Bàn luận những nhân vật phụ bi thảm trong truyện Kim Dung

Chu Chỉ Nhược nữa. Tao ngày xưa khác mọi người, coi Ỷ thiên đồ long ký là thấy thương Chu Chỉ Nhược nhứt. Ghét con Triệu Minh.
Chu Chỉ Nhược mà phụ cái gì ?
Truyện nó xuất hiện kém gì triệu mẫn đâu
Bọn phụ các phim các truyện kia coi là biết ai chính ai phụ ngay
Bản 1994,2003 thì con Nhược là phiên 1 nữ chính đấy :))
Còn bản 2000 thì Lê tư mới đầu đóng chu chỉ nhược được đạo diễn bảo là vai chính sau đổi qua đóng triệu mẫn
Riêng mẫn với nhược thì fame và diễn xuất con nào đỉnh hơn thì con đấy vai chính.
 
Chu Chỉ Nhược mà phụ cái gì ?
Truyện nó xuất hiện kém gì triệu mẫn đâu
Bọn phụ các phim các truyện kia coi là biết ai chính ai phụ ngay
Bản 1994,2003 thì con Nhược là phiên 1 nữ chính đấy :))
Còn bản 2000 thì Lê tư mới đầu đóng chu chỉ nhược được đạo diễn bảo là vai chính sau đổi qua đóng triệu mẫn
Riêng mẫn với nhược thì fame và diễn xuất con nào đỉnh hơn thì con đấy vai chính.
Ừa tao quên cái đề bài là nhân vật phụ. Tml nói đúng, CCN không phải là nhân vật phụ thiệt. Nhưng thực sự, coi phim đó thì tao lại cực ghét thằng TVK và con Triệu Minh, thích CCN.
 
Tiếp theo đến Tiếu Ngạo Giang Hồ
Nhân vật bi thảm nhất là lâm bình chi, vì mối hận gia đình bị giết ( giống du thản chi) nhưng thằng này đéo dại gái. 1 lòng mong trả thù, đổi lại gia đình tuyệt tự. Hơi ngu, cứ đóng cho con nhạc bất quần chửa rồi thiến sau có phải vẹn cả đôi đường ko
Đóng Nhạc Linh San chứ đóng Nhạc Bất Quần cho lòi trĩ ah
 
Ừa tao quên cái đề bài là nhân vật phụ. Tml nói đúng, CCN không phải là nhân vật phụ thiệt. Nhưng thực sự, coi phim đó thì tao lại cực ghét thằng TVK và con Triệu Minh, thích CCN.
Trương vô kỵ theo lẽ thường thì nó sẽ giết con mẫn sau khi có võ mục di thư và đánh thắng trận
Có thể cưới con nhược và lên ngôi vua truyền ngôi cho con nó
Nhưng thứ nhất là chẳng thể thay được lịch sử thật
Thứ hai là truyện thì luôn làm cho tươi đẹp hơn như trọng thủy ôm Mỵ châu nhảy giếng thay vì như thực tế nó về cưới vợ sinh con nối ngôi
 
Đầu tiên trong thiên long bát bộ
Nhân vật bi thảm nhất là Mộ Dung Phục, mang tiếng nam mộ dung mà cả phim đéo thắng dc ai, hòa đinh xuân thu, bị gà đoàn dự xỉ nhục trước anh hùng võ lâm.

Du thản Chi, cả gia đình chết, dại gái tới mức đéo còn gì để nói, thằng ngu này thì xứng đáng bị như thế

Đoàn Diên Khánh đang là thái tử bị hãm hại thành người ko ra người, ngợm ko ra ngợm, nhưng sau này có thằng con nối dõi làm vua. Cũng coi như giành lại tất cả

Tiếp theo đến Tiếu Ngạo Giang Hồ
Nhân vật bi thảm nhất là lâm bình chi, vì mối hận gia đình bị giết ( giống du thản chi) nhưng thằng này đéo dại gái. 1 lòng mong trả thù, đổi lại gia đình tuyệt tự. Hơi ngu, cứ đóng cho con nhạc bất quần chửa rồi thiến sau có phải vẹn cả đôi đường ko
Đoàn Diên Khánh là thằng có cái end ngon nhất trong số phản diện, phản diện partime của Kim Dung.

