Bầu cử ở xứ Lừa

Quá đã, đọc phát hết trơn. Dạo này xam toàn mở thớt nhảm, vào chọc nguấy đủ kiểu lướt vô vị :nosebleed:

Nay mở thớt ủng hộ 3 đầu :vozvn (1):
Hôm trước tao đọc ở bên group của Tàu mừng đại lễ 3/9 của nó. Đám báo chí bên nó hình như ghi lộn tên Lương Cường thành Võ Văn Thưởng, nguyên một sớ dài các lãnh đạo tao đọc tới chủ tịch Võ Văn Thưởng cười té đái.
 
Tao không rành về chính trị nhưng thấy có 2 xu hướng bầu cử.
Một là phổ thông đầu phiếu toàn dân đi bầu cho một vài ứng cử viên ai quá x% thì được đại diện thành lập nội các như châu âu (tao nói chung chung chứ cũng không chính xác lắm) hay ấn độ. 2 là bầu đại cử tri như ở Mỹ. Cứ tây phi thì bỏ qua đi, như 1 trò hề.
Nhưng Brexit của nước Anh hay vừa rồi là thằng mặt Lồn Trump của nước Mỹ cho thấy sự lựa chọn của đa số nhiều khi cũng gây tranh cãi rất nhiều.
Có câu truyện nói về 1 con tàu đang đi trên biển gặp cơn bão tố và mất phương hướng. Tập thể mọi người trên tầu phải họp nhau lại để bầu ra 1 người xác định hướng đi cho con tầu. Có 2 người ứng cử. 1 là người điềm đạm nhỏ nhẹ, gần gũi nói chung được nhiều người quý mến, nhưng không có kinh nghiệm đi biển. 2 là ông thuyền trưởng giỏi chuyên môn nhiều kinh nghiệm nhưng độc đoán hỗn láo và có nhiều người ghét. Giờ sẽ bầu cho ai để lèo lái con thuyền đến nơi an toàn.
Câu truyện trên chỉ là ví dụ cho tính phức tạp của việc chọn lựa người lãnh đạo phù hợp với đất nước. Không có hệ thống bầu cử nào thoả mãn được toàn xã hội.
Nhưng hệ thống bầu cử tốt theo tao là phải dựa trên nền tảng hiến pháp và pháp luật tốt. Khi lựa chọn của đa số không chuẩn so với thời cuộc. Thì nhiệm kỳ sau sẽ được nhân dân sửa sai. Hệ thống đó sẽ tồn tại.
Giờ đ luôn đúng, thằng nào phản biện là cali 3/, phản động v.v tương lai đi về đâu?
Xin lỗi làm đéo gì có tương lai mà về.
 
Bầu cử là một hình thức dân chủ và nhân quyền, nhưng nếu thực hành không đúng thì sẽ gây ra nội loạn và nội đấu liên miên, nên cần phải có nền cộng hoà cân bằng lại.

Các cha già lập quốc nước Mỹ xây dựng nền Dân Chủ-Cộng Hoà nước Mỹ dựa trên cơ sở của 2 nền Dân Chủ Hy Lạp và Cộng Hoà La Mã, họ gộp 2 cái lại với nhau và chỉnh sửa những sai lầm dẫn đến sự suy tàn của 2 đế chế này.

Nền dân chủ thực hành không đúng thì sẽ dẫn đến nội đấu liên miên và xụp đổ, thành bang Hy Lạp là một dẫn chứng điển hình, và Mỹ đã xảy ra nội đấu, và những tranh chấp quyền lực giữa 2 phe Lừa và Voi cũng như lợi ích giữa các Bang. Nên các cha già khai quốc đã lồng thêm Cộng Hoà với xương sống Tam quyền phân lập của La Mã vào để tránh tình trạng dân chủ quá đà.

Giống như La Mã có: Hội đồng các, Quan chấp chính, Viện nguyên lão. Mỹ có: Quốc hội, tổng thống, tòa án tối cao.
Đây là hình thức tam quyền, mỗi nhánh có thể kiểm soát các nhánh khác.

Chính sự hợp nhất này tạo ra một nước Mỹ đặc biệt, nơi mà Dân chủ với chu kì 4 năm bầu tổng thống có thể ngăn chặn những kẻ tham vọng muốn khôi phục chế độ độc tài quân chủ, và cộng hoà khi đất nước lâm nguy có thể bổ nhiệm tổng thống thành một nhà độc tài với quyền lực hợp nhất có giới hạn thời gian làm những gì cần thiết để bảo vệ quốc gia.

Cuối cùng cần phải có hình thức pháp lý để bảo vệ mô hình này, đó chính là HIẾN PHÁP chặt chẽ không thể phá vỡ.

Nên thực hiện dân chủ nó không hề dễ, sai một bước là đi vào bạo loạn liên miên không có ngày ổn định.
Cộng hòa (dân quốc)
Tôi xin góp ý một chút về cách hiểu nền cộng hòa:

Theo định nghĩa quốc tế: nền cộng hòa là một chính phủ trong đó quyền lực thuộc về một nhóm công dân có quyền bỏ phiếu và được thực hiện bởi các nhà lãnh đạo và đại diện do những công dân đó bầu ra để cai trị theo luật pháp.
https://www.merriam-webster.com/dictionary/republic

Thêm một cách hiểu khác
Cộng hòa , hình thức chính quyềnnhà nước được cai trị bởi đại diện của công dân . Các nền cộng hòa hiện đại được thành lập dựa trên ý tưởng rằng chủ quyền thuộc về nhân dân, mặc dù việc ai được bao gồm và ai bị loại trừ khỏi phạm trù nhân dân đã thay đổi theo thời gian. Vì công dân không tự mình cai trị nhà nước mà thông qua đại diện, nên cộng hòa có thể được phân biệt với dân chủ trực tiếp , mặc dù các nền dân chủ đại diện hiện đại nhìn chung là cộng hòa. Thuật ngữ cộng hòa cũng có thể được áp dụng cho bất kỳ hình thức chính quyền nào mà nguyên thủ quốc gia không phải là một vị vua cha truyền con nối.
https://www.britannica.com/topic/republic-government

Vậy là về cơ bản thì khái niệm cộng hòa khá gần với khái niệm dân chủ (quyền lực của nhân dân)

Ta sẽ làm rõ hơn về khái niệm đó trong ngôn ngữ của châu á, ở đây là tiếng việt, từ hán-việt.
Republic được dịch là “cộng hòa”, nhưng còn có một cách dịch khác là “dân quốc”, hoàn toàn tương đương.

