Bò đỏ tràn vào chửi Đại sứ quán Đức vì dám nói Israel có quyền được tự vệ

mốt Đức bắt chước Mỹ, cháu nào muốn du học xkld hay định cư EU phải nộp tài khoản mxh thì chết mẹ lũ bắc kỳ mất dạy( đám này đam mê đông âu lắm :)) )
vậy thì 1 nửa cái berlin cuốn gói cút về thổ đu mất, 1 nửa cái chợ đồng xuân berlin là trọ trẹ làm bất hợp pháp nữa.
 
làm mạnh thì cũng làm kẹc gì nhau, thấy mấy triệu đô là quỳ xuống phục dịch như bà hoàng, cái lũ cảnh sát nào đó đang còn nằm gầm giường bảo vệ cho con nhàn AIC kìa

Thế mày thử xem lúc nhà mày có vấn đề, xem có ai đến bảo vệ không hay bảo mày bị điên à. Nó xin tị nạn rồi, có quyền họp pháp. Chứ mày có chết thì cũng chỉ điều tra chứ đéo có nghĩa vụ bảo vệ nhé.
 
Thế mày thử xem lúc nhà mày có vấn đề, xem có ai đến bảo vệ không hay bảo mày bị điên à. Nó xin tị nạn rồi, có quyền họp pháp. Chứ mày có chết thì cũng chỉ điều tra chứ đéo có nghĩa vụ bảo vệ nhé.
1979 thằng Campuchia tần công VN sao đéo thằng nào đến
rồi đến lúc VN tự vệ thì bọn khốn LHQ đã họp khẩn

cái bọn này nó tốt đẹp đéo gì đâu
 
làm mạnh thì cũng làm kẹc gì nhau, thấy mấy triệu đô là quỳ xuống phục dịch như bà hoàng, cái lũ cảnh sát nào đó đang còn nằm gầm giường bảo vệ cho con nhàn AIC kìa
Bác Lâm bữa sang Pháp là nắm hết dg dây mối nhợ rồi, tiền thì ko thiếu chỉ thiếu đồng chí liều mình bỏ vợ bỏ con bỏ của cải để túm con mẹ đó về
 
1979 thằng Campuchia tần công VN sao đéo thằng nào đến
rồi đến lúc VN tự vệ thì bọn khốn LHQ đã họp khẩn

cái bọn này nó tốt đẹp đéo gì đâu
TG này dốt
Tại Vn mạnh quá nên mới họp
Như tg 2 tuổi đánh tg 12 tuổi thì cả nhà cười nhưng tg 12 nó điên lên vác gậy ra phang lại thì cả nhà phải hợp sức kéo ra
 

🧠 1. Tâm lý chống Mỹ và thân "bất kỳ ai chống Mỹ" không dựa trên hiểu biết – mà dựa trên cảm xúc lịch sử

“Ai chống Mỹ = bạn mình. Ai thân Mỹ = phản bội.”

Vì sao?​


  • Chiến tranh Việt – Mỹ để lại vết thương tinh thần sâu sắc trong tâm lý dân tộc, nhất là trong giáo dục, văn học, phim ảnh từ sau 1975.

  • Trong 30 năm sau chiến tranh, cách kể lại lịch sử chính thống luôn tô đậm:
    “Mỹ là kẻ xâm lược dã man, ta là người chính nghĩa. Ai ủng hộ ta là bạn, ai không là thù.”
→ Điều này in hằn vào vô thức tập thể của nhiều thế hệ, dù có thể họ không còn đọc tài liệu, không hiểu chính trị quốc tế.

🧨 2. Sự "căm Mỹ theo quán tính" đi kèm sự "thần thánh hóa bất kỳ ai chống Mỹ"

Nhiều người hoàn toàn không biết gì về lịch sử Iran, nhưng khi thấy:

  • Iran căng với Mỹ → Tức khắc: “Tốt, bạn mình đây.”

  • Đức hay Nhật, Hàn ủng hộ Israel/Mỹ → “Lũ bợ đít đế quốc, phản bội nhân loại.”
⛔ Điều nguy hiểm là:

  • Cảm xúc lịch sử chưa xử lý xong → thành định kiến tự động.

