Bế tắc trong vòng lập không lối thoát

Khó lắm bạn, khi đã có lòng chơi lô đề thì tâm khó tĩnh lặng lắm. Chơi mà không thắng thì chơi làm gì, đã chơi là phải thắng. Nhưng bạn ơi lô đề đi dễ khó về ...
Vậy mới nói. Chơi lô đề là cách vào trạng thái niết bàn nhanh nhất
 
@Trạch Văn Đoành @___ Ngạn ___

Năm mươi năm nữa ... tức là năm 2075.
Khi ấy, hầu hết xammers đã già. Có lẽ nhiều người trên diễn đàn này sẽ không còn ở trên đời này nữa.

Rồi một ngày, tất cả sẽ hóa thành bùn đất, tan vào bụi, vào thời gian và gió.
50 năm sau, mặt trời vẫn sẽ rực rỡ như bây giờ, chỉ là… ánh nắng ấy không còn chiếu sáng lên gò má của tôi và @Onizuka Eikichi nữa.

Sẽ có những con người mới đứng dưới ánh mặt trời ấy. Những con người trẻ hơn, sôi nổi hơn, bắt đầu kể câu chuyện của riêng họ.

Điện thoại tốt nhất, mạng xã hội thịnh hành nhất, diễn đàn xịn nhất hay mọi thứ hiện đại nhất vào thời điểm đó… rồi cũng sẽ chỉ còn là những món đồ vô nghĩa. Bởi vì, khi ấy, chúng ta đã rời khỏi sân khấu của cuộc đời này.

Nghĩ lại những chuyến đi hôm nay, những giận hờn, những ân oán… Có phải tất cả đều trở nên thừa thãi không?

Cả đời này, điều đáng làm nhất ... có lẽ chỉ là sống sao cho trọn vẹn từng ngày còn được tồn tại.
 
@Trạch Văn Đoành @___ Ngạn ___

Năm mươi năm nữa ... tức là năm 2075.
Khi ấy, hầu hết xammers đã già. Có lẽ nhiều người trên diễn đàn này sẽ không còn ở trên đời này nữa.

Rồi một ngày, tất cả sẽ hóa thành bùn đất, tan vào bụi, vào thời gian và gió.
50 năm sau, mặt trời vẫn sẽ rực rỡ như bây giờ, chỉ là… ánh nắng ấy không còn chiếu sáng lên gò má của tôi và @Onizuka Eikichi nữa.

Sẽ có những con người mới đứng dưới ánh mặt trời ấy. Những con người trẻ hơn, sôi nổi hơn, bắt đầu kể câu chuyện của riêng họ.

Điện thoại tốt nhất, mạng xã hội thịnh hành nhất, diễn đàn xịn nhất hay mọi thứ hiện đại nhất vào thời điểm đó… rồi cũng sẽ chỉ còn là những món đồ vô nghĩa. Bởi vì, khi ấy, chúng ta đã rời khỏi sân khấu của cuộc đời này.

Nghĩ lại những chuyến đi hôm nay, những giận hờn, những ân oán… Có phải tất cả đều trở nên thừa thãi không?

Cả đời này, điều đáng làm nhấT ... có lẽ chỉ là sống sao cho trọn vẹn từng ngày còn được tồn tại.
Đúng là như vậy.
Mà hôm nay bạn buồn chuyện gì ah ?
 
@Trạch Văn Đoành @___ Ngạn ___

Năm mươi năm nữa ... tức là năm 2075.
Khi ấy, hầu hết xammers đã già. Có lẽ nhiều người trên diễn đàn này sẽ không còn ở trên đời này nữa.

Rồi một ngày, tất cả sẽ hóa thành bùn đất, tan vào bụi, vào thời gian và gió.
50 năm sau, mặt trời vẫn sẽ rực rỡ như bây giờ, chỉ là… ánh nắng ấy không còn chiếu sáng lên gò má của tôi và @Onizuka Eikichi nữa.