Republic of Korea: Đại hàn dân quốc
Republic of China: Trung hoa dân quốc

Từ “dân quốc” giờ đây đã dễ hiểu hơn nhiều so với từ cộng hòa. Dân quốc hiểu đơn giản là nhà nước của nhân dân, đất nước của nhân dân, ý của nó muốn nói là nó hoàn toàn khác biệt và đối lập với khái niệm vương quốc (là đất nước của quốc vương, cai trị bởi quốc vương).

Định nghĩa trong từ điển cambridge hoàn toàn khẳng định điều trên:
(một quốc gia có) hình thức chính phủ không có vua hay nữ hoàng, quyền lực chính phủ, lập pháp, v.v. được trao cho một hoặc nhiều đại diện được bầu (ví dụ: tổng thống, thành viên quốc hội, v.v.)
https://dictionary.cambridge.org/dictionary/english-vietnamese/republic

Tóm lại, ta hiểu về cơ bản thì nền cộng hòa hay dân quốc là đất nước được sở hữu, cai trị bởi toàn bộ nhân dân chứ không phải bởi một người hay một nhóm người.

Thực tế:
- Có những nước mang tên cộng hòa và thực sự là nước cộng hòa: Mỹ, Pháp

-Có những nước mang tên cộng hòa nhưng thực sự không phải cộng hòa: là các nước độc tài, cộng-sản, ví dụ:
Bắc triều tiên: sự sở hữu thực tế và cai trị đất nước nằm trong tay bố con nhà Kim, cha truyền con nối đúng kiểu phong kiến, nó coi đất nước là vương quốc của riêng mình.
Cuba: gần tương tự như trên, anh nghỉ thì em thay chức, nó có coi đất nước là của người dân cuba đâu.

- Có những nước mang tên vương quốc nhưng thực chất như nước cộng hòa (dân quốc): ví dụ như Vương quốc anh, vương quốc hà lan, người dân thực sự có mọi quyền tự do để là chủ nhân thật sự của đất nước.

Tam quyền phân lập
Khái niệm tam quyền phân lập là đỉnh cao của khoa học chính trị thời kỳ khai sáng, hiện nay vẫn được áp dụng rộng rãi, đó sự phân chia quyền lực nhà nước thành ba nhánh: lập pháp, hành pháp và tư pháp, do ba cơ quan độc lập đảm nhiệm, nhằm mục đích kiểm soát và cân bằng quyền lực, ngăn chặn sự lạm dụng quyền lực và bảo vệ tự do công dân, như được trình bày trong tác phẩm Tinh thần pháp luật của Montesquieu.

Khái niệm tam quyền phân lập và khái niệm cộng hòa khác nhau, vậy nên

- có nước cộng hòa áp dụng tam quyền phân lập: như Pháp, Mỹ

- có nước cộng hòa nhưng không áp dụng tam quyền phân lập : ví dụ như Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xứ Lừa, nước này họ khẳng định luôn là quyền lực nhà nước là "thống nhất", các cơ quan chỉ là phân công nhau thôi, không có tam quyền phân lập gì hết. Trích dẫn:
mô hình “tam quyền phân lập” có thể phù hợp ở các mức độ khác nhau với một số nước trên thế giới, nhưng không phù hợp với điều kiện và thể chế chính trị của Việt Nam. Việt Nam lựa chọn cách thức tổ chức quyền lực là “Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của Nhân dân, do Nhân dân, vì Nhân dân”, không “tam quyền phân lập” mà kiên định nguyên tắc “quyền lực nhà nước thống nhất, có sự phân công, phối hợp và kiểm soát giữa các cơ quan nhà nước trong việc thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp”(4) và “thực hiện nguyên tắc tập trung dân chủ”(5)

Há há, các giáo sư tiến sỹ đại học Pác bó xứ lừa thật tài tình, trên thế giới các triết gia, các nhà nghiên cứu, nhà tư tưởng- khai sáng, trải qua bao nhiêu năm nghiên cứu lý thuyết và cả thực tiễn đã chứng minh khi quyền lực nhà nước được chia ra để giám sát kiềm chế lẫn nhau để tránh lạm quyền thì các ông lại làm ngược lại, đặt quyền lực “thống nhất” lại còn phối hợp với nhau để bóp cổ nhân dân cho dễ.

Điều nhận ra thứ hai là đại học Pác bó thật thú vị, bất cần biết là nó nhận đầu vào là công nhân xe lửa, thiến heo, tiều phu… đầu đất ngu dốt thế nào thì cũng đào tạo ra được các nhà cách mạng, giáo sư tiến sỹ cả, có khi cho con bò vào học trong đại học pác bó thì nó cũng giác ngộ được chủ nghĩa “đầu hói-râu dài”, thành giáo sư tiến sỹ được.
 
Cộng hòa (dân quốc)
Tôi xin góp ý một chút về cách hiểu nền cộng hòa:

Theo định nghĩa quốc tế: nền cộng hòa là một chính phủ trong đó quyền lực thuộc về một nhóm công dân có quyền bỏ phiếu và được thực hiện bởi các nhà lãnh đạo và đại diện do những công dân đó bầu ra để cai trị theo luật pháp.
https://www.merriam-webster.com/dictionary/republic

Thêm một cách hiểu khác
Cộng hòa , hình thức chính quyềnnhà nước được cai trị bởi đại diện của công dân . Các nền cộng hòa hiện đại được thành lập dựa trên ý tưởng rằng chủ quyền thuộc về nhân dân, mặc dù việc ai được bao gồm và ai bị loại trừ khỏi phạm trù nhân dân đã thay đổi theo thời gian. Vì công dân không tự mình cai trị nhà nước mà thông qua đại diện, nên cộng hòa có thể được phân biệt với dân chủ trực tiếp , mặc dù các nền dân chủ đại diện hiện đại nhìn chung là cộng hòa. Thuật ngữ cộng hòa cũng có thể được áp dụng cho bất kỳ hình thức chính quyền nào mà nguyên thủ quốc gia không phải là một vị vua cha truyền con nối.
https://www.britannica.com/topic/republic-government

Vậy là về cơ bản thì khái niệm cộng hòa khá gần với khái niệm dân chủ (quyền lực của nhân dân)

Ta sẽ làm rõ hơn về khái niệm đó trong ngôn ngữ của châu á, ở đây là tiếng việt, từ hán-việt.
Republic được dịch là “cộng hòa”, nhưng còn có một cách dịch khác là “dân quốc”, hoàn toàn tương đương.

