Biến căng bắc ninh

Giờ thì nó vẫn được nhốt bình thường cùng các phạm nhân án khoản 3-4 khác, đợi xử xong thì 100% là nó sẽ bị nhốt riêng trong phòng có cùm-chân, thích lắm đấy. Ngày có 24 tiếng nó sẽ bị cùm khoảng 23-23,5 tiếng, mỗi ngày cho vài chục phút mở cùm( khoá chân chết vào nền xi măng) để đi tự đổ bô, rửa bát và tắm giặt. ( Ngày mở cùm ít hay nhiều tuỳ thuộc vào điều kiện gia đình nó).

Cứ cùm chân chặt vào nền nhà 23/24 giờ trong ngày, xoay người cũng không xoay được, ị thì nhổm dậy trong đau đớn cổ chân mà kéo bô vào rồi nhấc đít lên, ăn thì ăn cạnh bô luôn chứ sao phải nghĩ, thi thoảng ruồi đậu-phân ở bô lại bay lên đậu vào bát cơm trắng với rau của nó.

Nằm một mình trong phòng 5m2 đó, phòng có 2 camera canh mày 24/24 không góc khuất. Cứ nằm im đó đợi phúc thẩm rồi đợi ân xá với niềm hy vọng mong manh và cái bánh ảo cán bộ vẽ ra để nó có hy vọng cơ hội được sống mà ngoan ngoãn không phá phách. Khi đó, đầu óc nó luôn trong trạng thái quay cuồng nghĩ đủ thứ gia đình, xã hội, quá khứ, hiện tại tương lai rồi rằn vặt bản thân... Lúc thì nó sẽ mong được thi hành-án-nhanh để đỡ khổ, lúc thì nó lại mong được thở-ngày-nào là phúc ngày đó, qua 1 năm là /liệt-chân/ và đầu óc đờ đẫn...

Lâu lâu cán bộ lại thủ thỉ là thôi cố gắng, còn ân xá mà, còn gia đình mà, rồi anh tạo điều kiện cho gia đình thăm gặp theo quy định của pháp luật, được gặp 1-2 lần hay không còn xem gia đình nó có “ ngoan “ hay không.

Rồi nó sẽ luôn luôn có suy nghĩ tìm cách trốn trại, sẽ nghĩ ra đủ cách và những viễn cảnh khi thoát. Nhưng người ta đã giam cả nghìn người như nó rồi, qua bao năm bao cách trốn đã được thống kê để có phương án hết rồi, đừng cố kẻo thêm ăn-dùi-cui...

Nằm đó cỡ 3-5 năm, đêm gào thét lên nói chuyện với buồng bên cạnh mà kể chuyện cuộc đời. Rồi một hôm cán bộ mang cho nó lon nước cam với món gà rán ( cùng lắm thêm tô phở ) đợi nó ăn xong khoá chặt và lôi phòng chích thuốc !!

Tao nói không sai chữ nào đâu

Bản lĩnh lắm...

Bản lĩnh, cơ mà chúng mày ra đường bị cả triệu đứa nó chửi bới, lúc đó chỉ biết im, đúng chưa, đừng bốc phét. Ra đời gặp lãnh đạo cty mày chửi mày bật đi, gặp ông chủ bật đi, va chạm gặp đầu trọc tranh ảnh đầy mình bật đi...
 
Đm nãy tao xem clip lời khai, nó bảo đến nơi nó mới mua dao vì sợ mang theo dao đi thì 141 bắt 🤣 . Trị an như lol, đéo rõ mấy thằng phường ở đâu, nó xiên con mẹ đến đứa thứ 2 mà vẫn đéo có mặt! Quá trình gây án gần 15p, rồi đám hàng xóm đứng xem quay clip vô tâm vl . Đứng cmn từ tầng 2 nhà cạnh nhà đối diện mà ném, ném cái lol gì cũng đc đánh lạc hướng nó đi.
Trúng đầu nó thì m bị bế vì cố ý gây thương tích, chứ ở đó mà ném. Luật đông lào nghiêm minh lắm tml ạ
 
