Bình Luận Về Nhân Vật Tống Giang Trong Tiểu Thuyết Thủy Hử

thì hồi năm 91 92 nó mới chiếu trên truyền hình mày ơi, đúng là hơn 20 năm rồi, tao vẫn nhớ phần nhạc phim đấy, hồi đấy mới đc xem phim chưởng, đm các anh ý kỹ xảo đá cầu mà thời đấy xem há hốc mồm ra, ts a cao cầu là hóa ra đá cầu mây chứ đéo phải cầu trinh
Cầu nghĩa là quả cầu ấy mà... xem cái bộ của TVB tao thầy Lâm Xung đá còn hay hơn Cao Cầu...
Hình ảnh LX cầm xà mâu với bình rượu đi trong tuyết trở thành kinh điển cmnr... tao chưa thấy ai đóng LX đạt hơn Cao Hùng...
 
Cầu nghĩa là quả cầu ấy mà... xem cái bộ của TVB tao thầy Lâm Xung đá còn hay hơn Cao Cầu...
Hình ảnh LX cầm xà mâu với bình rượu đi trong tuyết trở thành kinh điển cmnr... tao chưa thấy ai đóng LX đạt hơn Cao Hùng...
LX bộ gần đây mặt cứ hèn hèn, chán vl. Mà đánh Phương Lạp hình như là tổ chức sơ khai của nhà Minh sau này đúng ko nhỉ, Minh giáo.
 
LX bộ gần đây mặt cứ hèn hèn, chán vl. Mà đánh Phương Lạp hình như là tổ chức sơ khai của nhà Minh sau này đúng ko nhỉ, Minh giáo.
Phương Lạp chỉ truyền bá mani giáo thôi, chứ Minh giáo có từ trước đó... thằng này đúng chất anh hùng và cũng rất giỏi... nó mà làm lãnh tụ Lương Sơn thay Tống Giang thì best cmnl...
 
Theo tao nghiên cứu, bộ Thủy Hử của Thi Nại Am, ông này là thầy của La Quán Trung tác giả bộ "tam quốc diễn nghĩa" . Vì 2 thầy trò đàm đạo cùng nhau nên khá nhiều nhân vật trong 2 bộ truyện dc mô tả có phần giống nhau... Như Lưu Bị - Tống Giang, Lý Quỳ - Trương Phi, Quan Vũ - Quan Thắng.......
- Truyện này viết vào thế kỷ 14, tức là vào triều Nguyên... mà nhà Nguyên là bọn Mông Cổ cướp đất của nhà Tống... cho nên con dân hán tộc đéo ưa . Vì vậy ông Thi nại Am mới viết 1 tác phẩm dựa vào các cuộc khởi nghĩa nông dân dưới triều Tống... ám chỉ và kích động lòng dân chống lại triều đình... Đây có thể coi là 1 bộ truyện mang tính chất phản động, cho nên vua Nguyên ko ưa vì vậy đã bắt giam Thi Nại Am, và bắt ông sửa kết cục câu truyện.
- Thủy hử ban đầu có 70 hồi, chỉ kể đến đoạn Lương Sơn quy tụ đủ 108 anh hùng và phân chia thứ hạng... Sau khi bị vua Nguyên bắt... La Quán Trung cũng vào ngục cùng với thầy của mình... 2 thầy trò cùng sáng tác thêm 30 hồi nữa, gọi là "hậu Thủy Hử". Chính là việc quân Lương Sơn quy thuân triều đình và kể về các cuộc chinh phạt Vương Khánh, Điền Hổ, Phương Lạp... cuối cùng thì chết cả... Sau khi viết xong "hậu Thủy Hử" vua Nguyên mới thả 2 thày trò ra...

- Thời này cũng bắt đầu lưu truyền Tam Quốc diễn nghĩa nữa... Thực tế, nhà Nguyên muốn lăng-xê bộ truyện này lên thần thánh hóa hình tượng Quan Vũ, để làm mờ nhạt đi anh hùng số 1 của người Hán là Nhạc Phi... vì vậy, hình tượng Quan vũ mới nổi tiếng như vậy qua nhiều thế hệ... chứ đem so sánh , QV không có tuổi so với Nhạc vương gia...
Quan Vũ chỉ được cái dũng nhưng vô mưu lại kiêu ngạo, đúng là không so với Nhạc Phi được.
 
