tượng người anh hùng này ra đời trong thời kỳ xã hội đề cao khí chất dũng sĩ và mẫu hình người chiến thắng tất cả mọi trở lực đã thành lý tưởng sống của những người chân chính.
Khi Nguyễn Công Trứ (1778-1858) tuyên bố “Làm trai sống ở trong trời đất/ Phải có danh gì với núi sông” thì dù cái danh ấy còn mang dấu ấn của lý tưởng Nho giáo nhưng cũng không thể phủ nhận tính tích cực của khao khát vào đời ấy. Nó bộc lộ một thái độ sống tích cực, muốn được người đời thừa nhận bằng thực lực, tài năng và trí tuệ hơn người của mình, là danh thơm chứ không phải danh vọng theo kiểu tầm gửi, càng không phải là “xú danh” đáng khinh bỉ theo quan niệm của các trí thức Nho giáo.
Một trong những biểu hiện suy thoái về đạo đức, lối sống của một bộ phận cán bộ, đảng viên gây ảnh hưởng xấu đến uy tín của Đảng, làm giảm sút lòng tin của nhân dân có căn nguyên sâu xa từ "bệnh thành tích, háo danh, phô trương, che giấu khuyết điểm, đánh bóng tên tuổi, chạy thành tích, chạy khen thưởng, chạy danh hiệu" mà Nghị quyết Trung ương 4 khóa XII đã phê phán.
1. Khát khao có một công trạng nào đó để được ghi danh trong đời là mong ước chính đáng, bình thường của con người một khi họ đã ý thức được về danh hiệu được tôn vinh. Lúc đầu khao khát ấy không phải là thói xấu mà là một ước muốn khẳng định mình, mong được người đời ghi nhận.
Thời cổ đại Hy Lạp, đã có những truyền thuyết về chiến công của các dũng sĩ mà tiêu biểu là 12 chiến công của dũng sĩ Heracles (Hercules) như nguồn cảm hứng cho các câu chuyện mang màu sắc thần thoại ca ngợi sức mạnh, lòng dũng cảm, sự thông minh... của con người. Hình tượng người anh hùng này ra đời trong thời kỳ xã hội đề cao khí chất dũng sĩ và mẫu hình người chiến thắng tất cả mọi trở lực đã thành lý tưởng sống của những người chân chính.
Khi Nguyễn Công Trứ (1778-1858) tuyên bố “Làm trai sống ở trong trời đất/ Phải có danh gì với núi sông” thì dù cái danh ấy còn mang dấu ấn của lý tưởng Nho giáo nhưng cũng không thể phủ nhận tính tích cực của khao khát vào đời ấy. Nó bộc lộ một thái độ sống tích cực, muốn được người đời thừa nhận bằng thực lực, tài năng và trí tuệ hơn người của mình, là danh thơm chứ không phải danh vọng theo kiểu tầm gửi, càng không phải là “xú danh” đáng khinh bỉ theo quan niệm của các trí thức Nho giáo.
