Bây giờ sứ đoàn Giao chỉ đi sứ sang trung quốc không cần chở theo vài công te nơ trái Lệ Chi nữa. Quả đúng thật là vị thế của Việt nam đã quá mạnh.

Câu chuyện Mai An Tiêm là chuyện cổ tích
Không phải lịch sử
Còn dưa hấu có nguồn gốc ở bắc phi thời Ai Cập cổ đại khi xây kim tự tháp
Tao troll tí chứ sao lại ko biết là chuyện cổ tích.
 
tóm lại là nhịn ăn vải thì đéo thèm nhưng nhịn gái thì thèm vãi Lồn đúng k? nên vải có cái lồn gì mà bàn lắm thế :vozvn (12):
 

1 câu chuyện xạo Lồn mà thằng thớt tin sái cổ
 
Ngày xưa mang vải đi cống chỉ trừ đời Quang Trung mang vua sang cống không biết đời này ra sao.
Đéo đâu, sao bảo "Giả cầy nhập cận" cái lol gì cơ mà ơ hay tml mày lại định bôi nhọ vị anh hùng racingboy áo vải của đồng bào thiểu số đấy à :what:
Đm cười vl cười sang chầu nhận bố con ôm chân thắm thiết xong về nhục quá vẽ mẹ ra câu chuyện thế thân. Ko khác gì ban tuyên giáo +S chuyên xaolol. Bảo sao thời nay tôn thờ. 2 triều đại khác nhau cái tên thể chế nhưng có những khía cạnh giống nhau như 2 giọt nước tiểu :sexy_girl:
@Atlas01 mày nói chuẩn giúp tao xem lần đầu tiên trong các bộ sử chính thức thì cái bánh chưng là được nhắc đến khi nào? Chắc 1 loại bánh đc tôn thờ nâng tầm như vậy thì phải có từ rất sớm trong cộng đồng Vịt chứ? Tại mấy ông đầu bếp đòi tôn Lang Lèo làm ông tổ nghề bếp VN với cái món vuông tròn. Tao thì đang bảo thời MrHung làm cái sợi lông lol ra khái niệm vuông tròn mà nhận vơ đkm. Nhưng bọn nó cãi khỏe quá đang dâng sớ xin làm di sản phi vật thể luôn mới vãi đái.
 
Thằng bản đồ đúng là tự nhục. Ngày xưa xứ Lừa kéo dài đến tận miền nam sông Dương Tử. Thế chả phải vải là đặc sản xứ Lừa.
Đấy là tao hóng hớt thế chứ có biết kẹc gì đâu haha
Đem thằng ngu chơi đồ này nữa , đeoa hiểu đi qua nổi ngũ lĩnh chưa mà đòi đến nam sông dương tử , ngu vkl
 
Đéo đâu, sao bảo "Giả cầy nhập cận" cái lol gì cơ mà ơ hay tml mày lại định bôi nhọ vị anh hùng racingboy áo vải của đồng bào thiểu số đấy à :what:
Đm cười vl cười sang chầu nhận bố con ôm chân thắm thiết xong về nhục quá vẽ mẹ ra câu chuyện thế thân. Ko khác gì ban tuyên giáo +S chuyên xaolol. Bảo sao thời nay tôn thờ. 2 triều đại khác nhau cái tên thể chế nhưng có những khía cạnh giống nhau như 2 giọt nước tiểu :sexy_girl:
@Atlas01 mày nói chuẩn giúp tao xem lần đầu tiên trong các bộ sử chính thức thì cái bánh chưng là được nhắc đến khi nào? Chắc 1 loại bánh đc tôn thờ nâng tầm như vậy thì phải có từ rất sớm trong cộng đồng Vịt chứ? Tại mấy ông đầu bếp đòi tôn Lang Lèo làm ông tổ nghề bếp VN với cái món vuông tròn. Tao thì đang bảo thời MrHung làm cái sợi lông lol ra khái niệm vuông tròn mà nhận vơ đkm. Nhưng bọn nó cãi khỏe quá đang dâng sớ xin làm di sản phi vật thể luôn mới vãi đái.
Anh Vượng hói đã viết rồi. Nó là bánh trưng dài, đặc trưng của văn hoá nõ nường (bướm và loz)
 
