Thằng nào đọc truyện sẽ thấy khác trên phim nhiều, đm Giang Ca và Xung Ca như l ấy!
Còn cũng ko có chuyện Lương sơn toàn hảo hán!
Còn về Giang Ca, ai bảo là nhân nghĩa!
Về Nhân Nghĩa, thôi thì tạm bỏ qua các âm mưu thủ đoạn ép người nhà tan cửa nát mà phải bỏ lên núi làm cướp, ta xem họ Tống đối xử với dân chúng ra sao. Để ép Tần Minh lên núi, anh chàng sẵn sàng để “...mấy trăm nóc nhà ở ngoài thành khi trước, đều bị cháy hại tồi tàn, chỉ còn trơ một đống gạch vụn tro thừa vất ngang tàng trên mặt đất. Quanh đó lại có số con trai con gái bị chết cháy không biết bao nhiêu mà kể.” (Hồi 33)
Khi hảo hán Lương Sơn cướp pháp trường cứu Tống Giang: “Lúc ấy một trăm năm mươi người đón đánh quan quân thành Giang Châu, khiến cho máu chảy đầy sông, xương phơi khắp chốn.”
Thi Nại Am tiên sinh mượn lời Tiết Vĩnh mà lộ ra rằng: “Hiện nay Sái Tri phủ kiểm điểm các quan quân cùng dân chúng, bị chết mất hơn năm trăm người, còn bị đạn và trúng thương, không biết đến đâu mà kể?”
Khi đánh phủ Đại Danh với danh nghĩa cứu Lư Tuấn Nghĩa thì “Bấy giờ nhân dân trong thành Đại Danh, đều cắm đầu chạy trốn, nhà nào nhà nấy đều kêu khóc như di, khắp trong thành chỗ nào cũng có tiếng người kêu lửa cháy, rối loạn kinh hoàng, không biết tới đâu mà kể... sự thiệt hại trong thành Đại Danh, dân số chết hơn năm ngàn người, trúng thương rất nhiều, và các bộ quân mã thì thiệt tới hơn ba vạn.” (Hồi 66)
Nhưng cay đắng nhất là Thi Nại Am mượn lời Sái Phúc đệ trình với hảo hán Lương Sơn:
Sái Phúc nói với Sài Tiến rằng: Đại quan nhân nên cứu cho nhân dân trong thành, chớ để cho họ đánh giết quá đỗi mới được.
Sài Tiến nghe nói vội vàng chạy tìm quân sư để nói chuyện. Khi Ngô Dụng tiếp được Sài Tiến thì dân sự trong thành đã thiệt hại đến quá nửa. Ngô Dụng liền hạ lệnh cấm quân sĩ không được giết hại chi nữa. (Hồi 66)
Hỡi ôi, Sái Phúc là ai, vốn là một tay đao phủ, chuyên cái nghề chặt đầu người ta, ấy vậy mà còn biết thương xót bá tính trăm họ. Trong khi những kẻ mở miệng nói nhân nói nghĩa, dựng cờ thế thiên hành đạo như Tống Giang, Ngô Dụng, Sài Tiến thì coi mạng dân như rơm rác. Thế nên cái Nghĩa của Tống Giang chỉ là cái nghĩa nơi đầu môi chót lưỡi của kẻ tiểu nhân vô sỉ.
Về chữ Trung, quá dễ để bóc lớp mặt nạ này của họ Tống. Nếu như những trận đánh Cao Đường, Thanh Châu, Hoa Châu... được biện minh rằng để cứu người thì hai trận đánh phủ Đông Bình và Đông Xương là vì đâu? Xin thưa chỉ để cướp tiền tài lương thực. Và nữa, trận đánh phủ Đại Danh, người yêu nước Tống Giang có biết Bắc Kinh là trọng điểm tập trung binh lực để ngăn người Liêu (sau là người Kim) tràn xuống phía nam hay không? Tới đây, tôi chợt giật mình, hóa ra không phải Tống Giang ngắm tới mục tiêu là chiêu mộ Ngọc kỳ lân Lư Tuấn Nghĩa, mà thực chất Lương Sơn ngắm miếng mồi béo bở là thành Bắc Kinh: “Ngô Dụng lại sai mở kho tàng trong phủ Đại Danh, đem kim ngân châu bảo xếp cả lên xe, rồi lấy gạo thóc phát cả cho dân trong thành, còn thì cũng xếp cả lên xe đem về.”
Với sự phát triển lên tới gần mười vạn binh thì khối tài sản của Lư viên ngoại không hơn miếng thịt giắt kẽ răng. Cái Lương Sơn thực sự ngắm tới là kho tàng của phủ Đại Danh, nơi tập trung lương thực, tiền tài, vũ khí để chống lại người Liêu, như lời Ngô Dụng nói: “Việc ấy xin huynh trưởng cứ vững tâm, tôi đây tuy không bằng ai thực, song cũng khả dĩ nhân cơ hội nầy mà cướp lương thực ở thành Đại Danh, để cướp cho sơn trại.”
Hỡi ôi, Tống Giang mới Trung làm sao! Nếu hiểu được ý này, thì mới thông được ý vì sao Tống Giang lập tức nhường ghế số một cho Lư Tuấn Nghĩa khi trở về sơn trại: “Đoạn rồi Tống Giang mời Lư Tuấn Nghĩa ngồi vào ghế thứ nhất.”
Rồi nói: “Lẽ nào chúng tôi dám đùa với Viên ngoại, thực là chúng tôi khâm phục uy tín của Viên ngoại, tựa hồ trong lòng đói khát đã lâu, bởi thế chúng tôi mới lập kế mời ngài đến đây, tôn làm chủ sơn trại, cho anh em chúng tôi được sớm khuya theo lệnh của ngài.”
Tất cả chỉ để che mắt huynh đệ mình, rằng tất cả những gì Tống mỗ đây làm ở phủ Đại Danh đều vì trọng thị Lư viên ngoại. Mà hiểu được ý này rồi thì sẽ hiểu vì sao Tống Giang khi xưa viết “huyết nhiễm Tầm Dương giang khẩu”.