Giờ thì nó vẫn được nhốt bình thường cùng các phạm nhân án khoản 3-4 khác, đợi xử xong thì 100% là nó sẽ bị nhốt riêng trong phòng có cùm-chân, thích lắm đấy. Ngày có 24 tiếng nó sẽ bị cùm khoảng 23-23,5 tiếng, mỗi ngày cho vài chục phút mở cùm( khoá chân chết vào nền xi măng) để đi tự đổ bô, rửa bát và tắm giặt. ( Ngày mở cùm ít hay nhiều tuỳ thuộc vào điều kiện gia đình nó).

Cứ cùm chân chặt vào nền nhà 23/24 giờ trong ngày, xoay người cũng không xoay được, ị thì nhổm dậy trong đau đớn cổ chân mà kéo bô vào rồi nhấc đít lên, ăn thì ăn cạnh bô luôn chứ sao phải nghĩ, thi thoảng ruồi đậu-phân ở bô lại bay lên đậu vào bát cơm trắng với rau của nó.

Nằm một mình trong phòng 5m2 đó, phòng có 2 camera canh mày 24/24 không góc khuất. Cứ nằm im đó đợi phúc thẩm rồi đợi ân xá với niềm hy vọng mong manh và cái bánh ảo cán bộ vẽ ra để nó có hy vọng cơ hội được sống mà ngoan ngoãn không phá phách. Khi đó, đầu óc nó luôn trong trạng thái quay cuồng nghĩ đủ thứ gia đình, xã hội, quá khứ, hiện tại tương lai rồi rằn vặt bản thân... Lúc thì nó sẽ mong được thi hành-án-nhanh để đỡ khổ, lúc thì nó lại mong được thở-ngày-nào là phúc ngày đó, qua 1 năm là /liệt-chân/ và đầu óc đờ đẫn...

Lâu lâu cán bộ lại thủ thỉ là thôi cố gắng, còn ân xá mà, còn gia đình mà, rồi anh tạo điều kiện cho gia đình thăm gặp theo quy định của pháp luật, được gặp 1-2 lần hay không còn xem gia đình nó có “ ngoan “ hay không.

Rồi nó sẽ luôn luôn có suy nghĩ tìm cách trốn trại, sẽ nghĩ ra đủ cách và những viễn cảnh khi thoát. Nhưng người ta đã giam cả nghìn người như nó rồi, qua bao năm bao cách trốn đã được thống kê để có phương án hết rồi, đừng cố kẻo thêm ăn-dùi-cui...

Nằm đó cỡ 3-5 năm, đêm gào thét lên nói chuyện với buồng bên cạnh mà kể chuyện cuộc đời. Rồi một hôm cán bộ mang cho nó lon nước cam với món gà rán ( cùng lắm thêm tô phở ) đợi nó ăn xong khoá chặt và lôi phòng chích thuốc !!

Tao nói không sai chữ nào đâu

Bản lĩnh lắm...

Bản lĩnh, cơ mà chúng mày ra đường bị cả triệu đứa nó chửi bới, lúc đó chỉ biết im, đúng chưa, đừng bốc phét. Ra đời gặp lãnh đạo cty mày chửi mày bật đi, gặp ông chủ bật đi, va chạm gặp đầu trọc tranh ảnh đầy mình bật đi...
Nghe mày nói xong mà tao quéo giò. Đúng là ở đời còn nhiều điều tốt đẹp. Hổ báo cáo chồn làm Lồn gì.
 
Giờ thì nó vẫn được nhốt bình thường cùng các phạm nhân án khoản 3-4 khác, đợi xử xong thì 100% là nó sẽ bị nhốt riêng trong phòng có cùm-chân, thích lắm đấy. Ngày có 24 tiếng nó sẽ bị cùm khoảng 23-23,5 tiếng, mỗi ngày cho vài chục phút mở cùm( khoá chân chết vào nền xi măng) để đi tự đổ bô, rửa bát và tắm giặt. ( Ngày mở cùm ít hay nhiều tuỳ thuộc vào điều kiện gia đình nó).