Quan Vũ chỉ được cái dũng nhưng vô mưu lại kiêu ngạo, đúng là không so với Nhạc Phi được.
ko vô mưu đâu mày, chẳng qua thằng bán chiếu rách nó muốn trừ hậu họa đấy thôi
 
“Nhập vân long “ Công tôn thắng là người nhận ra và đọc được suy nghĩ của tống giang nhất nên mới tránh được cái chết thảm như các đầu lĩnh khác
 
cái thằng ml này, mài k bik topic này là trò chuyện linh tinh à? phò thì mày sang topic phò mà chém, bik cái éo j mà vào đây!

rãnh háng thì xách dái đi đá phò đi, tụ tập ở đây bàn về 1 thằng lol trong tiểu thuyết ở tận bên tàu làm mẹ gì tào lao
 
Uh đúng rồi, ts tml nhớ giỏi thế! Tao đọc từ bé nhưng xem phim bản kinh điển mới thấy bọn tàu chọn diễn viên + hóa trang giỏi thật, từ thằng cờ bạc Bạch Nhật Thử cho đến đa dâm Vương Anh, từ trộm cắp Thời Thiên cho đến nhà sư hổ mang Lỗ Trí Thâm đều vóc dáng, khuôn diện tuyệt vời! Chỉ có cao cầu trông đéo gian tà như phim Lâm Xung của TVB thôi!

Mày nhầm rồi , ý mày là cặp vợ chồng mở quán rượu bán bánh bao nhân thịt người đúng ko?
Vợ là Tôn Nhị Nương (mẫu dạ xoa) còn chồng là Trương Thanh (Thái viên tử)...
Còn Cố Đại tẩu có chồng là Tôn Tân , em trai của võ tướng Tôn Lập cơ... còn có 2 thằng em họ chuyên leo núi là Giải Trân, Giải Bảo...

Còn thằng Trương Thanh ném đá hiệu là "một vũ tiễn" cơ... thằng này là võ tướng có số má, chứ thằng Trương Thanh bán rượu thì tài năng kém hơn nhiều. hai thằng trùng tên thôi.
 
Uh đúng rồi, ts tml nhớ giỏi thế! Tao đọc từ bé nhưng xem phim bản kinh điển mới thấy bọn tàu chọn diễn viên + hóa trang giỏi thật, từ thằng cờ bạc Bạch Nhật Thử cho đến đa dâm Vương Anh, từ trộm cắp Thời Thiên cho đến nhà sư hổ mang Lỗ Trí Thâm đều vóc dáng, khuôn diện tuyệt vời! Chỉ có cao cầu trông đéo gian tà như phim Lâm Xung của TVB thôi!
Cao Cầu của TVB là diễn viên Lưu Giang đóng. Ông này thuộc dạng gạo cội của Hong Kong rồi.... mày xem loạt phim kiếm hiệp Kim DUng của TVB , phim nào cũng thấy mặt ông này...
Tao thích Thủy Hử nhất trong tất cả các bộ truyện, phim nào tao cũng xem hết ... có mỗi cái bộ chúng nó mới làm gần đây (mới ra năm ngoái thì phải) thì đéo ngửi nổi, nhìn như cải lương
 
Trong tứ đại tác phẩm thì tao chỉ đọc và xem nhiều Tây Du Kí và Thủy Hử, còn Tam Quốc xem gọi là, Hồng Lâu Mộng thì đéo thèm xem. Tao cũng đã từng tranh luận với bọn bạn tàu là các bản sau này của tứ đại tác phẩm chúng mày làm như kít, chúng nó bảo mày đéo bik rồi, mỗi thời đối tượng khán giả khác nhao, phim gần đây làm cho bọn 9X,2K xem, diễn viên phải long lanh, kĩ xảo phải nét, diễn xuất éo ra gì cũng được, bọn nó h làm phim để chiếu trên mạng là chính nên đối tượng cho bọn trẻ trâu, kiểu võ tòng, lâm xung mà trông như Big bang với Super Junior thì rating càng cao! heheh