Republic of Korea: Đại hàn dân quốc
Republic of China: Trung hoa dân quốc

Từ “dân quốc” giờ đây đã dễ hiểu hơn nhiều so với từ cộng hòa. Dân quốc hiểu đơn giản là nhà nước của nhân dân, đất nước của nhân dân, ý của nó muốn nói là nó hoàn toàn khác biệt và đối lập với khái niệm vương quốc (là đất nước của quốc vương, cai trị bởi quốc vương).

Định nghĩa trong từ điển cambridge hoàn toàn khẳng định điều trên:
(một quốc gia có) hình thức chính phủ không có vua hay nữ hoàng, quyền lực chính phủ, lập pháp, v.v. được trao cho một hoặc nhiều đại diện được bầu (ví dụ: tổng thống, thành viên quốc hội, v.v.)
https://dictionary.cambridge.org/dictionary/english-vietnamese/republic

Tóm lại, ta hiểu về cơ bản thì nền cộng hòa hay dân quốc là đất nước được sở hữu, cai trị bởi toàn bộ nhân dân chứ không phải bởi một người hay một nhóm người.

Thực tế:
- Có những nước mang tên cộng hòa và thực sự là nước cộng hòa: Mỹ, Pháp

-Có những nước mang tên cộng hòa nhưng thực sự không phải cộng hòa: là các nước độc tài, cộng-sản, ví dụ:
Bắc triều tiên: sự sở hữu thực tế và cai trị đất nước nằm trong tay bố con nhà Kim, cha truyền con nối đúng kiểu phong kiến, nó coi đất nước là vương quốc của riêng mình.
Cuba: gần tương tự như trên, anh nghỉ thì em thay chức, nó có coi đất nước là của người dân cuba đâu.

- Có những nước mang tên vương quốc nhưng thực chất như nước cộng hòa (dân quốc): ví dụ như Vương quốc anh, vương quốc hà lan, người dân thực sự có mọi quyền tự do để là chủ nhân thật sự của đất nước.

Tam quyền phân lập
Khái niệm tam quyền phân lập là đỉnh cao của khoa học chính trị thời kỳ khai sáng, hiện nay vẫn được áp dụng rộng rãi, đó sự phân chia quyền lực nhà nước thành ba nhánh: lập pháp, hành pháp và tư pháp, do ba cơ quan độc lập đảm nhiệm, nhằm mục đích kiểm soát và cân bằng quyền lực, ngăn chặn sự lạm dụng quyền lực và bảo vệ tự do công dân, như được trình bày trong tác phẩm Tinh thần pháp luật của Montesquieu.

Khái niệm tam quyền phân lập và khái niệm cộng hòa khác nhau, vậy nên

- có nước cộng hòa áp dụng tam quyền phân lập: như Pháp, Mỹ

- có nước cộng hòa nhưng không áp dụng tam quyền phân lập : ví dụ như Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xứ Lừa, nước này họ khẳng định luôn là quyền lực nhà nước là "thống nhất", các cơ quan chỉ là phân công nhau thôi, không có tam quyền phân lập gì hết. Trích dẫn:
mô hình “tam quyền phân lập” có thể phù hợp ở các mức độ khác nhau với một số nước trên thế giới, nhưng không phù hợp với điều kiện và thể chế chính trị của Việt Nam. Việt Nam lựa chọn cách thức tổ chức quyền lực là “Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của Nhân dân, do Nhân dân, vì Nhân dân”, không “tam quyền phân lập” mà kiên định nguyên tắc “quyền lực nhà nước thống nhất, có sự phân công, phối hợp và kiểm soát giữa các cơ quan nhà nước trong việc thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp”(4) và “thực hiện nguyên tắc tập trung dân chủ”(5)

Há há, các giáo sư tiến sỹ đại học Pác bó xứ lừa thật tài tình, trên thế giới các triết gia, các nhà nghiên cứu, nhà tư tưởng- khai sáng, trải qua bao nhiêu năm nghiên cứu lý thuyết và cả thực tiễn đã chứng minh khi quyền lực nhà nước được chia ra để giám sát kiềm chế lẫn nhau để tránh lạm quyền thì các ông lại làm ngược lại, đặt quyền lực “thống nhất” lại còn phối hợp với nhau để bóp cổ nhân dân cho dễ.

Điều nhận ra thứ hai là đại học Pác bó thật thú vị, bất cần biết là nó nhận đầu vào là công nhân xe lửa, thiến heo, tiều phu… đầu đất ngu dốt thế nào thì cũng đào tạo ra được các nhà cách mạng, giáo sư tiến sỹ cả, có khi cho con bò vào học trong đại học pác bó thì nó cũng giác ngộ được chủ nghĩa “đầu hói-râu dài”, thành giáo sư tiến sỹ được.
Lãnh đạo trình độ j cũng dc, ko thể đảm bảo tất cả lãnh đạo đều có trình độ cao. Thế nhưng có 1 điều chắc chắn là lãnh đạo đó phải do nhân dân thực hành quyền bầu cử của mình bầu ra và có cơ chế giám sát, kiểm soát quyền lực. Lãnh đạo ngu dốt thì ngay từ khâu vận động cử tri đã tạch rồi, còn cương lĩnh rõ ràng thuyết phục dc người dân thì khi lên nắm quyền có đi chệch hướng cũng ko quá xa, vẫn có đường để khóa sau vãn hồi.
 
