Mỗi ngày, trên đường đi làm về, tao chợt nhận ra rằng ngày mai, ngày kia, và thậm chí là những ngày sau này của tao cũng sẽ đều như vậy. Cuộc sống mà tao từng hằng mơ ước, giờ đây xem ra cũng chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
Tao buộc phải chấp nhận rằng mình chỉ là một người bình thường. Mỗi ngày, chuông báo thức reo, tao thức dậy, trên đường đi làm thì tiện ăn một bữa sáng, nhận vài đồng bạc với mức lương không nhiều, không ít. Làm công việc mà bản thân chẳng hề có hứng thú.
Ngày qua ngày, tháng thành năm, tuổi trẻ dần tiêu hao. Những thứ tưởng chừng quý giá như vàng, nhưng lại chẳng đáng một xu. Con người cũng dần trở nên chai sạn và u uất. Cuộc sống “giải trí” chỉ là lướt xàm, xem anime, nhìn cuộc đời rực rỡ của người khác rồi lại sục sôi căm phẫn, ghen tức thù hận. Mỗi ngày khẽ sống, đời khẽ trôi,cuộc đời ba điểm thẳng hàng ấy, tao thấy rất buồn.
Tao của trước đây không phải như vậy. Tao từng háo hức chờ đón mỗi ngày mới, từng thích hoa, thích cây, thích tất cả mọi thứ trên đời này. Tao từng mơ mộng rằng sau này lớn lên sẽ làm gì đó có ích, sống một cuộc đời rực rỡ chứ không cam tâm tình nguyện làm lá xanh trong thiên hạ.
Lúc đó, tao nghĩ cuộc sống ít nhất phải là như thế này… thế kia ... Nhưng hiện tại, tao lại lẫn vào trong đám đông, muốn thoát ly khỏi cuộc sống thực tại. Vậy rốt cuộc, con người sống là vì điều gì?
Tao nghĩ mãi mà không thông...
Tao buộc phải chấp nhận rằng mình chỉ là một người bình thường. Mỗi ngày, chuông báo thức reo, tao thức dậy, trên đường đi làm thì tiện ăn một bữa sáng, nhận vài đồng bạc với mức lương không nhiều, không ít. Làm công việc mà bản thân chẳng hề có hứng thú.
Ngày qua ngày, tháng thành năm, tuổi trẻ dần tiêu hao. Những thứ tưởng chừng quý giá như vàng, nhưng lại chẳng đáng một xu. Con người cũng dần trở nên chai sạn và u uất. Cuộc sống “giải trí” chỉ là lướt xàm, xem anime, nhìn cuộc đời rực rỡ của người khác rồi lại sục sôi căm phẫn, ghen tức thù hận. Mỗi ngày khẽ sống, đời khẽ trôi,cuộc đời ba điểm thẳng hàng ấy, tao thấy rất buồn.
Tao của trước đây không phải như vậy. Tao từng háo hức chờ đón mỗi ngày mới, từng thích hoa, thích cây, thích tất cả mọi thứ trên đời này. Tao từng mơ mộng rằng sau này lớn lên sẽ làm gì đó có ích, sống một cuộc đời rực rỡ chứ không cam tâm tình nguyện làm lá xanh trong thiên hạ.
Lúc đó, tao nghĩ cuộc sống ít nhất phải là như thế này… thế kia ... Nhưng hiện tại, tao lại lẫn vào trong đám đông, muốn thoát ly khỏi cuộc sống thực tại. Vậy rốt cuộc, con người sống là vì điều gì?
Tao nghĩ mãi mà không thông...
) nên đôi khi cs phải có độ liều, 4 năm trc t mà k thay đổi chắc h cũng như mày