Cao Cầu của TVB là diễn viên Lưu Giang đóng. Ông này thuộc dạng gạo cội của Hong Kong rồi.... mày xem loạt phim kiếm hiệp Kim DUng của TVB , phim nào cũng thấy mặt ông này...
Tao thích Thủy Hử nhất trong tất cả các bộ truyện, phim nào tao cũng xem hết ... có mỗi cái bộ chúng nó mới làm gần đây (mới ra năm ngoái thì phải) thì đéo ngửi nổi, nhìn như cải lương
 
Thằng nào đọc truyện sẽ thấy khác trên phim nhiều, đm Giang Ca và Xung Ca như l ấy!
Còn cũng ko có chuyện Lương sơn toàn hảo hán!
Còn về Giang Ca, ai bảo là nhân nghĩa!
Về Nhân Nghĩa, thôi thì tạm bỏ qua các âm mưu thủ đoạn ép người nhà tan cửa nát mà phải bỏ lên núi làm cướp, ta xem họ Tống đối xử với dân chúng ra sao. Để ép Tần Minh lên núi, anh chàng sẵn sàng để “...mấy trăm nóc nhà ở ngoài thành khi trước, đều bị cháy hại tồi tàn, chỉ còn trơ một đống gạch vụn tro thừa vất ngang tàng trên mặt đất. Quanh đó lại có số con trai con gái bị chết cháy không biết bao nhiêu mà kể.” (Hồi 33)

Khi hảo hán Lương Sơn cướp pháp trường cứu Tống Giang: “Lúc ấy một trăm năm mươi người đón đánh quan quân thành Giang Châu, khiến cho máu chảy đầy sông, xương phơi khắp chốn.”

Thi Nại Am tiên sinh mượn lời Tiết Vĩnh mà lộ ra rằng: “Hiện nay Sái Tri phủ kiểm điểm các quan quân cùng dân chúng, bị chết mất hơn năm trăm người, còn bị đạn và trúng thương, không biết đến đâu mà kể?”

Khi đánh phủ Đại Danh với danh nghĩa cứu Lư Tuấn Nghĩa thì “Bấy giờ nhân dân trong thành Đại Danh, đều cắm đầu chạy trốn, nhà nào nhà nấy đều kêu khóc như di, khắp trong thành chỗ nào cũng có tiếng người kêu lửa cháy, rối loạn kinh hoàng, không biết tới đâu mà kể... sự thiệt hại trong thành Đại Danh, dân số chết hơn năm ngàn người, trúng thương rất nhiều, và các bộ quân mã thì thiệt tới hơn ba vạn.” (Hồi 66)

Nhưng cay đắng nhất là Thi Nại Am mượn lời Sái Phúc đệ trình với hảo hán Lương Sơn:
Sái Phúc nói với Sài Tiến rằng: Đại quan nhân nên cứu cho nhân dân trong thành, chớ để cho họ đánh giết quá đỗi mới được.
Sài Tiến nghe nói vội vàng chạy tìm quân sư để nói chuyện. Khi Ngô Dụng tiếp được Sài Tiến thì dân sự trong thành đã thiệt hại đến quá nửa. Ngô Dụng liền hạ lệnh cấm quân sĩ không được giết hại chi nữa. (Hồi 66)

Hỡi ôi, Sái Phúc là ai, vốn là một tay đao phủ, chuyên cái nghề chặt đầu người ta, ấy vậy mà còn biết thương xót bá tính trăm họ. Trong khi những kẻ mở miệng nói nhân nói nghĩa, dựng cờ thế thiên hành đạo như Tống Giang, Ngô Dụng, Sài Tiến thì coi mạng dân như rơm rác. Thế nên cái Nghĩa của Tống Giang chỉ là cái nghĩa nơi đầu môi chót lưỡi của kẻ tiểu nhân vô sỉ.