Lãnh đạo trình độ j cũng dc, ko thể đảm bảo tất cả lãnh đạo đều có trình độ cao. Thế nhưng có 1 điều chắc chắn là lãnh đạo đó phải do nhân dân thực hành quyền bầu cử của mình bầu ra và có cơ chế giám sát, kiểm soát quyền lực. Lãnh đạo ngu dốt thì ngay từ khâu vận động cử tri đã tạch rồi, còn cương lĩnh rõ ràng thuyết phục dc người dân thì khi lên nắm quyền có đi chệch hướng cũng ko quá xa, vẫn có đường để khóa sau vãn hồi.
Thế mới cần có 1 hiến pháp thực sự vì dân, điều 4 hiến pháp còn tồn tại thì bất kể điều gì trái ý đ đều là phạm pháp.
Anh rừng tuy là ăn may lên ngôi vương không qua bầu bán. Nhưng đại hội sang năm bầu được người khác thay, gần như là không tưởng.
Lú đã tạo ra 1 tiền lệ cực nguy hiểm. Ai đã lên số 1 thì sẽ làm đến chết, không thể hạ bệ, về hưu hay thay thế.
 
Thế mới cần có 1 hiến pháp thực sự vì dân, điều 4 hiến pháp còn tồn tại thì bất kể điều gì trái ý đ đều là phạm pháp.
Anh rừng tuy là ăn may lên ngôi vương không qua bầu bán. Nhưng đại hội sang năm bầu được người khác thay, gần như là không tưởng.
Lú đã tạo ra 1 tiền lệ cực nguy hiểm. Ai đã lên số 1 thì sẽ làm đến chết, không thể hạ bệ, về hưu hay thay thế.
Rừng là thằng nhà quê gặp thời thôi nhưng nó làm tốt việc mà bộ máy vẫn làm là làm đại lý cho hàng Tàu thì nó còn ngồi đó dài.
 
tại sao ko post lên trang khác viral hơn mà lại post vào diễn đàn 18+ này dẫn đến bài tiếp cận ít người hơn, phí
 
  • Vodka
Reactions: pos
Quy trình bầu cử thông thường

Thông thường một cuộc bầu cử ở quốc hội thì sẽ có các ứng cử viên thuộc một đảng phái nào đó và các ứng cử viên độc lập (không thuộc đảng phái nào). Ở các nước dân chủ văn minh thì các đảng phái chấp nhận cuộc đua và tìm cách chiến thắng bằng lá phiếu trước đối thủ trong cuộc đua đó và giành đa số trong hạ viện, được quyền thành lập chính phủ. Còn xứ lừa thì cộng-sản tìm cách loại bỏ đối thủ trước khi vào cuộc đua chứ họ không đua với ai cả, kể cả ứng cử viên đảng phái và ứng cử viên độc lập.
Nói nôm na thế này cho dễ hiểu, trong một cuộc thi tuyển (thi cấp 3, thi đại học, thi tuyển chọn nhân viên…) bình thường thì hàng trăm thí sinh vào phòng thi, làm bài thi đổ mồ hôi hàng tiếng đồng hồ, sau đó ban giám khảo chấm bài thi và lựa chọn ra được các bài thi xuất sắc nhất để tuyển chọn, nhờ vậy mà họ tìm được người thông minh nhất, giỏi giang nhất.

Ở các nước dân chủ văn minh thì có tự do ứng cử, thành phần gồm hai loại chính là ứng cử viên đảng phái và ứng cử viên tự do.

- Ứng cử viên đảng phái là ứng cử viên sau khi vượt qua được vòng tranh cử nội bộ của đảng, đảng đó sẽ cử người đó ra tranh cử ở vòng bầu cử thật sự. Như kiểu Trump, trước vòng bầu cử chính thức thì ông này cũng phải vượt qua bao nhiêu ứng cử viên khác của đảng cộng hòa ở các vòng bầu cử nội bộ đảng để trở thành người duy nhất đại diện cho đảng cộng hòa bước vào tranh cử tổng thống Mỹ chính thức, đương nhiên các cuộc bầu cử ở cấp nghị viện cũng theo lề lối như vậy.

- Ứng cử viên tự do (hay còn gọi ứng cử viên độc lập) nghĩa là người này không thuộc một đảng nào cả, người ta tự ứng cử hoặc được người khác, cộng đồng khác đề cử. Vì mỗi người đều có quyền công dân cơ bản, hiến pháp quy định mỗi người đều có thể ứng cử vị trí vào cơ quan công quyền, miễn đáp ứng đủ các điều kiện cơ bản, đủ tuổi theo hiến pháp, không phải chịu án tích (là tội phạm), có năng lực hành vi dân sự bình thường…. Những ứng cử viên độc lập này nếu có đủ uy tín, sẽ tiến hành thu thập chữ ký ủng hộ, đủ khoảng vài nghìn chữ ký ủng hộ là có thể vào vòng bỏ phiếu chính thức.

Chiến thuật trong bầu cử của cộng-sản xứ Lừa.

Đương nhiên, mỗi cuộc bầu cử ở xứ lừa thì mục tiêu cuối cùng của cộng-sản là nắm toàn bộ quyền lực, một cách tuyệt đối, không cho bất kỳ một lực lượng nào khác có bất kỳ cơ hội nào vào được các cơ quan công quyền như là quốc hội. Cộng-sản họ vẫn để dân đi bỏ phiếu, nhưng họ dùng các thủ thuật để loại bỏ tất cả các ứng cử viên khác phi cộng-sản từ trước khi cuộc bỏ phiếu được diễn ra.

Do đó cộng-sản còn được dịp tuyên truyền là dân có tự do bầu cử, rồi nô nức đi bỏ phiếu, lờ đi sự thật rằng tự do bầu cử mà không đi đôi với tự do ứng cử thì cũng như mặc áo mà không mặc quần. Không có tự do ứng cử thì việc bầu cử chỉ là hợp thức hóa việc cầm quyền của cộng-sản mà thôi, chứ không phải là một cuộc bầu cử tự do theo đúng nghĩa của nó.

