trời vô tình, vô hạn.
thậm chí cái hành động nhét chữ vào mồm cũng là do trời thiết kế ra. cách xã hội, từng cá thể trong tương tác vận hành không ngoài những cái bản năng này. tựa như vô vàn bit 01 hình thành pixel, thành tâm, thành tướng, thành tinh khí thần.
chân lý của con người bị giới hạn trong nón ánh sáng của chính cá nhân họ.
cảm thấy trời bị con người nhét chữ vào mồm cũng thực chất là đang nhân cách hoá 1 thứ không có nhân cách, bởi lẽ bản năng con người là phản tỉnh - self refect để hồi quy, rút ra bài học từ "sai trái" - thứ không hợp với sự phát triển cá nhân họ- và để code nó vào adn của riêng mình mà truyền lại cho đời sau. một thứ bản năng duy trì nòi giống.
cho nên, dù ý thức con người có tự tin tưởng rằng nó cao, vượt lên trên bản năng và rời xa chữ con thế nào, thì nó vẫn càng đang thể hiện bản năng và phần con mà thôi.
sự tự tin, sự "văn minh", những chuẩn mực chính là kỹ năng sống còn trong cái khu rừng 2.0 mang tên xã hội
cũng đâu khác khỉ vượn phải biết trèo cây, giao tiếp và lấy cành cây chọc kiến để sống trong rừng đâu