Có cái lồn. Thời đấy đất hoang chưa khai khẩn nhiều bỏ mẹ. Thằng bỏ mẹ nào nhận mà chả được. Còn độ thủ dâm của dân việt thì thôi rồi. Cái lồn gì cũng nhận của mình. Cái giai thoại Quang Trung đánh Lưỡng Quảng xạo lồn bỏ mẹ ra mà các cháu ngạo nghễ đem ra thủ dâm suốt.
Các nước đánh nhau cho lắm, rồi cũng rút quân về vì đéo thèm đất của nhau mà cũng đéo đủ người để ở lại giữ.
Quân chăm pa đánh tới kinh đô Đại Việt mấy lần cũng rút về chứ đéo thèm ở lại làm gì.
Tao đã bảo tao chơi đồ mà mày.
 
Lào cai đéo phải tây bắc
Tây bắc bao gồm 4 tỉnh Sơn La lai châu Điện Biên Hòa Bình
Và cô mày nói đúng.
Cho đến giờ vẫn đéo có tàu nào lên tây bắc
Tao cho mày đi gúc lại đấy.
 
v
Từ Trung Quốc
Trong tiếng Anh và tiếng Pháp, cây vải có tên là litchi. Đó chính là do chữ “lệ chi” được phiên âm một cách khá chính xác theo cách đọc của người Trung Quốc. Tên khoa học của cây vải là litchi chinensis nghĩa là ‘lệ chi Trung Quốc”. Điều đó cho biết rằng, các nhà thực vật học phương tây thấy cây vải có mặt ở Trung Quốc nhiều nhất, sớm nhất.
Trong thư tịch cổ của Trung Quốc, Tư Mã Tương Như (179-118 trước Công nguyên) là người nói đến cây vải lần đầu tiên trong bài “Thượng Lâm phú” (Bài phú về vườn Thượng Lâm, nội dung chủ yếu là tán tụng sự cường thịnh của đế chế nhà Hàn và ca ngợi Hán Vũ Đế – LMC), nhưng trên thực tế thì cây vải đã được trồng từ trước đó rất nhiều năm. Ở Trung Quốc đã có hơn 100 tác phẩm chuyên khảo về cây vải, mà các từ điển Từ nguyên và Từ hải gói đó là loại sách “Lệ chi phả”. Đầu thế kỷ 10, Trịnh Hùng đã viết sách “Quảng trung lệ chi phả” (Chuyên khảo về cây vải ở vùng Quảng Đông, Quảng Tây), nay đã thất truyền. Hiện nay vẫn còn giữ được sách “Lệ chi phả” (Chuyên khảo về cây vải) của Thái Tương (1012-1067), chủ yếu viết về các nòi vải ở Phúc Kiến. Cuối đời Thanh, Ngô Ứng Quỳ viết sách “Lĩnh Nam lệ chi phả” (Chuyên khảo về cây vải ở phía nam núi Ngũ Lĩnh, tức là vùng Lưỡng Quảng), trich dẫn hơn một chục tài liệu lịch sử rất quan trọng.

Hiện nay, ở Trung Quốc còn giữ được khá nhiều tư liệu cổ về các nòi vải. Ngoài sách ‘Lệ chi phả” của Thái Tương (biên soạn xong năm 1059) và sách “Lĩnh Nam lệ chi phả” của Ngô Ứng Quỳ thời Thanh, cần phải kể đến “Mân trung lệ chi phả” (Chuyên khảo về các nòi vải ở Phúc Kiến) của Đồ Bản Tuấn và “Mân trung lệ chi thông phả” (Chuyên khảo tinh tường về các nòi vải ở Phúc Kiến) của Đặng Khánh Thái thời Minh, “Lệ chi phả” (Chuyên khảo về các nòi vải) của Trần Đỉnh, thời Thanh.

Như vây, rõ ràng rằng, vùng đất phía nam của Trung Quốc chính là quê hương của cây vải, ở đó có rất nhiều vườn vải, với nhiều nòi vải rất ngon. Theo Từ điển Bách khoa thiếu niên nhi đồng Trung Quốc thì ở nước này có hơn 70 nòi vải quý. Xin nêu một số vị dụ:

Nòi vải “Trần Tử” ở huyện Phủ Điền tỉnh Phúc Kiến, quả to bằng trứng gà, vỏ màu tím (‘tử’ nghĩa là tím), được nhân giống từ cây vải của Trần Kỳ, môt quan chức thời Tống.