được địt gái ngon, có con trai nối dõi làm vua thoả giấc mộng năm xưa, quy về ở ẩn sống an nhàn nốt phần đời còn lại
 
Trương vô kỵ theo lẽ thường thì nó sẽ giết con mẫn sau khi có võ mục di thư và đánh thắng trận
Có thể cưới con nhược và lên ngôi vua truyền ngôi cho con nó
Nhưng thứ nhất là chẳng thể thay được lịch sử thật
Thứ hai là truyện thì luôn làm cho tươi đẹp hơn như trọng thủy ôm Mỵ châu nhảy giếng thay vì như thực tế nó về cưới vợ sinh con nối ngôi
Ừa tao quên cái đề bài là nhân vật phụ. Tml nói đúng, CCN không phải là nhân vật phụ thiệt. Nhưng thực sự, coi phim đó thì tao lại cực ghét thằng TVK và con Triệu Minh, thích CCN.
Con triệu mẫn tính cách lẫn nhan sắc giống mẹ thằng kỵ, lên nó chọn con mẫn là điều dễ hiểu. Mà con mẫn nó như mỵ châu của Việt Nam vậy, dại trai. Còn con chu chỉ nhược tâm địa vẫn ác hơn, vừa muốn làm bang chủ, võ công cái thế, vừa muốn lấy thằng kỵ. Thằng kỵ thì tính tình nhu nhược, lấy con chỉ nhược về sau nó ngồi lên đầu
 
Con triệu mẫn tính cách lẫn nhan sắc giống mẹ thằng kỵ, lên nó chọn con mẫn là điều dễ hiểu. Mà con mẫn nó như mỵ châu của Việt Nam vậy, dại trai. Còn con chu chỉ nhược tâm địa vẫn ác hơn, vừa muốn làm bang chủ, võ công cái thế, vừa muốn lấy thằng kỵ. Thằng kỵ thì tính tình nhu nhược, lấy con chỉ nhược về sau nó ngồi lên đầu
Thật ra do cha con Nhược bản đầu khởi nghĩa chiếm 1 vùng sau này bị đàn áp
Cha và anh nó chết trước mặt nó
Nên nó quyết lên làm hoàng hậu luôn chứ éo phải chưởng môn
Còn trương vô kỵ là chàng trai đầu tiên đời nó gặp và được thái sư phụ của kỵ cứu
Thật ra thì con này muốn lên làm hoàng hậu thì kỵ phải là vua chứ không phải kiểu bất chấp cưới thằng nào cũng được
Nội tâm nó khó hiểu lắm
 
Con triệu mẫn tính cách lẫn nhan sắc giống mẹ thằng kỵ, lên nó chọn con mẫn là điều dễ hiểu. Mà con mẫn nó như mỵ châu của Việt Nam vậy, dại trai. Còn con chu chỉ nhược tâm địa vẫn ác hơn, vừa muốn làm bang chủ, võ công cái thế, vừa muốn lấy thằng kỵ. Thằng kỵ thì tính tình nhu nhược, lấy con chỉ nhược về sau nó ngồi lên đầu
Nguyên văn bản minh báo đây, bản này mày tìm ngoài nhà sách đéo còn đâu :

Chu Chỉ Nhược úp mặt vào ngực chàng, khóc nức nở: "Thiếp... thiếp đã bị người ta ức hiếp, đã... đã không còn trong trắng nữa rồi. Trong bụng thiếp đã có nghiệt chủng, làm sao... làm sao có thể cùng chàng kết làm phu thê được nữa?" Mấy lời này lọt vào tai Vô Kỵ, quả thực như tiếng sét giữa trời quang, nửa buổi không thốt nên lời.