Cứ cùm chân chặt vào nền nhà 23/24 giờ trong ngày, xoay người cũng không xoay được, ị thì nhổm dậy trong đau đớn cổ chân mà kéo bô vào rồi nhấc đít lên, ăn thì ăn cạnh bô luôn chứ sao phải nghĩ, thi thoảng ruồi đậu-phân ở bô lại bay lên đậu vào bát cơm trắng với rau của nó.

Nằm một mình trong phòng 5m2 đó, phòng có 2 camera canh mày 24/24 không góc khuất. Cứ nằm im đó đợi phúc thẩm rồi đợi ân xá với niềm hy vọng mong manh và cái bánh ảo cán bộ vẽ ra để nó có hy vọng cơ hội được sống mà ngoan ngoãn không phá phách. Khi đó, đầu óc nó luôn trong trạng thái quay cuồng nghĩ đủ thứ gia đình, xã hội, quá khứ, hiện tại tương lai rồi rằn vặt bản thân... Lúc thì nó sẽ mong được thi hành-án-nhanh để đỡ khổ, lúc thì nó lại mong được thở-ngày-nào là phúc ngày đó, qua 1 năm là /liệt-chân/ và đầu óc đờ đẫn...

Lâu lâu cán bộ lại thủ thỉ là thôi cố gắng, còn ân xá mà, còn gia đình mà, rồi anh tạo điều kiện cho gia đình thăm gặp theo quy định của pháp luật, được gặp 1-2 lần hay không còn xem gia đình nó có “ ngoan “ hay không.

Rồi nó sẽ luôn luôn có suy nghĩ tìm cách trốn trại, sẽ nghĩ ra đủ cách và những viễn cảnh khi thoát. Nhưng người ta đã giam cả nghìn người như nó rồi, qua bao năm bao cách trốn đã được thống kê để có phương án hết rồi, đừng cố kẻo thêm ăn-dùi-cui...

Nằm đó cỡ 3-5 năm, đêm gào thét lên nói chuyện với buồng bên cạnh mà kể chuyện cuộc đời. Rồi một hôm cán bộ mang cho nó lon nước cam với món gà rán ( cùng lắm thêm tô phở ) đợi nó ăn xong khoá chặt và lôi phòng chích thuốc !!

Tao nói không sai chữ nào đâu

Bản lĩnh lắm...

Bản lĩnh, cơ mà chúng mày ra đường bị cả triệu đứa nó chửi bới, lúc đó chỉ biết im, đúng chưa, đừng bốc phét. Ra đời gặp lãnh đạo cty mày chửi mày bật đi, gặp ông chủ bật đi, va chạm gặp đầu trọc tranh ảnh đầy mình bật đi...
M kinh nghiệm thế … M là con cán bộ hay từng trải ???
 
Nghe mày nói xong mà tao quéo giò. Đúng là ở đời còn nhiều điều tốt đẹp. Hổ báo cáo chồn làm lồn gì.
Sống ở xứ Đông Lào này ra vẻ xã hội thì chỉ có chết, mà ko chết thì dân xứ này ko thiếu cách để khiến mày nửa sống nửa chết, đơn giản nhất là tạt mắm tôm trộn phân mèo vào cửa nhà mày, công an cũng chả can thiệp đc. Thằng Tàu ngàn năm ko đồng hoá nổi xứ sở đa dạng địa hình thời tiết thì mày hiểu.

Còn nếu ngoi lên làm xã hội đen, làm ăn lớn hành xử giang hồ đc, thì mày nên nhớ ngoài Xã Hội Đen ra nó còn có " Xã Hội Đỏ " .Xã Hội Đỏ nhiều khi ko cần đến luật, thích thì " ký giấy " 1 cái cả đám xã hội đen vô tù hết !
 
Top