  • Và nó không dựa trên hiểu biết, mà chỉ để “giữ vững lòng tin rằng ta từng đúng”.

😞 3. Mặc cảm sâu xa: “Chúng ta không thể sai”

Nếu Mỹ không ác, nếu ta từng có lỗi, nếu đồng minh của ta xấu… thì toàn bộ câu chuyện chính nghĩa của ta bị lung lay.

  • Khi thấy Đức ủng hộ Israel (chống lại Iran – kẻ chống Mỹ), nhiều người Việt tức giận vì cảm thấy:
    “Tại sao thế giới không đứng về bên đúng? Chẳng lẽ mình từng sai?”

  • Để tránh đối diện sự phức tạp của lịch sử, người ta chọn cách dễ hơn:

    • Chửi rủa.

    • Dựng lại thế giới nhị nguyên: ta tốt – Mỹ xấu, ai thân Mỹ là xấu theo.

🇮🇷 4. Sự ngộ nhận về Iran – từ "thù của kẻ thù là bạn"


  • Trước 1979, Iran là đồng minh siêu thân của Mỹ, thậm chí có cố vấn CIA tại Tehran.

  • Sau 1979, Cách mạng Hồi giáo nổ ra – Iran từ "bạn Mỹ" thành "thù Mỹ".

  • Việt Nam chưa bao giờ có quan hệ chiến lược với Iran, không có sự giúp đỡ đáng kể nào thời chiến.
→ Nhưng do Iran chửi Mỹ to nhất, lại hay nói các câu giống khẩu hiệu VN xưa (“chống đế quốc”, “ủng hộ Palestine”), nên nhiều người ngộ nhận rằng:
"Họ đã từng giúp ta", dù không có cơ sở lịch sử nào.

📉 5. Trong khi đó, thực tế Việt Nam đang hợp tác và hưởng lợi nhiều từ Mỹ, Đức, Nhật, Hàn...


  • Mỹ là thị trường xuất khẩu lớn nhất của Việt Nam, nguồn vốn FDI cực lớn.

  • Nhật và Hàn là nhà đầu tư chiến lược, giúp đỡ ODA, hạ tầng, giáo dục.

  • Đức là đối tác quan trọng trong EU về năng lượng và đào tạo nghề.
→ Nhưng những người mang định kiến cũ không nhìn vào thực tế hiện nay, mà vẫn giữ tâm thế:
“Thân với bọn đó là phản bội lịch sử.”

🧭 Kết luận:​

Chửi Mỹ và những nước thân Mỹ, yêu quý bất kỳ ai chống Mỹ — phần lớn không đến từ lý trí, mà từ tâm lý tự vệ, mặc cảm chưa được giải toả sau chiến tranh.
Đó là cách để khẳng định: “Chúng ta đã đúng, chúng ta luôn đúng.”
cái đáng buồn là:

  • Họ không thực sự hiểu lịch sử, nhưng bám chặt vào cảm xúc lịch sử để bảo vệ một phiên bản đơn giản của "ta đúng – họ sai".


Tại sao những người từng bắn nhau — từng giết và suýt bị giết — lại có thể ôm nhau, ăn cơm, kể chuyện thân tình,
còn thế hệ sinh sau, không chứng kiến gì cả, lại ôm hận, chửi nhau, cay cú thay?

🧠 1. Người từng trải qua chiến tranh – hiểu rõ giá trị của hòa bình

Những người trực tiếp cầm súng:

  • Họ nhìn thấy cái chết, chứng kiến bạn bè mình gục xuống, đói khát, thương tật, kinh hoàng.

  • Họ biết: kẻ đối diện cũng là con người, cũng bị lùa vào cuộc chiến, cũng mất mát như mình.

  • Nên khi chiến tranh kết thúc, nhiều người lính tự nhiên buông bỏ thù hận, vì họ:

    • Thấm mệt.

    • Trân trọng sự sống.

    • Hiểu rằng kẻ thù không phải luôn là kẻ xấu — chỉ là kẻ ở phía bên kia.
🫱 Có rất nhiều hình ảnh xúc động về cựu binh Mỹ–Việt, Đức–Nga, Hàn–Triều… bắt tay nhau, khóc, kể chuyện cũ như anh em.
Vì họ là người thật – sống thật – đau thật.

