🛑 ANH BA TRÀ CÚ VÀ CÔ GIAO NGHỆ AN: “MƯỢN 320 NGÀN MUA HAI CON GÀ, CHƯA KỊP ĐÃI THÌ NGƯỜI THƯƠNG ĐÃ RỜI ĐI…”

29 năm trước, cô Giao sống trong cảnh bị bạo-lực gia đình từ người chồng cũ. Không chịu nổi những trận-đòn-roi, cô lặng lẽ rời quê Nghệ An, bỏ lại những đứa con nhỏ, một mình trốn vào Sài Gòn. Những ngày đầu nơi đất khách, cô xin ăn để sống qua ngày, rồi làm phụ hồ. Tưởng chừng đã tìm được một bến đỗ khi gặp người đàn ông mới, nào ngờ lại rơi vào vòng lặp đau thương, bị hành hạ còn tàn nhẫn hơn trước.
hq720.jpg

Trong dãy trọ nghèo, có chú Ba Minh – mồ côi từ nhỏ, sống bằng nghề phụ hồ. Thấy cảnh cô bầm dập, chú xót xa, một buổi sáng nói khẽ: “Hay bà dọn qua công trình tôi ở, chứ nhìn hoài chịu không nổi.” Chính câu nói giản dị ấy đã đưa họ về chung một mái nhà. Từ đó, họ nương tựa nhau, cùng bán vé số, rồi về cù lao Tây, gắn bó lặng thầm hơn mười năm.

Một ngày, qua vlog của anh Phong Bụi, hoàn cảnh cơ cực của hai người được chia sẻ. Tình cờ, anh Yên – con trai cả – nhìn thấy, bàng hoàng nhận ra mẹ mình. Chỉ một ngày sau, anh lặn lội tìm đến, ôm lấy người mẹ thất lạc gần ba thập kỷ.

Giây phút đoàn tụ, cô Giao run rẩy ôm chầm lấy đứa con nay đã là người đàn ông ngoài 40. Phía sau chiếc ghế xếp, @Anh 3 Chà Cú lặng lẽ ngồi, đôi mắt chia làm hai nửa: một nửa rưng rưng vì mừng cho người thương tìm lại con, nửa còn lại mờ đục, biết rằng sau bức hình này, bà sẽ ra đi.

Để chuẩn bị cho ngày gặp mặt, chú Ba Minh đã lặn lội mượn 320 ngàn, mua hai con gà thả vườn. Chú lựa thật kỹ, gà tơ chắc thịt, bụng tính bày một mâm cơm đón các con của bà. Nhưng chưa kịp dọn mâm, cô đã theo con lên chuyến đò rời cù lao. Tối đó, tiếng gà gáy buốt lòng, chú lặng lẽ ôm từng con gà mang trả lại cho chủ vườn. Gà chưa đãi, các con đã đi. Người thương mười năm cũng chia ly đôi ngả.

Chiều ấy, cô theo con về Nghệ An. Ở lại nơi cù lao heo hút, chú Ba Minh vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, ánh mắt dõi ra khoảng sân trống. Từ nay, chỉ còn mình chú trong căn nhà tối tăm, bệnh tật cũng chẳng ai kề bên. Trong góc bếp, mùi gà vẫn vương, nhưng mâm cơm ngày đoàn tụ mãi mãi không bao giờ được dọn…
 
Sửa lần cuối:
29 năm trước, cô Giao sống trong cảnh bị bạo-lực gia đình từ người chồng cũ. Không chịu nổi những trận-đòn-roi, cô lặng lẽ rời quê Nghệ An, bỏ lại những đứa con nhỏ, một mình trốn vào Sài Gòn. Những ngày đầu nơi đất khách, cô xin ăn để sống qua ngày, rồi làm phụ hồ. Tưởng chừng đã tìm được một bến đỗ khi gặp người đàn ông mới, nào ngờ lại rơi vào vòng lặp đau thương, bị hành hạ còn tàn nhẫn hơn trước.
hq720.jpg

Trong dãy trọ nghèo, có chú Ba Minh – mồ côi từ nhỏ, sống bằng nghề phụ hồ. Thấy cảnh cô bầm dập, chú xót xa, một buổi sáng nói khẽ: “Hay bà dọn qua công trình tôi ở, chứ nhìn hoài chịu không nổi.” Chính câu nói giản dị ấy đã đưa họ về chung một mái nhà. Từ đó, họ nương tựa nhau, cùng bán vé số, rồi về cù lao Tây, gắn bó lặng thầm hơn mười năm.