Về chữ Trung, quá dễ để bóc lớp mặt nạ này của họ Tống. Nếu như những trận đánh Cao Đường, Thanh Châu, Hoa Châu... được biện minh rằng để cứu người thì hai trận đánh phủ Đông Bình và Đông Xương là vì đâu? Xin thưa chỉ để cướp tiền tài lương thực. Và nữa, trận đánh phủ Đại Danh, người yêu nước Tống Giang có biết Bắc Kinh là trọng điểm tập trung binh lực để ngăn người Liêu (sau là người Kim) tràn xuống phía nam hay không? Tới đây, tôi chợt giật mình, hóa ra không phải Tống Giang ngắm tới mục tiêu là chiêu mộ Ngọc kỳ lân Lư Tuấn Nghĩa, mà thực chất Lương Sơn ngắm miếng mồi béo bở là thành Bắc Kinh: “Ngô Dụng lại sai mở kho tàng trong phủ Đại Danh, đem kim ngân châu bảo xếp cả lên xe, rồi lấy gạo thóc phát cả cho dân trong thành, còn thì cũng xếp cả lên xe đem về.”

Với sự phát triển lên tới gần mười vạn binh thì khối tài sản của Lư viên ngoại không hơn miếng thịt giắt kẽ răng. Cái Lương Sơn thực sự ngắm tới là kho tàng của phủ Đại Danh, nơi tập trung lương thực, tiền tài, vũ khí để chống lại người Liêu, như lời Ngô Dụng nói: “Việc ấy xin huynh trưởng cứ vững tâm, tôi đây tuy không bằng ai thực, song cũng khả dĩ nhân cơ hội nầy mà cướp lương thực ở thành Đại Danh, để cướp cho sơn trại.”
Hỡi ôi, Tống Giang mới Trung làm sao! Nếu hiểu được ý này, thì mới thông được ý vì sao Tống Giang lập tức nhường ghế số một cho Lư Tuấn Nghĩa khi trở về sơn trại: “Đoạn rồi Tống Giang mời Lư Tuấn Nghĩa ngồi vào ghế thứ nhất.”

Rồi nói: “Lẽ nào chúng tôi dám đùa với Viên ngoại, thực là chúng tôi khâm phục uy tín của Viên ngoại, tựa hồ trong lòng đói khát đã lâu, bởi thế chúng tôi mới lập kế mời ngài đến đây, tôn làm chủ sơn trại, cho anh em chúng tôi được sớm khuya theo lệnh của ngài.”

Tất cả chỉ để che mắt huynh đệ mình, rằng tất cả những gì Tống mỗ đây làm ở phủ Đại Danh đều vì trọng thị Lư viên ngoại. Mà hiểu được ý này rồi thì sẽ hiểu vì sao Tống Giang khi xưa viết “huyết nhiễm Tầm Dương giang khẩu”.
 
ai đọc bộ truyện có lời bàn của Thánh Thán và ko có đoạn kết Lương Sơn quy nạp triều đình ấy, thì biết Tống Giang là người ntn. Tuy nhiên thì mọi người vẫn ca ngợi Tống Giang như thường. Tao thì tao ko thích. Tao chỉ thích mỗi Báo Tử Đầu Lâm Xung, xét về sức mạnh lẫn kĩ năng lẫn đầu óc đều vẹn toàn, ra trận đéo biết thua là gì. Còn đám còn lại chỉ là giặc cỏ mỗi thằng bẩn bựa một tính.
Bỏ qua lời bàn của Kim Thánh Thán, thì t thấy Lâm Xung “độc địa”
 