Cộng-sản xứ Lừa loại bỏ ứng cử viên đảng phái như thế nào?

Trong toàn bộ hiến pháp xứ Lừa năm 2013 thì không có bất kỳ điều khoản nào ngăn cấm các đảng phái khác thành lập và hoạt động chính trị, kể cả điều 4. Nội dung điều 4 nói rằng đảng cộng-sản Xứ lừa là đại diện của giai cấp công nhân, dân lao động, lấy nền tảng tư tưởng là chủ nghĩa Dâu dài- Đầu hói, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.

Tôi đã có bài viết phân tích về điều 4 hiến pháp này trên xàm, tuy điều khoản này nó rất vô duyên và tào lao nhưng đọc đi đọc lại, đọc kỹ nhiều lần cũng không thấy có sự liên quan gì giữa việc “đảng cộng-sản là lực lượng lãnh đạo” và “các đảng phái khác thành lập và hoạt động” cả. Chẳng phải trước đây cũng có các đảng Dân chủ và Xã hội hoạt động bên cạnh sự lãnh đạo của đảng cộng-sản đấy thôi.

Thế nhưng các cơ quan công quyền thì rất tích cực suy diễn, cứ hễ có một phong trào chính trị nào đó manh nha thành lập là đã gây khó khăn, dồn ép, đàn áp, đấu tố cho bằng chết rồi chứ chưa cần phải là đảng phái. Đối xử với các phong trào đó, nhẹ thì vu cho là phản động, ba sọc đu càng dũa nai, nặng thì cho các tội lợi dụng quyền tự do dân chủ vi phạm lợi ích nhà nước, nữa thì cho hẳn tội bạo loạn, phá hoại, khủng bố, lật đổ chống lại chính quyền nhân dân thì có mà rũ tù.

Vậy là bằng các biện pháp tuyên truyền, bạo lực, còng tay, nhà tù, đảng cộng-sản đã dẹp hết được toàn bộ các ứng cử viên đảng phái bằng cách bóp chết các đảng phái từ trong trứng nước, không cho thành lập.

Do đó cộng-sản còn được dịp tuyên truyền là dân có tự do bầu cử, rồi nô nức đi bỏ phiếu, lờ đi sự thật rằng tự do bầu cử mà không đi đôi với tự do ứng cử thì cũng như mặc áo mà không mặc quần.


Câu này cười ỉa. Nhớ lại mấy lần tại hạ đi bầu cử, đúng là 1 trò hề ko hơn ko kém
 
Cộng hòa (dân quốc)
Tôi xin góp ý một chút về cách hiểu nền cộng hòa:

Theo định nghĩa quốc tế: nền cộng hòa là một chính phủ trong đó quyền lực thuộc về một nhóm công dân có quyền bỏ phiếu và được thực hiện bởi các nhà lãnh đạo và đại diện do những công dân đó bầu ra để cai trị theo luật pháp.
https://www.merriam-webster.com/dictionary/republic

Thêm một cách hiểu khác
Cộng hòa , hình thức chính quyềnnhà nước được cai trị bởi đại diện của công dân . Các nền cộng hòa hiện đại được thành lập dựa trên ý tưởng rằng chủ quyền thuộc về nhân dân, mặc dù việc ai được bao gồm và ai bị loại trừ khỏi phạm trù nhân dân đã thay đổi theo thời gian. Vì công dân không tự mình cai trị nhà nước mà thông qua đại diện, nên cộng hòa có thể được phân biệt với dân chủ trực tiếp , mặc dù các nền dân chủ đại diện hiện đại nhìn chung là cộng hòa. Thuật ngữ cộng hòa cũng có thể được áp dụng cho bất kỳ hình thức chính quyền nào mà nguyên thủ quốc gia không phải là một vị vua cha truyền con nối.
https://www.britannica.com/topic/republic-government

Vậy là về cơ bản thì khái niệm cộng hòa khá gần với khái niệm dân chủ (quyền lực của nhân dân)

Ta sẽ làm rõ hơn về khái niệm đó trong ngôn ngữ của châu á, ở đây là tiếng việt, từ hán-việt.
Republic được dịch là “cộng hòa”, nhưng còn có một cách dịch khác là “dân quốc”, hoàn toàn tương đương.

Republic of Korea: Đại hàn dân quốc
Republic of China: Trung hoa dân quốc

Từ “dân quốc” giờ đây đã dễ hiểu hơn nhiều so với từ cộng hòa. Dân quốc hiểu đơn giản là nhà nước của nhân dân, đất nước của nhân dân, ý của nó muốn nói là nó hoàn toàn khác biệt và đối lập với khái niệm vương quốc (là đất nước của quốc vương, cai trị bởi quốc vương).

Định nghĩa trong từ điển cambridge hoàn toàn khẳng định điều trên:
(một quốc gia có) hình thức chính phủ không có vua hay nữ hoàng, quyền lực chính phủ, lập pháp, v.v. được trao cho một hoặc nhiều đại diện được bầu (ví dụ: tổng thống, thành viên quốc hội, v.v.)
https://dictionary.cambridge.org/dictionary/english-vietnamese/republic

Tóm lại, ta hiểu về cơ bản thì nền cộng hòa hay dân quốc là đất nước được sở hữu, cai trị bởi toàn bộ nhân dân chứ không phải bởi một người hay một nhóm người.

Thực tế:
- Có những nước mang tên cộng hòa và thực sự là nước cộng hòa: Mỹ, Pháp

-Có những nước mang tên cộng hòa nhưng thực sự không phải cộng hòa: là các nước độc tài, cộng-sản, ví dụ:
Bắc triều tiên: sự sở hữu thực tế và cai trị đất nước nằm trong tay bố con nhà Kim, cha truyền con nối đúng kiểu phong kiến, nó coi đất nước là vương quốc của riêng mình.
Cuba: gần tương tự như trên, anh nghỉ thì em thay chức, nó có coi đất nước là của người dân cuba đâu.