Một ngày, qua vlog của anh Phong Bụi, hoàn cảnh cơ cực của hai người được chia sẻ. Tình cờ, anh Yên – con trai cả – nhìn thấy, bàng hoàng nhận ra mẹ mình. Chỉ một ngày sau, anh lặn lội tìm đến, ôm lấy người mẹ thất lạc gần ba thập kỷ.

Giây phút đoàn tụ, cô Giao run rẩy ôm chầm lấy đứa con nay đã là người đàn ông ngoài 40. Phía sau chiếc ghế xếp, @Anh 3 Chà Cú lặng lẽ ngồi, đôi mắt chia làm hai nửa: một nửa rưng rưng vì mừng cho người thương tìm lại con, nửa còn lại mờ đục, biết rằng sau bức hình này, bà sẽ ra đi.

Để chuẩn bị cho ngày gặp mặt, chú Ba Minh đã lặn lội mượn 320 ngàn, mua hai con gà thả vườn. Chú lựa thật kỹ, gà tơ chắc thịt, bụng tính bày một mâm cơm đón các con của bà. Nhưng chưa kịp dọn mâm, cô đã theo con lên chuyến đò rời cù lao. Tối đó, tiếng gà gáy buốt lòng, chú lặng lẽ ôm từng con gà mang trả lại cho chủ vườn. Gà chưa đãi, các con đã đi. Người thương mười năm cũng chia ly đôi ngả.

Chiều ấy, cô theo con về Nghệ An. Ở lại nơi cù lao heo hút, chú Ba Minh vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, ánh mắt dõi ra khoảng sân trống. Từ nay, chỉ còn mình chú trong căn nhà tối tăm, bệnh tật cũng chẳng ai kề bên. Trong góc bếp, mùi gà vẫn vương, nhưng mâm cơm ngày đoàn tụ mãi mãi không bao giờ được dọn…
 
29 năm trước, cô Giao sống trong cảnh bị bạo-lực gia đình từ người chồng cũ. Không chịu nổi những trận-đòn-roi, cô lặng lẽ rời quê Nghệ An, bỏ lại những đứa con nhỏ, một mình trốn vào Sài Gòn. Những ngày đầu nơi đất khách, cô xin ăn để sống qua ngày, rồi làm phụ hồ. Tưởng chừng đã tìm được một bến đỗ khi gặp người đàn ông mới, nào ngờ lại rơi vào vòng lặp đau thương, bị hành hạ còn tàn nhẫn hơn trước.
hq720.jpg

Trong dãy trọ nghèo, có chú Ba Minh – mồ côi từ nhỏ, sống bằng nghề phụ hồ. Thấy cảnh cô bầm dập, chú xót xa, một buổi sáng nói khẽ: “Hay bà dọn qua công trình tôi ở, chứ nhìn hoài chịu không nổi.” Chính câu nói giản dị ấy đã đưa họ về chung một mái nhà. Từ đó, họ nương tựa nhau, cùng bán vé số, rồi về cù lao Tây, gắn bó lặng thầm hơn mười năm.

Một ngày, qua vlog của anh Phong Bụi, hoàn cảnh cơ cực của hai người được chia sẻ. Tình cờ, anh Yên – con trai cả – nhìn thấy, bàng hoàng nhận ra mẹ mình. Chỉ một ngày sau, anh lặn lội tìm đến, ôm lấy người mẹ thất lạc gần ba thập kỷ.

Giây phút đoàn tụ, cô Giao run rẩy ôm chầm lấy đứa con nay đã là người đàn ông ngoài 40. Phía sau chiếc ghế xếp, @Anh 3 Chà Cú lặng lẽ ngồi, đôi mắt chia làm hai nửa: một nửa rưng rưng vì mừng cho người thương tìm lại con, nửa còn lại mờ đục, biết rằng sau bức hình này, bà sẽ ra đi.