Trong tứ đại tác phẩm thì tao chỉ đọc và xem nhiều Tây Du Kí và Thủy Hử, còn Tam Quốc xem gọi là, Hồng Lâu Mộng thì đéo thèm xem. Tao cũng đã từng tranh luận với bọn bạn tàu là các bản sau này của tứ đại tác phẩm chúng mày làm như kít, chúng nó bảo mày đéo bik rồi, mỗi thời đối tượng khán giả khác nhao, phim gần đây làm cho bọn 9X,2K xem, diễn viên phải long lanh, kĩ xảo phải nét, diễn xuất éo ra gì cũng được, bọn nó h làm phim để chiếu trên mạng là chính nên đối tượng cho bọn trẻ trâu, kiểu võ tòng, lâm xung mà trông như Big bang với Super Junior thì rating càng cao! heheh
Bọn nó nói cũng đúng, ko thể áp đặt tư tưởng cho nó đc.... bây h nhu cầu thị hiếu nó khác xưa... bọn nó ko trải qua thời đó làm sao mà cảm nhận dc cái hay...
Đơn cử như chất lượng phim, ngày xưa màn ảnh hẹp chất lượng 480 là căng... bây h ít ra cũng phải full HD thì chúng nó mới xem...
Nhưng ngày xưa nó có cái chất ko bao h phai... phim cổ trang, giã sử phải có nét xưa cũ, ngày nay thì hóa trang lòe loẹt... đéo ra chất... nhìn như cải lương ấy...
Thêm nữa diễn viên ngày xưa đóng rất đạt, từ biểu cảm, cử chỉ , hành động. Diễn viên xưa ngoài học diễn xuất còn phải học thêm múa, nhảy, võ thuật để nhập vai... các cảnh hành động hầu như là thật, quá lắm cũng chỉ có dây treo. Bây h, phim lạm dụng kĩ xảo quá đà, nhất là những cảnh slow motion, nhìn ngứa mắt vl, phim cổ trang mà như phim chưởng, thằng nào cũng biết bay... nhìn cảnh chiến đấu là thấy, chả diễn viên nào dc học võ cả...
- Tao xem cảnh hậu trường Thủy Hử 1996, cảnh Võ Tòng đánh hổ, nó chơi nguyên hổ thật vào, tất nhiên là hổ nhà, thuần chủng rồi, nhưng vẫn thấy ghê... phim bây h chơi nguyên con hổ xử lý bằng vi tính, xem chán vl...
 
Thằng nào đọc truyện sẽ thấy khác trên phim nhiều, đm Giang Ca và Xung Ca như l ấy!
Còn cũng ko có chuyện Lương sơn toàn hảo hán!
Còn về Giang Ca, ai bảo là nhân nghĩa!
Về Nhân Nghĩa, thôi thì tạm bỏ qua các âm mưu thủ đoạn ép người nhà tan cửa nát mà phải bỏ lên núi làm cướp, ta xem họ Tống đối xử với dân chúng ra sao. Để ép Tần Minh lên núi, anh chàng sẵn sàng để “...mấy trăm nóc nhà ở ngoài thành khi trước, đều bị cháy hại tồi tàn, chỉ còn trơ một đống gạch vụn tro thừa vất ngang tàng trên mặt đất. Quanh đó lại có số con trai con gái bị chết cháy không biết bao nhiêu mà kể.” (Hồi 33)

Khi hảo hán Lương Sơn cướp pháp trường cứu Tống Giang: “Lúc ấy một trăm năm mươi người đón đánh quan quân thành Giang Châu, khiến cho máu chảy đầy sông, xương phơi khắp chốn.”

Thi Nại Am tiên sinh mượn lời Tiết Vĩnh mà lộ ra rằng: “Hiện nay Sái Tri phủ kiểm điểm các quan quân cùng dân chúng, bị chết mất hơn năm trăm người, còn bị đạn và trúng thương, không biết đến đâu mà kể?”

Khi đánh phủ Đại Danh với danh nghĩa cứu Lư Tuấn Nghĩa thì “Bấy giờ nhân dân trong thành Đại Danh, đều cắm đầu chạy trốn, nhà nào nhà nấy đều kêu khóc như di, khắp trong thành chỗ nào cũng có tiếng người kêu lửa cháy, rối loạn kinh hoàng, không biết tới đâu mà kể... sự thiệt hại trong thành Đại Danh, dân số chết hơn năm ngàn người, trúng thương rất nhiều, và các bộ quân mã thì thiệt tới hơn ba vạn.” (Hồi 66)

Nhưng cay đắng nhất là Thi Nại Am mượn lời Sái Phúc đệ trình với hảo hán Lương Sơn:
Sái Phúc nói với Sài Tiến rằng: Đại quan nhân nên cứu cho nhân dân trong thành, chớ để cho họ đánh giết quá đỗi mới được.
Sài Tiến nghe nói vội vàng chạy tìm quân sư để nói chuyện. Khi Ngô Dụng tiếp được Sài Tiến thì dân sự trong thành đã thiệt hại đến quá nửa. Ngô Dụng liền hạ lệnh cấm quân sĩ không được giết hại chi nữa. (Hồi 66)