- Có những nước mang tên vương quốc nhưng thực chất như nước cộng hòa (dân quốc): ví dụ như Vương quốc anh, vương quốc hà lan, người dân thực sự có mọi quyền tự do để là chủ nhân thật sự của đất nước.

Tam quyền phân lập
Khái niệm tam quyền phân lập là đỉnh cao của khoa học chính trị thời kỳ khai sáng, hiện nay vẫn được áp dụng rộng rãi, đó sự phân chia quyền lực nhà nước thành ba nhánh: lập pháp, hành pháp và tư pháp, do ba cơ quan độc lập đảm nhiệm, nhằm mục đích kiểm soát và cân bằng quyền lực, ngăn chặn sự lạm dụng quyền lực và bảo vệ tự do công dân, như được trình bày trong tác phẩm Tinh thần pháp luật của Montesquieu.

Khái niệm tam quyền phân lập và khái niệm cộng hòa khác nhau, vậy nên

- có nước cộng hòa áp dụng tam quyền phân lập: như Pháp, Mỹ

- có nước cộng hòa nhưng không áp dụng tam quyền phân lập : ví dụ như Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Xứ Lừa, nước này họ khẳng định luôn là quyền lực nhà nước là "thống nhất", các cơ quan chỉ là phân công nhau thôi, không có tam quyền phân lập gì hết. Trích dẫn:
mô hình “tam quyền phân lập” có thể phù hợp ở các mức độ khác nhau với một số nước trên thế giới, nhưng không phù hợp với điều kiện và thể chế chính trị của Việt Nam. Việt Nam lựa chọn cách thức tổ chức quyền lực là “Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của Nhân dân, do Nhân dân, vì Nhân dân”, không “tam quyền phân lập” mà kiên định nguyên tắc “quyền lực nhà nước thống nhất, có sự phân công, phối hợp và kiểm soát giữa các cơ quan nhà nước trong việc thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp”(4) và “thực hiện nguyên tắc tập trung dân chủ”(5)

Há há, các giáo sư tiến sỹ đại học Pác bó xứ lừa thật tài tình, trên thế giới các triết gia, các nhà nghiên cứu, nhà tư tưởng- khai sáng, trải qua bao nhiêu năm nghiên cứu lý thuyết và cả thực tiễn đã chứng minh khi quyền lực nhà nước được chia ra để giám sát kiềm chế lẫn nhau để tránh lạm quyền thì các ông lại làm ngược lại, đặt quyền lực “thống nhất” lại còn phối hợp với nhau để bóp cổ nhân dân cho dễ.

Điều nhận ra thứ hai là đại học Pác bó thật thú vị, bất cần biết là nó nhận đầu vào là công nhân xe lửa, thiến heo, tiều phu… đầu đất ngu dốt thế nào thì cũng đào tạo ra được các nhà cách mạng, giáo sư tiến sỹ cả, có khi cho con bò vào học trong đại học pác bó thì nó cũng giác ngộ được chủ nghĩa “đầu hói-râu dài”, thành giáo sư tiến sỹ được.
Nói về chính trị xứ lừa thì các ông đạt được đỉnh cao của sự bịp bợm, mị dân.

Thể chế chính trị ở VN xây dựng có đủ cả Dân Chủ, Cộng Hoà. Nhưng nó lại phục vụ cho một nhóm người chứ không phải toàn dân.

Hệ thống ở VN có Quốc Hội, Hội Đồng nhân dân các cấp, thủ tướng, chủ tịch nước đều là đại diện cho nhân dân và đất nước, đây chính là nhà nước pháp quyền do dân và vì dân như các lãnh đạo bịp bợm. Nhưng quả Tổng Bí Thơ lại đại diện cho Đảng nắm quyền lực cao nhất không có thế lực nào trong chính quyền có thể kiểm soát được mà ngược lại TBT kiểm soát toàn bộ thể chế chính trị thông qua Đảng trị.

Với luận điệu “Đảng cử dân bầu” tập trung dân chủ, đây là một lý lẽ mị dân, do các nhà lãnh đạo sáng tạo ra nhằm cướp đi quyền bầu cử của đa số chỉ tập trung quyền bầu cử vào trong tay Đảng.

Như vậy từ Đảng sẽ chỉ định lập ra chính phủ, quốc hội, và tòa án. 3 nhánh quyền lực này đại diện cho nhân dân theo lý thuyết, và nhân dân cũng có quyền kiểm soát và thực hiện quyền dân chủ nhưng chỉ là trên lý thuyết.

Như cách xắp xếp ở trên thì quyền lực chính trị ở VN hoàn toàn nằm trong tay Đảng cộng sản, và tập trung trong tay Tổng Bí Thư. Và Tổng Bí Thư sẽ có 2 nhiệm kì là tối đa. Đây là một hình thức quân chủ độc tài trá hình sử dụng Dân Chủ-Cộng Hoà như một cái lồng thay vì nhốt lại quyền lực tột đỉnh thì Tổng Bí Thư lại sử dụng nó để nhốt mẹ lại Nhân Dân với quyền tự do bầu cử, ứng cử.
 