Để chuẩn bị cho ngày gặp mặt, chú Ba Minh đã lặn lội mượn 320 ngàn, mua hai con gà thả vườn. Chú lựa thật kỹ, gà tơ chắc thịt, bụng tính bày một mâm cơm đón các con của bà. Nhưng chưa kịp dọn mâm, cô đã theo con lên chuyến đò rời cù lao. Tối đó, tiếng gà gáy buốt lòng, chú lặng lẽ ôm từng con gà mang trả lại cho chủ vườn. Gà chưa đãi, các con đã đi. Người thương mười năm cũng chia ly đôi ngả.

Chiều ấy, cô theo con về Nghệ An. Ở lại nơi cù lao heo hút, chú Ba Minh vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, ánh mắt dõi ra khoảng sân trống. Từ nay, chỉ còn mình chú trong căn nhà tối tăm, bệnh tật cũng chẳng ai kề bên. Trong góc bếp, mùi gà vẫn vương, nhưng mâm cơm ngày đoàn tụ mãi mãi không bao giờ được dọn…

Có cái Lồn! Địt mẹ đĩ bút! Trả lại 2 con gà mà mùi gà vẫn còn vương. Chó dại! Cút cho sạch mắt
 
29 năm trước, cô Giao sống trong cảnh bị bạo-lực gia đình từ người chồng cũ. Không chịu nổi những trận-đòn-roi, cô lặng lẽ rời quê Nghệ An, bỏ lại những đứa con nhỏ, một mình trốn vào Sài Gòn. Những ngày đầu nơi đất khách, cô xin ăn để sống qua ngày, rồi làm phụ hồ. Tưởng chừng đã tìm được một bến đỗ khi gặp người đàn ông mới, nào ngờ lại rơi vào vòng lặp đau thương, bị hành hạ còn tàn nhẫn hơn trước.
hq720.jpg

Trong dãy trọ nghèo, có chú Ba Minh – mồ côi từ nhỏ, sống bằng nghề phụ hồ. Thấy cảnh cô bầm dập, chú xót xa, một buổi sáng nói khẽ: “Hay bà dọn qua công trình tôi ở, chứ nhìn hoài chịu không nổi.” Chính câu nói giản dị ấy đã đưa họ về chung một mái nhà. Từ đó, họ nương tựa nhau, cùng bán vé số, rồi về cù lao Tây, gắn bó lặng thầm hơn mười năm.

Một ngày, qua vlog của anh Phong Bụi, hoàn cảnh cơ cực của hai người được chia sẻ. Tình cờ, anh Yên – con trai cả – nhìn thấy, bàng hoàng nhận ra mẹ mình. Chỉ một ngày sau, anh lặn lội tìm đến, ôm lấy người mẹ thất lạc gần ba thập kỷ.

Giây phút đoàn tụ, cô Giao run rẩy ôm chầm lấy đứa con nay đã là người đàn ông ngoài 40. Phía sau chiếc ghế xếp, @Anh 3 Chà Cú lặng lẽ ngồi, đôi mắt chia làm hai nửa: một nửa rưng rưng vì mừng cho người thương tìm lại con, nửa còn lại mờ đục, biết rằng sau bức hình này, bà sẽ ra đi.

Để chuẩn bị cho ngày gặp mặt, chú Ba Minh đã lặn lội mượn 320 ngàn, mua hai con gà thả vườn. Chú lựa thật kỹ, gà tơ chắc thịt, bụng tính bày một mâm cơm đón các con của bà. Nhưng chưa kịp dọn mâm, cô đã theo con lên chuyến đò rời cù lao. Tối đó, tiếng gà gáy buốt lòng, chú lặng lẽ ôm từng con gà mang trả lại cho chủ vườn. Gà chưa đãi, các con đã đi. Người thương mười năm cũng chia ly đôi ngả.