Hỡi ôi, Sái Phúc là ai, vốn là một tay đao phủ, chuyên cái nghề chặt đầu người ta, ấy vậy mà còn biết thương xót bá tính trăm họ. Trong khi những kẻ mở miệng nói nhân nói nghĩa, dựng cờ thế thiên hành đạo như Tống Giang, Ngô Dụng, Sài Tiến thì coi mạng dân như rơm rác. Thế nên cái Nghĩa của Tống Giang chỉ là cái nghĩa nơi đầu môi chót lưỡi của kẻ tiểu nhân vô sỉ.

Về chữ Trung, quá dễ để bóc lớp mặt nạ này của họ Tống. Nếu như những trận đánh Cao Đường, Thanh Châu, Hoa Châu... được biện minh rằng để cứu người thì hai trận đánh phủ Đông Bình và Đông Xương là vì đâu? Xin thưa chỉ để cướp tiền tài lương thực. Và nữa, trận đánh phủ Đại Danh, người yêu nước Tống Giang có biết Bắc Kinh là trọng điểm tập trung binh lực để ngăn người Liêu (sau là người Kim) tràn xuống phía nam hay không? Tới đây, tôi chợt giật mình, hóa ra không phải Tống Giang ngắm tới mục tiêu là chiêu mộ Ngọc kỳ lân Lư Tuấn Nghĩa, mà thực chất Lương Sơn ngắm miếng mồi béo bở là thành Bắc Kinh: “Ngô Dụng lại sai mở kho tàng trong phủ Đại Danh, đem kim ngân châu bảo xếp cả lên xe, rồi lấy gạo thóc phát cả cho dân trong thành, còn thì cũng xếp cả lên xe đem về.”

Với sự phát triển lên tới gần mười vạn binh thì khối tài sản của Lư viên ngoại không hơn miếng thịt giắt kẽ răng. Cái Lương Sơn thực sự ngắm tới là kho tàng của phủ Đại Danh, nơi tập trung lương thực, tiền tài, vũ khí để chống lại người Liêu, như lời Ngô Dụng nói: “Việc ấy xin huynh trưởng cứ vững tâm, tôi đây tuy không bằng ai thực, song cũng khả dĩ nhân cơ hội nầy mà cướp lương thực ở thành Đại Danh, để cướp cho sơn trại.”
Hỡi ôi, Tống Giang mới Trung làm sao! Nếu hiểu được ý này, thì mới thông được ý vì sao Tống Giang lập tức nhường ghế số một cho Lư Tuấn Nghĩa khi trở về sơn trại: “Đoạn rồi Tống Giang mời Lư Tuấn Nghĩa ngồi vào ghế thứ nhất.”

Rồi nói: “Lẽ nào chúng tôi dám đùa với Viên ngoại, thực là chúng tôi khâm phục uy tín của Viên ngoại, tựa hồ trong lòng đói khát đã lâu, bởi thế chúng tôi mới lập kế mời ngài đến đây, tôn làm chủ sơn trại, cho anh em chúng tôi được sớm khuya theo lệnh của ngài.”

Tất cả chỉ để che mắt huynh đệ mình, rằng tất cả những gì Tống mỗ đây làm ở phủ Đại Danh đều vì trọng thị Lư viên ngoại. Mà hiểu được ý này rồi thì sẽ hiểu vì sao Tống Giang khi xưa viết “huyết nhiễm Tầm Dương giang khẩu”.
Cái này copy của ai thế?
 
Dm bọn tàu toàn phường trộm cướp chúng nó cũng biến thành anh hùng được.ngày trước mê vì có đánh đấm , bây giờ thấy nó nhảm Lồn quá.
 
Coi vậy Thủy hử cũng k ổn lắm, ngoài các nhân vật lớn có chính nghĩa ra, toàn là trộm cướp, làm chuyện bất nghĩa, đã vậy LSB cứ hở ra là nhậu :))
Tao còn nghĩ các nhân vật LSB là đồng tính nữa cơ. Mấy ngàn thằng đực rựa ở với nhau mà không có phụ nữ.
Chả có lẽ thời đó đã có môn đấu kiếm.
 