Sẽ có những con người mới đứng dưới ánh mặt trời ấy. Những con người trẻ hơn, sôi nổi hơn, bắt đầu kể câu chuyện của riêng họ.

Điện thoại tốt nhất, mạng xã hội thịnh hành nhất, diễn đàn xịn nhất hay mọi thứ hiện đại nhất vào thời điểm đó… rồi cũng sẽ chỉ còn là những món đồ vô nghĩa. Bởi vì, khi ấy, chúng ta đã rời khỏi sân khấu của cuộc đời này.

Nghĩ lại những chuyến đi hôm nay, những giận hờn, những ân oán… Có phải tất cả đều trở nên thừa thãi không?

Cả đời này, điều đáng làm nhất ... có lẽ chỉ là sống sao cho trọn vẹn từng ngày còn được tồn tại.
Ai cũng có ước mơ , nuối tiếc. Thầy vì nuối tiếc những điều đã mất ta hãy tận hưởng những điều đang có .

Ngạn đạo ný.
 
Ai cũng có ước mơ , nuối tiếc. Thầy vì nuối tiếc những điều đã mất ta hãy tận hưởng những điều đang có .

Ngạn đạo ný.
Bạn à, trong suốt cuộc đời của tôi, có biết bao nhiêu người đã đi qua, nhưng chỉ có một người duy nhất mà tôi luôn tin tưởng tuyệt đối, đó chính là bạn. Bạn là niềm tin, là nguồn động lực của tôi. Mỗi lần tôi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của bạn, tôi cảm nhận được một niềm hy vọng mãnh liệt. Dù tôi đã trải qua biết bao gian khó, nhưng nghĩ đến bạn, tôi lại thấy tất cả những nỗ lực của mình đều đáng giá. Bạn là người duy nhất khiến tôi tin vào tương lai, vào một thế hệ sẽ tiếp nối và xây dựng một đất nước tốt đẹp hơn. Tôi biết, bạn sẽ không bao giờ làm tôi phải thất vọng.
 
Đón Hè sang ta hóa thành hoa nắng
Khi Đông về ta làm hạt mưa rơi
Giữa mùa Xuân ta dệt màn sương trắng
Chợt Thu về ta theo gió rong chơi.
Tuổi đời
Là mỗi cánh hoa
cội mai từ đó
thêm già mỗi xuân

Tháng ngày biền biệt
chảy xuôi
Chuyện nhân gian ấy
gì rồi cũng quên​
 
đi massage đi bạn, đảm bảo vui lên liền
Đi massage, kara ôm vui thật. Mình công nhận đi mấy cái đó xả stress. Nhưng dc đúng mỗi hôm đó, tối đó.
Đêm về đánh 1 giấc, sáng mở mắt ra lại bắt đầu vòng lập đau đớn bất tận mà mình không thể thoát ra. Chuỗi ngày nhàm chán vô vị khiến mình bế tắc...
Xong mình lại suy nghĩ :
Mình làm việc trong 6 ngày chỉ để tận hưởng trong 1 ngày.

Mình làm việc cả năm chỉ để có 1 hoặc 2 tuần nghỉ phép.

Mình làm việc cả đời để nghỉ hưu khi về già và chỉ nhận ra điều này khi đã đến hơi thở cuối cùng. Mỗi ngày chỉ lặp đi lặp lại cuộc sống nhàm chán như vậy và quên lãng chính mình, bỏ qua những hàng ngàn điều thú vị của cuộc sống.
 