Tao không rành về chính trị nhưng thấy có 2 xu hướng bầu cử.
Một là phổ thông đầu phiếu toàn dân đi bầu cho một vài ứng cử viên ai quá x% thì được đại diện thành lập nội các như châu âu (tao nói chung chung chứ cũng không chính xác lắm) hay ấn độ. 2 là bầu đại cử tri như ở Mỹ. Cứ tây phi thì bỏ qua đi, như 1 trò hề.
Nhưng Brexit của nước Anh hay vừa rồi là thằng mặt lồn Trump của nước Mỹ cho thấy sự lựa chọn của đa số nhiều khi cũng gây tranh cãi rất nhiều.
Có câu truyện nói về 1 con tàu đang đi trên biển gặp cơn bão tố và mất phương hướng. Tập thể mọi người trên tầu phải họp nhau lại để bầu ra 1 người xác định hướng đi cho con tầu. Có 2 người ứng cử. 1 là người điềm đạm nhỏ nhẹ, gần gũi nói chung được nhiều người quý mến, nhưng không có kinh nghiệm đi biển. 2 là ông thuyền trưởng giỏi chuyên môn nhiều kinh nghiệm nhưng độc đoán hỗn láo và có nhiều người ghét. Giờ sẽ bầu cho ai để lèo lái con thuyền đến nơi an toàn.
Câu truyện trên chỉ là ví dụ cho tính phức tạp của việc chọn lựa người lãnh đạo phù hợp với đất nước. Không có hệ thống bầu cử nào thoả mãn được toàn xã hội.
Nhưng hệ thống bầu cử tốt theo tao là phải dựa trên nền tảng hiến pháp và pháp luật tốt. Khi lựa chọn của đa số không chuẩn so với thời cuộc. Thì nhiệm kỳ sau sẽ được nhân dân sửa sai. Hệ thống đó sẽ tồn tại.
Giờ đ luôn đúng, thằng nào phản biện là cali 3/, phản động v.v tương lai đi về đâu?
Xin lỗi làm đéo gì có tương lai mà về.
Tôi đồng tình với anh và anh @Phong Tính về những rủi ro của dân chủ trong bầu cử, nghĩa là đa số nhân dân vẫn có thể lựa chọn sai. Nhưng chính nền dân chủ sẽ tự sửa chữa những khiếm khuyết của chính nó:

- Trong môi trường tự do dân chủ, tỷ lệ nhân dân bầu chọn được cái đúng đắn sẽ cao hơn nhiều. Trong cơ chế độc tài thì tỷ lệ chọn lãnh đạo của một nhóm nhỏ (không phải do nhân dân lựa chọn) thì không khác gì đánh đề, tỷ lệ chọn đúng quá thấp, chọn ngu quá cao.

- Nhân dân bầu sai thì nhân dân sẽ phải tự biết rút kinh nghiệm ở lần bầu cử tiếp theo, loại bỏ ứng cử viên kém cỏi mà chính tay mình đã bầu trước đó, cành nhiều kinh nghiệm bầu cử thì càng nâng cao trình độ nhận thức chính trị của công chúng, nâng cao dân trí. Cơ chế dân chủ không thể hoàn toàn loại bỏ sai lầm, mà nó cho phép sửa chữa sai lầm.

- Chỉ duy nhất nhân dân mới có quyền lựa chọn vì chỉ có nhân dân mới có thể chịu trách nhiệm với quyết định của chính mình. Nhân dân lựa chọn bằng lá phiếu thì tự chịu trách nhiệm với lá phiếu của mình, trót bầu ngu thì chịu khó mấy năm thiệt hại. Nếu nhân dân phải chịu trách nhiệm hộ cho thằng khác, tức là thằng ất ơ nào đó lựa chọn rồi nhân dân phải chịu hậu quả do sự lựa chọn đó thì nó sẽ cho nhân dân chịu hậu quả dài dài.
Như kiểu ở xứ Lừa, mấy ngày này nó cứ nhai đi nhai lại “con đường mà đảng và bác đã lựa chọn…” đấy, tức là đảng với bác chọn rồi dân chịu nhé, đảng và bác có chọn sai chọn ngu thế nào thì cũng chỉ có thằng dân chịu trách nhiệm chứ đảng với bác có chịu trách nhiệm đâu, thế thì tội đéo gì đảng với bác chọn những thứ có lợi cho nhân dân, đảng với bác chỉ chọn những thứ có lợi cho đảng và bác thôi.

tại sao ko post lên trang khác viral hơn mà lại post vào diễn đàn 18+ này dẫn đến bài tiếp cận ít người hơn, phí
Redit đít đỏ được không bạn?

Quá đã, đọc phát hết trơn. Dạo này xam toàn mở thớt nhảm, vào chọc nguấy đủ kiểu lướt vô vị :nosebleed:

Nay mở thớt ủng hộ 3 đầu :vozvn (1):

Chờ bài này lâu rồi, để tôi đọc dần
Cám ơn đạo trưởng @pos đã dày công biên soạn
Nay nghỉ sẽ tiếp tục viết bài về bầu cử trong nội bộ đảng, hôm nay phải đi phục vụ bọn trẻ con đi chơi cả ngày
 
Tôi đồng tình với anh và anh @Phong Tính về những rủi ro của dân chủ trong bầu cử, nghĩa là đa số nhân dân vẫn có thể lựa chọn sai. Nhưng chính nền dân chủ sẽ tự sửa chữa những khiếm khuyết của chính nó:

- Trong môi trường tự do dân chủ, tỷ lệ nhân dân bầu chọn được cái đúng đắn sẽ cao hơn nhiều. Trong cơ chế độc tài thì tỷ lệ chọn lãnh đạo của một nhóm nhỏ (không phải do nhân dân lựa chọn) thì không khác gì đánh đề, tỷ lệ chọn đúng quá thấp, chọn ngu quá cao.

- Nhân dân bầu sai thì nhân dân sẽ phải tự biết rút kinh nghiệm ở lần bầu cử tiếp theo, loại bỏ ứng cử viên kém cỏi mà chính tay mình đã bầu trước đó, cành nhiều kinh nghiệm bầu cử thì càng nâng cao trình độ nhận thức chính trị của công chúng, nâng cao dân trí. Cơ chế dân chủ không thể hoàn toàn loại bỏ sai lầm, mà nó cho phép sửa chữa sai lầm.

- Chỉ duy nhất nhân dân mới có quyền lựa chọn vì chỉ có nhân dân mới có thể chịu trách nhiệm với quyết định của chính mình. Nhân dân lựa chọn bằng lá phiếu thì tự chịu trách nhiệm với lá phiếu của mình, trót bầu ngu thì chịu khó mấy năm thiệt hại. Nếu nhân dân phải chịu trách nhiệm hộ cho thằng khác, tức là thằng ất ơ nào đó lựa chọn rồi nhân dân phải chịu hậu quả do sự lựa chọn đó thì nó sẽ cho nhân dân chịu hậu quả dài dài.
Như kiểu ở xứ Lừa, mấy ngày này nó cứ nhai đi nhai lại “con đường mà đảng và bác đã lựa chọn…” đấy, tức là đảng với bác chọn rồi dân chịu nhé, đảng và bác có chọn sai chọn ngu thế nào thì cũng chỉ có thằng dân chịu trách nhiệm chứ đảng với bác có chịu trách nhiệm đâu, thế thì tội đéo gì đảng với bác chọn những thứ có lợi cho nhân dân, đảng với bác chỉ chọn những thứ có lợi cho đảng và bác thôi.