Thằng nào đọc truyện sẽ thấy khác trên phim nhiều, đm Giang Ca và Xung Ca như l ấy!
Còn cũng ko có chuyện Lương sơn toàn hảo hán!
Còn về Giang Ca, ai bảo là nhân nghĩa!
Về Nhân Nghĩa, thôi thì tạm bỏ qua các âm mưu thủ đoạn ép người nhà tan cửa nát mà phải bỏ lên núi làm cướp, ta xem họ Tống đối xử với dân chúng ra sao. Để ép Tần Minh lên núi, anh chàng sẵn sàng để “...mấy trăm nóc nhà ở ngoài thành khi trước, đều bị cháy hại tồi tàn, chỉ còn trơ một đống gạch vụn tro thừa vất ngang tàng trên mặt đất. Quanh đó lại có số con trai con gái bị chết cháy không biết bao nhiêu mà kể.” (Hồi 33)

Khi hảo hán Lương Sơn cướp pháp trường cứu Tống Giang: “Lúc ấy một trăm năm mươi người đón đánh quan quân thành Giang Châu, khiến cho máu chảy đầy sông, xương phơi khắp chốn.”

Thi Nại Am tiên sinh mượn lời Tiết Vĩnh mà lộ ra rằng: “Hiện nay Sái Tri phủ kiểm điểm các quan quân cùng dân chúng, bị chết mất hơn năm trăm người, còn bị đạn và trúng thương, không biết đến đâu mà kể?”

Khi đánh phủ Đại Danh với danh nghĩa cứu Lư Tuấn Nghĩa thì “Bấy giờ nhân dân trong thành Đại Danh, đều cắm đầu chạy trốn, nhà nào nhà nấy đều kêu khóc như di, khắp trong thành chỗ nào cũng có tiếng người kêu lửa cháy, rối loạn kinh hoàng, không biết tới đâu mà kể... sự thiệt hại trong thành Đại Danh, dân số chết hơn năm ngàn người, trúng thương rất nhiều, và các bộ quân mã thì thiệt tới hơn ba vạn.” (Hồi 66)

Nhưng cay đắng nhất là Thi Nại Am mượn lời Sái Phúc đệ trình với hảo hán Lương Sơn:
Sái Phúc nói với Sài Tiến rằng: Đại quan nhân nên cứu cho nhân dân trong thành, chớ để cho họ đánh giết quá đỗi mới được.
Sài Tiến nghe nói vội vàng chạy tìm quân sư để nói chuyện. Khi Ngô Dụng tiếp được Sài Tiến thì dân sự trong thành đã thiệt hại đến quá nửa. Ngô Dụng liền hạ lệnh cấm quân sĩ không được giết hại chi nữa. (Hồi 66)

Hỡi ôi, Sái Phúc là ai, vốn là một tay đao phủ, chuyên cái nghề chặt đầu người ta, ấy vậy mà còn biết thương xót bá tính trăm họ. Trong khi những kẻ mở miệng nói nhân nói nghĩa, dựng cờ thế thiên hành đạo như Tống Giang, Ngô Dụng, Sài Tiến thì coi mạng dân như rơm rác. Thế nên cái Nghĩa của Tống Giang chỉ là cái nghĩa nơi đầu môi chót lưỡi của kẻ tiểu nhân vô sỉ.

Về chữ Trung, quá dễ để bóc lớp mặt nạ này của họ Tống. Nếu như những trận đánh Cao Đường, Thanh Châu, Hoa Châu... được biện minh rằng để cứu người thì hai trận đánh phủ Đông Bình và Đông Xương là vì đâu? Xin thưa chỉ để cướp tiền tài lương thực. Và nữa, trận đánh phủ Đại Danh, người yêu nước Tống Giang có biết Bắc Kinh là trọng điểm tập trung binh lực để ngăn người Liêu (sau là người Kim) tràn xuống phía nam hay không? Tới đây, tôi chợt giật mình, hóa ra không phải Tống Giang ngắm tới mục tiêu là chiêu mộ Ngọc kỳ lân Lư Tuấn Nghĩa, mà thực chất Lương Sơn ngắm miếng mồi béo bở là thành Bắc Kinh: “Ngô Dụng lại sai mở kho tàng trong phủ Đại Danh, đem kim ngân châu bảo xếp cả lên xe, rồi lấy gạo thóc phát cả cho dân trong thành, còn thì cũng xếp cả lên xe đem về.”