Chiều ấy, cô theo con về Nghệ An. Ở lại nơi cù lao heo hút, chú Ba Minh vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, ánh mắt dõi ra khoảng sân trống. Từ nay, chỉ còn mình chú trong căn nhà tối tăm, bệnh tật cũng chẳng ai kề bên. Trong góc bếp, mùi gà vẫn vương, nhưng mâm cơm ngày đoàn tụ mãi mãi không bao giờ được dọn…

Đủ con đĩ mẹ bọn lều báo 9 điểm 3 môn :angry:
 
Có cái lồn! Địt mẹ đĩ bút! Trả lại 2 con gà mà mùi gà vẫn còn vương. Chó dại! Cút cho sạch mắt
Mùi cứt gà đấy, mày mua gà về nhốt nó đéo ỉa hả

Dân miền Nam sống tình nghĩa quen r
Gặp bọn trọ trẹ thì thân tàn ma dại
Cái kết qá đắng cho ông chú
Địt mẹ bọn trọ trẹ
Bài học cuối đời với anh tư lành đau quá đau
 
29 năm trước, cô Giao sống trong cảnh bị bạo-lực gia đình từ người chồng cũ. Không chịu nổi những trận-đòn-roi, cô lặng lẽ rời quê Nghệ An, bỏ lại những đứa con nhỏ, một mình trốn vào Sài Gòn. Những ngày đầu nơi đất khách, cô xin ăn để sống qua ngày, rồi làm phụ hồ. Tưởng chừng đã tìm được một bến đỗ khi gặp người đàn ông mới, nào ngờ lại rơi vào vòng lặp đau thương, bị hành hạ còn tàn nhẫn hơn trước.
hq720.jpg

Trong dãy trọ nghèo, có chú Ba Minh – mồ côi từ nhỏ, sống bằng nghề phụ hồ. Thấy cảnh cô bầm dập, chú xót xa, một buổi sáng nói khẽ: “Hay bà dọn qua công trình tôi ở, chứ nhìn hoài chịu không nổi.” Chính câu nói giản dị ấy đã đưa họ về chung một mái nhà. Từ đó, họ nương tựa nhau, cùng bán vé số, rồi về cù lao Tây, gắn bó lặng thầm hơn mười năm.

Một ngày, qua vlog của anh Phong Bụi, hoàn cảnh cơ cực của hai người được chia sẻ. Tình cờ, anh Yên – con trai cả – nhìn thấy, bàng hoàng nhận ra mẹ mình. Chỉ một ngày sau, anh lặn lội tìm đến, ôm lấy người mẹ thất lạc gần ba thập kỷ.

Giây phút đoàn tụ, cô Giao run rẩy ôm chầm lấy đứa con nay đã là người đàn ông ngoài 40. Phía sau chiếc ghế xếp, @Anh 3 Chà Cú lặng lẽ ngồi, đôi mắt chia làm hai nửa: một nửa rưng rưng vì mừng cho người thương tìm lại con, nửa còn lại mờ đục, biết rằng sau bức hình này, bà sẽ ra đi.

Để chuẩn bị cho ngày gặp mặt, chú Ba Minh đã lặn lội mượn 320 ngàn, mua hai con gà thả vườn. Chú lựa thật kỹ, gà tơ chắc thịt, bụng tính bày một mâm cơm đón các con của bà. Nhưng chưa kịp dọn mâm, cô đã theo con lên chuyến đò rời cù lao. Tối đó, tiếng gà gáy buốt lòng, chú lặng lẽ ôm từng con gà mang trả lại cho chủ vườn. Gà chưa đãi, các con đã đi. Người thương mười năm cũng chia ly đôi ngả.

Chiều ấy, cô theo con về Nghệ An. Ở lại nơi cù lao heo hút, chú Ba Minh vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, ánh mắt dõi ra khoảng sân trống. Từ nay, chỉ còn mình chú trong căn nhà tối tăm, bệnh tật cũng chẳng ai kề bên. Trong góc bếp, mùi gà vẫn vương, nhưng mâm cơm ngày đoàn tụ mãi mãi không bao giờ được dọn…

Anh em con cặc, tình nghĩa xạo Lồn, tự hèo là người 36 37 38
 

Có thể bạn quan tâm

Top