Redit đít đỏ được không bạn?




Nay nghỉ sẽ tiếp tục viết bài về bầu cử trong nội bộ đảng, hôm nay phải đi phục vụ bọn trẻ con đi chơi cả ngày
Sai đúng chưa nói nhưng cái đơn giản nhất là 1 nhóm nhỏ cử ra thì sẽ đại diện cho lợi ích nhóm nhỏ hay số đông? Cái gọi là "chính" quyền tức là ko dc nghiêng lệch về bất cứ phe phái hay giai cấp nào mà bảo vệ lợi ích toàn bộ công dân, nếu chỉ 1 nhóm nhỏ thì là chính hay tà?
 
Tôi đồng tình với anh và anh @Phong Tính về những rủi ro của dân chủ trong bầu cử, nghĩa là đa số nhân dân vẫn có thể lựa chọn sai. Nhưng chính nền dân chủ sẽ tự sửa chữa những khiếm khuyết của chính nó:

- Trong môi trường tự do dân chủ, tỷ lệ nhân dân bầu chọn được cái đúng đắn sẽ cao hơn nhiều. Trong cơ chế độc tài thì tỷ lệ chọn lãnh đạo của một nhóm nhỏ (không phải do nhân dân lựa chọn) thì không khác gì đánh đề, tỷ lệ chọn đúng quá thấp, chọn ngu quá cao.

- Nhân dân bầu sai thì nhân dân sẽ phải tự biết rút kinh nghiệm ở lần bầu cử tiếp theo, loại bỏ ứng cử viên kém cỏi mà chính tay mình đã bầu trước đó, cành nhiều kinh nghiệm bầu cử thì càng nâng cao trình độ nhận thức chính trị của công chúng, nâng cao dân trí. Cơ chế dân chủ không thể hoàn toàn loại bỏ sai lầm, mà nó cho phép sửa chữa sai lầm.

- Chỉ duy nhất nhân dân mới có quyền lựa chọn vì chỉ có nhân dân mới có thể chịu trách nhiệm với quyết định của chính mình. Nhân dân lựa chọn bằng lá phiếu thì tự chịu trách nhiệm với lá phiếu của mình, trót bầu ngu thì chịu khó mấy năm thiệt hại. Nếu nhân dân phải chịu trách nhiệm hộ cho thằng khác, tức là thằng ất ơ nào đó lựa chọn rồi nhân dân phải chịu hậu quả do sự lựa chọn đó thì nó sẽ cho nhân dân chịu hậu quả dài dài.
Như kiểu ở xứ Lừa, mấy ngày này nó cứ nhai đi nhai lại “con đường mà đảng và bác đã lựa chọn…” đấy, tức là đảng với bác chọn rồi dân chịu nhé, đảng và bác có chọn sai chọn ngu thế nào thì cũng chỉ có thằng dân chịu trách nhiệm chứ đảng với bác có chịu trách nhiệm đâu, thế thì tội đéo gì đảng với bác chọn những thứ có lợi cho nhân dân, đảng với bác chỉ chọn những thứ có lợi cho đảng và bác thôi.


Redit đít đỏ được không bạn?




Nay nghỉ sẽ tiếp tục viết bài về bầu cử trong nội bộ đảng, hôm nay phải đi phục vụ bọn trẻ con đi chơi cả ngày
Dân ngu làm chủ, bầu cử ngu thì sửa chữa cái gì hả mày??
 
  • Haha
Reactions: pos
thằng nào đòi đa đảng đòi tam quyền phân lập cho tai nạn xe cộ với ngã cửa sổ cho nhanh. việc gì phải giải thích lắm
 
thằng nào đòi đa đảng đòi tam quyền phân lập cho tai nạn xe cộ với ngã cửa sổ cho nhanh. việc gì phải giải thích lắm
Vậy tinh hoa bị tai nạn với ngã cửa sổ hết nên toàn dân ngu dốt làm mục tiêu cho thằng Khoai
 
  • Vodka
Reactions: pos
Sáng nay đi ra đường mà cơ man người với người, căng bạt nằm ngồi giữ chỗ từ hôm qua (31/8), trước lúc duyệt binh mấy chục tiếng. Thật không hiểu nổi bao nhiêu con người ăn, ngủ, ỉa, đái thế nào, còn cả bọn trẻ con nữa chứ.
Chiều nay mưa như thế mà vẫn cầm ô cố thủ ở chỗ đường Hùng Vương-nguyễn thái học.
Tối nay (mới 10h tối) thì đoàn người đang xếp hàng dài dằng dặc cả trăm mét chờ được lên trên đường chính để xem, không biết đến đêm thì còn dài đến mức nào.
Trông không khác gì trại tỵ nạn của Liên hiệp quốc.

Gaza nào ở đâu xa,
Hà nội ta đó chính là gaza

Thôi bần đạo về nhà cho lành

Sai đúng chưa nói nhưng cái đơn giản nhất là 1 nhóm nhỏ cử ra thì sẽ đại diện cho lợi ích nhóm nhỏ hay số đông? Cái gọi là "chính" quyền tức là ko dc nghiêng lệch về bất cứ phe phái hay giai cấp nào mà bảo vệ lợi ích toàn bộ công dân, nếu chỉ 1 nhóm nhỏ thì là chính hay ?
là Tà quyền nhé, gọi ngụy quyền cũng được

Dân ngu làm chủ, bầu cử ngu thì sửa chữa cái gì hả mày??
Hello phản động Khoai, chúc phản động Khoai một ngày tốt lành.
Bần đạo xin hỏi phản động Khoai có đi căng bạt giữ chỗ xem duyệt binh sáng mai không?
 

Có thể bạn quan tâm

Top