Chu Chỉ Nhược chậm rãi đứng dậy, nói: "Đây là số phận đã định, chàng từ từ mà quên thiếp đi nhé." Vô Kỵ vẫn còn ngây dại đứng đó, không tin những lời nàng nói lại là sự thật. Chu Chỉ Nhược khẽ thở dài, quay người bỏ đi. Vô Kỵ nhảy dựng lên, nắm lấy tay nàng, run rẩy nói: "Là... là tên tặc tử Tống Thanh Thư sao?" Chu Chỉ Nhược gật đầu, rưng rưng nước mắt nói: "Trong Cái Bang, thiếp bị điểm huyệt, không thể chống cự..." Vô Kỵ ôm chặt lấy nàng, nói: "Đây đâu phải lỗi của nàng. Chuyện đã đến nước này, phiền não cũng vô ích. Chỉ Nhược, đây là nàng gặp nạn, ta chỉ càng yêu nàng, thương nàng hơn. Sáng mai chúng ta lập tức lên đường, trở về Hoài Tứ, báo cho các huynh đệ trong giáo biết, ta sẽ thành thân với nàng. Đứa bé trong bụng nàng... trong bụng nàng, cứ coi như là con của ta, tuyệt đối không làm tổn hại đến sự trong trắng của nàng một chút nào." Chu Chỉ Nhược khẽ nói: "Chàng cần gì phải dùng lời lẽ tốt đẹp an ủi thiếp? Thiếp đã không còn là con gái chưa chồng, làm sao có thể làm giáo chủ phu nhân nữa?"

Trương Vô Kỵ nói: "Nàng... nàng cũng coi thường ta rồi, Trương Vô Kỵ là một nam nhi hào kiệt, há lại có cái nhìn của người tục? Cho dù nàng nhất thời hồ đồ, tự mình sa ngã, ta cũng có thể không truy cứu quá khứ, huống hồ đây là tai họa bất ngờ?" Chu Chỉ Nhược trong lòng cảm kích, nói: "Vô Kỵ ca ca, chàng thật sự đối xử tốt với thiếp như vậy sao? Thiếp... thiếp chỉ sợ chàng lừa thiếp thôi." Vô Kỵ nói: "Ta đối xử tốt với nàng thế nào, sau này nàng mới biết, hiện giờ ta còn chưa bắt đầu đối xử tốt với nàng đâu." Chu Chỉ Nhược nhào vào lòng chàng, cảm động đến rơi lệ, một lúc sau nói: "Chàng dùng thuốc, trước tiên giúp thiếp đánh cái nghiệt chủng này xuống đi." Vô Kỵ nói: "Không được. Việc phá thai vừa tổn hại thiên hòa, lại vừa tổn hại rất lớn đến thân thể nàng." Trong lòng thầm nghĩ: "Nàng ta bị kẹt ở Cái Bang, trước sau chưa đầy một tháng, sao đã biết mang thai? Nói không chừng là nàng ta suy nghĩ lung tung." Chàng bắt mạch cho nàng, cũng không có thai tượng, nhưng nghĩ chuyện này không tiện hỏi nhiều, y thuật của mình tuy tinh thông, nhưng sở trường là chữa vết thương và giải độc, đối với khoa phụ sản, vốn là biết không nhiều. Chỉ nghe Chu Chỉ Nhược lại nói: "Cái nghiệt chủng này nếu là con gái thì cũng thôi, nếu là con trai, sau này trời theo ý người, chàng lên ngôi làm hoàng đế, chẳng lẽ muốn cái nghiệt chủng này làm thái tử? Chi bằng sớm đánh đi, tránh để lại mối họa vô cùng." Vô Kỵ thở dài nói: "Hai chữ 'hoàng đế' này, tuyệt đối đừng nhắc tới nữa. Ta là loại người thôn dã, tuyệt không có ý mưu đồ ngôi báu, nếu để các sư huynh đệ trong giáo nghe thấy, chỉ cho là ta vì một mình ham phú quý, trái lại làm nguội lạnh lòng người." Chu Chỉ Nhược nói: "Thiếp cũng không ép chàng làm hoàng đế, nhưng nếu thiên mệnh đã định, chàng có đẩy cũng không thoát được. Chàng đối xử tốt với thiếp như vậy, thiếp tự nhiên sẽ tìm cách báo đáp. Chu Chỉ Nhược tuy là một nữ nhi yếu đuối, nhưng nếu cơ duyên xảo hợp, nói không chừng thiếp có thể giúp chàng làm thiên tử. Cha thiếp thất bại mà chết, thiếp không có phận làm công chúa, nhưng lại có ai biết thiếp không thể làm hoàng hậu nương nương?" Vô Kỵ nghe nàng nói tha thiết, cười nói: "Hoàng hậu nương nương chưa chắc đã sánh được với sự tôn quý của chưởng môn Nga Mi. Thôi được rồi, sáng mai chúng ta còn phải lên đường. Hoàng hậu nương nương của ta, xin ngự giá hồi cung, sớm nghỉ ngơi đi." Mây đen mù mịt đầy trời, liền trong nụ cười của hai người, hóa thành khói bay mà tan biến.
 