Đồng cảm giác và cảnh ngộ, nhưng khác là t tập trung tìm cách học và nâng cao kĩ năng kiếm tiền,
cho dù vẫn chưa thành công, nhưng t vẫn tiếp tục không bỏ cuộc.
Cuộc đời sinh ra chỉ sống 1 lần, chọn rat race như 1 con chuột cũng khổ, chọn nỗ lực thoát ra khỏi rat race cũng khổ phải hi sinh và đánh đổi rất nhiều thứ.
Chọn cái khổ nào là do mình. T chọn con đường t đang đi với hi vọng sẽ có ngày thoát khỏi rat race, dành lại tự do, được sống làm lại làm một con người thật sự.
3 năm 5 năm 7 năm 10 năm, t vẫn sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
 
Đồng cảm giác và cảnh ngộ, nhưng khác là t tập trung tìm cách học và nâng cao kĩ năng kiếm tiền,
cho dù vẫn chưa thành công, nhưng t vẫn tiếp tục không bỏ cuộc.
Cuộc đời sinh ra chỉ sống 1 lần, chọn rat race như 1 con chuột cũng khổ, chọn nỗ lực thoát ra khỏi rat race cũng khổ phải hi sinh và đánh đổi rất nhiều thứ.
Chọn cái khổ nào là do mình. T chọn con đường t đang đi với hi vọng sẽ có ngày thoát khỏi rat race, dành lại tự do, được sống làm lại làm một con người thật sự.
3 năm 5 năm 7 năm 10 năm, t vẫn sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Nghe bạn tâm sự tự nhiên mình nghĩ đến bài hát này :

Thời gian qua đi bộn bề nhiều lần suy nghĩ
Đời ngọt ngào thì đôi khi
Tình yêu nơi đâu, vội vàng tìm hoài không thấu
Thôi dừng làm chi, rồi lại đi
Bao nhiêu năm rồi làm gì và được gì
Ngày tháng sao vội đi đôi khi không như ý
Trôi qua bao nhiêu năm nữa
Có lẽ ta không ngây ngô như bây giờ
.....


 
Phải có nợ mới có động lực cày để trả nợ bạn. Mới có động lực lăn xả kiếm chác.
Thành ra con người sống là phải dựa vào sự điên cuồng và niềm yêu thích một điều gì đó để duy trì sức sống của mình.
Sức sống ấy được hình thành từ ba yếu tố: hưởng thụ, tiền bạc, tình dục, danh vọng, địa vị, quyền lực, tiền bạc... Những yếu tố này hòa quyện vào nhau, tạo nên một con người nhiệt huyết, sôi nổi và tràn đầy năng lượng sống. Phải có những khát khao cháy bỏng đó thì mới có động lực.

Chứ một khi không còn khao khát nhiều quá thì nhìn cuộc sống này lập đi lập lại nhàm chán, bế tắc lắm. Nếu mày mặc quần áo chỉ để giữ ấm, ăn uống chỉ để khỏi đói, đi làm chỉ để trang trải. Mọi việc mày làm đều chỉ vì mục đích thực dụng, thì dù thân thể vẫn còn sống, tâm hồn con người đã trở nên vô cảm rồi....


Tao không ham sống, nhưng cũng không muốn chết. Đau đớn lắm.
Cứ theo lời tao, khi giàu sang trải nghiệm đủ thú vui mày sẽ sợ chết và có động lực cày
 
Hãy đối mặt với sự trống rỗng của bạn, đừng trốn tránh nó .

9Zgt9z.jpg
 
Mỗi ngày, trên đường đi làm về, tao chợt nhận ra rằng ngày mai, ngày kia, và thậm chí là những ngày sau này của tao cũng sẽ đều như vậy. Cuộc sống mà tao từng hằng mơ ước, giờ đây xem ra cũng chỉ là một ảo ảnh mà thôi.

Tao buộc phải chấp nhận rằng mình chỉ là một người bình thường. Mỗi ngày, chuông báo thức reo, tao thức dậy, trên đường đi làm thì tiện ăn một bữa sáng, nhận vài đồng bạc với mức lương không nhiều, không ít. Làm công việc mà bản thân chẳng hề có hứng thú.