Huyện Phủ Điền có một cây vải 1300 tuổi (hiện do Phòng văn hoá huyện này chăm sóc và quản lý), có tên là Tống Hương hoăc Tống Gia Hương (nghĩa là cây vải thơm của nhà họ Tống, vốn là của gia đình Tống Hàm trồng từ thời nhà Đường), hạt nhỏ, cùi dày, có mùi thơm đặc biệt.

Nòi vải “Trạng Nguyên Hồng ” ở tỉnh Phúc Kiến vốn là của trạng nguyên Từ Đạc thời Tống, ở phủ Hưng Hoá (gồm huyện Phủ Điền và huyện Tiên Du ngày nay). Ban đầu, Từ Đạc đặt tên là Diên Thọ Hồng. Sau khi ông mất người ta mới gọi là Trạng Nguyên Hồng để nhớ tới ông.

Huyện Tăng Thành thuộc tỉnh Quảng Đông có nòi vải Quải Lục ngon nổi tiếng, quả to, cùi dày, hạt nhỏ, mùi thơm. Đặc biệt, vỏ ở phía trên có màu đỏ như son nhưng ở phía dưới lại có màu lục đậm.

Vùng Phật Sơn (phía bắc tam giác châu sông Châu Giang, tỉnh Quảng Đông) có nòi vải Phi Tử Tiếu, ngon nổi tiếng. Theo từ điển Từ Nguyên, nòi vải này có “cùi trắng và dày, hạt cũng trắng, nhỏ như hạt đỗ, vị ngọt hơi chua, ăn từ chập tối mà đến sáng hôm sau vẫn còn thơm trong miêng”. Trong quyển Hán Việt từ điển, soạn giả Đào Duy Anh cho rằng, Phi Tử Tiếu là danh từ chung để chỉ quả vải. Đó là một sự nhầm lẫn cần phải đính chính. Còn cái tên “Phi Tử Tiếu” thì hẳn là lấy từ lời của nhà thơ Đỗ Mục thời nhà Đường, trong bài thơ “Quá Hoa Thanh cung” mà chúng tôi sẽ nói tới ở mục “Dương Quý Phi và quả vải” dưới đây.

Ở Quảng Đông, ngoài “Phi Tử Tiếu” và ‘Quải Lục’ còn có nhiều nòi vải quý khác nữa như Thuỷ Tinh Cầu, có vỏ trắng, cùi trắng, hạt trắng nhưng nước lại đỏ như máu; Tam Nguyệt Hồng thơm ngon, chín sớm; Nhu Mễ Từ, thơm ngon, chín muộn, v.v.

Nhà thơ Tô Thức (1037-1101) lúc cuối đời từng bị giáng chức và đưa đi làm quan nhỏ ở phía nam tỉnh Quảng Đông. Ở đấy có rất nhiều quả vải ngon, ông ăn mãi không chán nên đã sáng tác bài thơ “Thực lệ chi” (Ăn quả vải), như sau

罗 浮 山下 四 時 春,
La Phù sơn hạ tứ thời xuân.
芦 橘 杨 梅 次第 新。
Lư quất dương mai thứ đệ tân
日 啖 荔 枝 三 百 颗,
Nhật đạm lệ chi tam bách khoả,
不 辞 长 作 岭 南 人
Bất từ trường tác Lĩnh Nam nhân.

Nghĩa là:

Dưới núi La Phù, xuân suốt năm,
Quả ngọt luân phiên, tha hồ ăn.
Ngày xơi vải ngon ba trăm quả,
Chẳng ngại biến thành người Lĩnh Nam.

Ở tỉnh Tứ Xuyên cũng có những vùng khá nổi tiếng về quả vải ngon, ví dụ như ở Lô Châu, Nhung Châu, hiện nay quả vải vẫn là một đặc sản quan trọng.
vkl mày còn nghiên cứu cả vải
 
Thời tao học Tây Bắc chỉ gồm 3 tỉnh sơn la lai châu hòa bình thôi
Tây Bắc (literally "Northwest") is one of the regionsof Vietnam, located in the mountainous northwestern part of the country. It consists of four provinces: Điện Biên, Lai Châu, Sơn La, and Hòa Bình. Lào Cai and Yên Bái are usually seen as part of the Northwest region. It has a population of about two and a half million.
Vùng sinh thái nông nghiệp thì đúng có 4 tỉnh kia.
 

Có thể bạn quan tâm

Top