Truyện Kim Dung nv chính còn đỡ, chứ nv phụ simp lỏ là kết cục còn đúng cái dái khô. điển hình là 2 tml đinh điển vs kim xà lang quân.
 
Chu Chỉ Nhược nữa. Tao ngày xưa khác mọi người, coi Ỷ thiên đồ long ký là thấy thương Chu Chỉ Nhược nhứt. Ghét con Triệu Minh.
Trong truyện khác trong phim,
Trong truyện, sau này thằng Vô Kỵ lấy 2 con Triệu Minh + Chu Chỉ Nhược về làm vợ luôn. 3 người dắt nhau mai danh ở ẩn.
 
Truyện KD chỉ thấy Vi Tước Gia là an nhàn hưởng thụ nhất. Đám còn lại lâm li bi tráng
KD ban đầu toàn đi theo xu hướng quân tử tàu, coi mấy tml nv chính kiểu đó nó cứ ngột ngạt thế del nào í
 
Nguyên văn bản minh báo đây, bản này mày tìm ngoài nhà sách đéo còn đâu :

Chu Chỉ Nhược úp mặt vào ngực chàng, khóc nức nở: "Thiếp... thiếp đã bị người ta ức hiếp, đã... đã không còn trong trắng nữa rồi. Trong bụng thiếp đã có nghiệt chủng, làm sao... làm sao có thể cùng chàng kết làm phu thê được nữa?" Mấy lời này lọt vào tai Vô Kỵ, quả thực như tiếng sét giữa trời quang, nửa buổi không thốt nên lời.

Chu Chỉ Nhược chậm rãi đứng dậy, nói: "Đây là số phận đã định, chàng từ từ mà quên thiếp đi nhé." Vô Kỵ vẫn còn ngây dại đứng đó, không tin những lời nàng nói lại là sự thật. Chu Chỉ Nhược khẽ thở dài, quay người bỏ đi. Vô Kỵ nhảy dựng lên, nắm lấy tay nàng, run rẩy nói: "Là... là tên tặc tử Tống Thanh Thư sao?" Chu Chỉ Nhược gật đầu, rưng rưng nước mắt nói: "Trong Cái Bang, thiếp bị điểm huyệt, không thể chống cự..." Vô Kỵ ôm chặt lấy nàng, nói: "Đây đâu phải lỗi của nàng. Chuyện đã đến nước này, phiền não cũng vô ích. Chỉ Nhược, đây là nàng gặp nạn, ta chỉ càng yêu nàng, thương nàng hơn. Sáng mai chúng ta lập tức lên đường, trở về Hoài Tứ, báo cho các huynh đệ trong giáo biết, ta sẽ thành thân với nàng. Đứa bé trong bụng nàng... trong bụng nàng, cứ coi như là con của ta, tuyệt đối không làm tổn hại đến sự trong trắng của nàng một chút nào." Chu Chỉ Nhược khẽ nói: "Chàng cần gì phải dùng lời lẽ tốt đẹp an ủi thiếp? Thiếp đã không còn là con gái chưa chồng, làm sao có thể làm giáo chủ phu nhân nữa?"