Ngày qua ngày, tháng thành năm, tuổi trẻ dần tiêu hao. Những thứ tưởng chừng quý giá như vàng, nhưng lại chẳng đáng một xu. Con người cũng dần trở nên chai sạn và u uất. Cuộc sống “giải trí” chỉ là lướt xàm, xem anime, nhìn cuộc đời rực rỡ của người khác rồi lại sục sôi căm phẫn, ghen tức thù hận. Mỗi ngày khẽ sống, đời khẽ trôi,cuộc đời ba điểm thẳng hàng ấy, tao thấy rất buồn.

Tao của trước đây không phải như vậy. Tao từng háo hức chờ đón mỗi ngày mới, từng thích hoa, thích cây, thích tất cả mọi thứ trên đời này. Tao từng mơ mộng rằng sau này lớn lên sẽ làm gì đó có ích, sống một cuộc đời rực rỡ chứ không cam tâm tình nguyện làm lá xanh trong thiên hạ.

Lúc đó, tao nghĩ cuộc sống ít nhất phải là như thế này… thế kia ... Nhưng hiện tại, tao lại lẫn vào trong đám đông, muốn thoát ly khỏi cuộc sống thực tại. Vậy rốt cuộc, con người sống là vì điều gì?

Tao nghĩ mãi mà không thông...
.
 
Sửa lần cuối:
Mỗi ngày, trên đường đi làm về, tao chợt nhận ra rằng ngày mai, ngày kia, và thậm chí là những ngày sau này của tao cũng sẽ đều như vậy. Cuộc sống mà tao từng hằng mơ ước, giờ đây xem ra cũng chỉ là một ảo ảnh mà thôi.

Tao buộc phải chấp nhận rằng mình chỉ là một người bình thường. Mỗi ngày, chuông báo thức reo, tao thức dậy, trên đường đi làm thì tiện ăn một bữa sáng, nhận vài đồng bạc với mức lương không nhiều, không ít. Làm công việc mà bản thân chẳng hề có hứng thú.

Ngày qua ngày, tháng thành năm, tuổi trẻ dần tiêu hao. Những thứ tưởng chừng quý giá như vàng, nhưng lại chẳng đáng một xu. Con người cũng dần trở nên chai sạn và u uất. Cuộc sống “giải trí” chỉ là lướt xàm, xem anime, nhìn cuộc đời rực rỡ của người khác rồi lại sục sôi căm phẫn, ghen tức thù hận. Mỗi ngày khẽ sống, đời khẽ trôi,cuộc đời ba điểm thẳng hàng ấy, tao thấy rất buồn.

Tao của trước đây không phải như vậy. Tao từng háo hức chờ đón mỗi ngày mới, từng thích hoa, thích cây, thích tất cả mọi thứ trên đời này. Tao từng mơ mộng rằng sau này lớn lên sẽ làm gì đó có ích, sống một cuộc đời rực rỡ chứ không cam tâm tình nguyện làm lá xanh trong thiên hạ.

Lúc đó, tao nghĩ cuộc sống ít nhất phải là như thế này… thế kia ... Nhưng hiện tại, tao lại lẫn vào trong đám đông, muốn thoát ly khỏi cuộc sống thực tại. Vậy rốt cuộc, con người sống là vì điều gì?

Tao nghĩ mãi mà không thông...
Đầu thai làm con cái cán bụ thì đã đc địt tung Lồn múi mít rồi 🤌 , lêu lêu.
Thôi mày ráng cày 70 80 năm nhịn ăn nhịn uống sẽ mua dc nhà xe nhé!
 
> Tao của trước đây không phải như vậy. Tao từng háo hức chờ đón mỗi ngày mới, từng thích hoa, thích cây, thích tất cả mọi thứ trên đời này. Tao từng mơ mộng rằng sau này lớn lên sẽ làm gì đó có ích, sống một cuộc đời rực rỡ chứ không cam tâm tình nguyện làm lá xanh trong thiên hạ.

Chúc mừng mày hết bê đê.
 
Top