Tâm lý lúc đó là cần 1 chính sách rõ ràng từ phía trên, phía dưới thừa lệnh làm theo, đúng sai chết chùm. Còn hơn là phía trên nêu chung chung, khác nào bảo các anh phải tự thân vận động, không cần biết làm như thế nào, chỉ cần số liệu đẹp. Anh Chính làm ở btc cả khóa rồi, anh tự phải hiểu ở cái xứ này, trình độ của cán bộ cấp cơ sở, hầu hết là kiểu cơ cấu, chây ỳ, tráng men, đang lúc khủng hoảng mà giao quyền tự quyết cho các anh đấy chỉ có nát, vì có biết cái mẹ gì đâu. Giờ không thay đổi được thực trạng chế độ thì đành phải sống chung với lũ trước, anh là thủ tướng, anh có bộ sậu giỏi, đa dạng nhiều ngành nghề, việc của anh là vận dụng cái bộ sậu ấy mà đỡ còng lưng cho bọn cấp dưới, không sâu sát từng chút được thì cũng phải cho nó 1 kế hoạch tổng thể đủ chi tiết để nó yên tâm ăn theo, qua cơn khủng hoảng rồi anh muốn cải cách thế nào, xử lý thằng nào ngu thì tính sau. Đằng này anh đã duy ý chí chẳng nghe bộ sậu chuyên gia, lại còn giữ quan điểm bực tức sao bọn dưới ngu thế, việc gì cũng phải để tao cầm tay chỉ việc, phải tự phát huy chứ, việc trong phận sự mày mày chịu toàn bộ trách nhiệm. Giữa cơn khủng hoảng tướng cầm quân lại còn so đo thế với tướng dưới thì chẳng đi tong. Nói trắng ra anh cũng sợ cái trách nhiệm chính trị của người đứng đầu bỏ xừ, mà anh sợ rõ ra mặt thế thì đừng trách cấp cơ sở nó còn cực đoan hơn