Trương Vô Kỵ nói: "Nàng... nàng cũng coi thường ta rồi, Trương Vô Kỵ là một nam nhi hào kiệt, há lại có cái nhìn của người tục? Cho dù nàng nhất thời hồ đồ, tự mình sa ngã, ta cũng có thể không truy cứu quá khứ, huống hồ đây là tai họa bất ngờ?" Chu Chỉ Nhược trong lòng cảm kích, nói: "Vô Kỵ ca ca, chàng thật sự đối xử tốt với thiếp như vậy sao? Thiếp... thiếp chỉ sợ chàng lừa thiếp thôi." Vô Kỵ nói: "Ta đối xử tốt với nàng thế nào, sau này nàng mới biết, hiện giờ ta còn chưa bắt đầu đối xử tốt với nàng đâu." Chu Chỉ Nhược nhào vào lòng chàng, cảm động đến rơi lệ, một lúc sau nói: "Chàng dùng thuốc, trước tiên giúp thiếp đánh cái nghiệt chủng này xuống đi." Vô Kỵ nói: "Không được. Việc phá thai vừa tổn hại thiên hòa, lại vừa tổn hại rất lớn đến thân thể nàng." Trong lòng thầm nghĩ: "Nàng ta bị kẹt ở Cái Bang, trước sau chưa đầy một tháng, sao đã biết mang thai? Nói không chừng là nàng ta suy nghĩ lung tung." Chàng bắt mạch cho nàng, cũng không có thai tượng, nhưng nghĩ chuyện này không tiện hỏi nhiều, y thuật của mình tuy tinh thông, nhưng sở trường là chữa vết thương và giải độc, đối với khoa phụ sản, vốn là biết không nhiều. Chỉ nghe Chu Chỉ Nhược lại nói: "Cái nghiệt chủng này nếu là con gái thì cũng thôi, nếu là con trai, sau này trời theo ý người, chàng lên ngôi làm hoàng đế, chẳng lẽ muốn cái nghiệt chủng này làm thái tử? Chi bằng sớm đánh đi, tránh để lại mối họa vô cùng." Vô Kỵ thở dài nói: "Hai chữ 'hoàng đế' này, tuyệt đối đừng nhắc tới nữa. Ta là loại người thôn dã, tuyệt không có ý mưu đồ ngôi báu, nếu để các sư huynh đệ trong giáo nghe thấy, chỉ cho là ta vì một mình ham phú quý, trái lại làm nguội lạnh lòng người." Chu Chỉ Nhược nói: "Thiếp cũng không ép chàng làm hoàng đế, nhưng nếu thiên mệnh đã định, chàng có đẩy cũng không thoát được. Chàng đối xử tốt với thiếp như vậy, thiếp tự nhiên sẽ tìm cách báo đáp. Chu Chỉ Nhược tuy là một nữ nhi yếu đuối, nhưng nếu cơ duyên xảo hợp, nói không chừng thiếp có thể giúp chàng làm thiên tử. Cha thiếp thất bại mà chết, thiếp không có phận làm công chúa, nhưng lại có ai biết thiếp không thể làm hoàng hậu nương nương?" Vô Kỵ nghe nàng nói tha thiết, cười nói: "Hoàng hậu nương nương chưa chắc đã sánh được với sự tôn quý của chưởng môn Nga Mi. Thôi được rồi, sáng mai chúng ta còn phải lên đường. Hoàng hậu nương nương của ta, xin ngự giá hồi cung, sớm nghỉ ngơi đi." Mây đen mù mịt đầy trời, liền trong nụ cười của hai người, hóa thành khói bay mà tan biến.
Con chu chỉ nhược mất trinh giống cô cô à, sao trên phim éo thấy
 
KD ban đầu toàn đi theo xu hướng quân tử tàu, coi mấy tml nv chính kiểu đó nó cứ ngột ngạt thế del nào í
Viết truyện kiếm hiệp Tàu thì k lấy hình mẫu Trung Quân thì m lấy Đội trưởng Mẽo viết hả bố
 
Qúa cụt nhân sinh nó quá bi thảm đi, mặc dù kinh lịch què quặc cụt tay cũng đéo vấn đề, cái đáng nói là con ghẹ duy nhất nó yêu thương thì bị thằng khác húp nước đầu, quá cay đắng đi, mà đến cuối đời cô long cũng đâu có cho nó biết :vozvn (3):
Mày quên à?
Lúc tụi Mông Cổ đánh vào Toàn Chân thì Bình ca đã xin lỗi Tiểu Long Nữ vì lấy trinh Lồn mà quên lấy trinh lỗ đít, với miệng ngay trước mặt Quá cụt, và ngay trước khi Quá cưới TLN à?
 
Con chu chỉ nhược mất trinh giống cô cô à, sao trên phim éo thấy
Không mất
Nó thử lòng thằng Kỵ thôi
Nếu nó mất trinh và có con với thằng khác kỵ có lấy nó không
Kỵ vẫn lấy
Chứ kỵ khám thử không mất

Lồn Vi Tiểu Bảo cưới 7 đứa, bao gồm 1 con công chúa, đấy thôi
Công chúa đéo gì
Con của thái hậu giả
 
Top