Với sự phát triển lên tới gần mười vạn binh thì khối tài sản của Lư viên ngoại không hơn miếng thịt giắt kẽ răng. Cái Lương Sơn thực sự ngắm tới là kho tàng của phủ Đại Danh, nơi tập trung lương thực, tiền tài, vũ khí để chống lại người Liêu, như lời Ngô Dụng nói: “Việc ấy xin huynh trưởng cứ vững tâm, tôi đây tuy không bằng ai thực, song cũng khả dĩ nhân cơ hội nầy mà cướp lương thực ở thành Đại Danh, để cướp cho sơn trại.”
Hỡi ôi, Tống Giang mới Trung làm sao! Nếu hiểu được ý này, thì mới thông được ý vì sao Tống Giang lập tức nhường ghế số một cho Lư Tuấn Nghĩa khi trở về sơn trại: “Đoạn rồi Tống Giang mời Lư Tuấn Nghĩa ngồi vào ghế thứ nhất.”

Rồi nói: “Lẽ nào chúng tôi dám đùa với Viên ngoại, thực là chúng tôi khâm phục uy tín của Viên ngoại, tựa hồ trong lòng đói khát đã lâu, bởi thế chúng tôi mới lập kế mời ngài đến đây, tôn làm chủ sơn trại, cho anh em chúng tôi được sớm khuya theo lệnh của ngài.”

Tất cả chỉ để che mắt huynh đệ mình, rằng tất cả những gì Tống mỗ đây làm ở phủ Đại Danh đều vì trọng thị Lư viên ngoại. Mà hiểu được ý này rồi thì sẽ hiểu vì sao Tống Giang khi xưa viết “huyết nhiễm Tầm Dương giang khẩu”.
Sao ít vodka vcl. Toàn mấy bố k hiểu câu chuyện, hãy xem phân tích đời sau, là dìm Tống vc. Ko tài cán gì chỉ ăn chơi , quan hệ giang hồ mà đc tôn vinh ca ngợi. Nhưng nếu xét phương diện làm quan thì cấu kết xã hội đen, bảo kê, ăn chơi đĩ đượi, rich kid.
Sau này lên làm đẫu lĩnh thì thu phục bằng cách giả làm người đó công thành, để triều đình giết cả nhà nta, hay ăn cắp bảo giáp lừa lên LSB, hoặc bày kế ly gián để họ Lư lên núi,miễn cưỡng nhận thủ lĩnh làm trái kèo giao ước,gây tội đi trốn xong lại về triều đình đầu quân, cái kết là triều đình cũng ko dám chưa chấp lâu, ban cho chén nc chè thiu mà ra đi trong cay đắng.
 
Sao ít vodka vcl. Toàn mấy bố k hiểu câu chuyện, hãy xem phân tích đời sau, là dìm Tống vc. Ko tài cán gì chỉ ăn chơi , quan hệ giang hồ mà đc tôn vinh ca ngợi. Nhưng nếu xét phương diện làm quan thì cấu kết xã hội đen, bảo kê, ăn chơi đĩ đượi, rich kid.
Sau này lên làm đẫu lĩnh thì thu phục bằng cách giả làm người đó công thành, để triều đình giết cả nhà nta, hay ăn cắp bảo giáp lừa lên LSB, hoặc bày kế ly gián để họ Lư lên núi,miễn cưỡng nhận thủ lĩnh làm trái kèo giao ước,gây tội đi trốn xong lại về triều đình đầu quân, cái kết là triều đình cũng ko dám chưa chấp lâu, ban cho chén nc chè thiu mà ra đi trong cay đắng.
Ơ clm, tk nào đây
 

Có thể bạn quan tâm

Top