📢 2. Thế hệ sinh sau: không đau, nên dễ hung hăng – và thích “chọn phe để có chính nghĩa”

❗ Họ không trải qua chiến tranh​


  • Họ không biết cái chết là gì, chỉ nghe kể hoặc xem phim.

  • Và họ tiêu hóa lịch sử qua lăng kính chính trị, tuyên truyền, mạng xã hội, nên:
    “Cha ông ta bị xâm lược → mình phải căm thù thay.”
    “Địch giết dân ta → mình không thể tha thứ.”
    “Ai thân địch = phản bội.”

⚠️ Và vì họ không bị thương tích, họ cảm thấy:​

“Tha thứ là yếu đuối.”
“Không giữ thù là phản bội lịch sử.”
⟶ Họ không thể tách thù cá nhân khỏi hệ tư tưởng, vì họ chưa từng đối mặt cái chết, chỉ biết lời kể đầy cảm tính.

🔍 3. “Chính nghĩa đi mượn” – họ mượn đau thương người khác để khẳng định bản thân

Nhiều người ôm lịch sử như đạo đức cá nhân:
“Tôi không giết ai, nhưng tôi rất căm ghét giặc ngày xưa — vậy tôi là người yêu nước.”
Chính nghĩa trở thành huy hiệu ảo, giúp họ có cảm giác mình tốt, dù không làm gì thực tế cả.
Đó là lý do ta thấy:

  • Người chưa bao giờ trải qua chiến tranh thì chửi Mỹ điên cuồng, vẽ Hitler lên trang Đức.

  • Người từng bị bom thật thì gật đầu, rít thuốc, nói: 'Thế là xong rồi. Mỗi người một phần đời.'

🧠 4. Và vì họ không trực tiếp mất mát — nên dễ dàng “nhúng mũi vào” để có cảm giác quan trọng

“Lịch sử không liên quan tới tôi – nhưng nếu tôi đứng lên bảo vệ ký ức, tôi có vai trò. Tôi được chú ý.”
Đây là tâm lý phổ biến ở mạng xã hội:

  • Người ta không bàn để hiểu – mà để chứng tỏ mình thuộc về phe đúng.

  • Không hòa giải – mà để bảo vệ niềm tin giản lược kiểu: ta đúng, địch sai.

🎯 Kết luận​

Những người từng bắn nhau đã hòa giải, vì họ hiểu cái giá của hận thù.
Những người chưa từng đau, chưa từng mất — lại tiếp tục cầm cờ, ném đá, chửi thay — vì họ sống bằng cảm tính, ký ức đi mượn, và niềm tin nhị nguyên.
Hòa bình thật sự không đến từ quên quá khứ, mà đến từ việc những người thật sự trải qua quá khứ học cách buông – và những người sinh sau học cách hiểu chứ không tự huyễn.


Những hành động công kích, chửi rủa, “chiến đấu bàn phím” trên mạng xã hội – dù không phải ngoại giao chính thức – nhưng vẫn có thể gây tổn hại cho uy tín, hình ảnh và cả lợi ích quốc gia của Việt Nam trên trường quốc tế.

🧠 1. Trong thời đại số, dư luận mạng = bộ mặt quốc gia mềm (soft power)


  • Các nhà ngoại giao, tổ chức quốc tế, nhà đầu tư, viện nghiên cứu… đều theo dõi mạng xã hội.

  • Họ ghi nhận phản ứng của dân chúng, không phải để "trừng phạt", mà để:

    • Đánh giá môi trường xã hội, trình độ dân trí.

    • Xem nước đó có đáng tin, đáng đầu tư, đáng giúp đỡ không.

    • Xác định mức độ “ổn định xã hội” trước khi ký kết hợp tác.
⟶ Vậy khi người Việt ồ ạt kéo vào fanpage sứ quán Đức, Mỹ, Nhật, chửi bới, chế ảnh Hitler, xúc phạm quốc gia khác, thì:
Đó không còn là trò đùa, mà là tín hiệu đỏ cho các đối tác:
“Cộng đồng dân cư ở đây có xu hướng kích động, thiếu kiểm soát và cảm tính.”

📉 2. Tác động xấu cụ thể đến Việt Nam có thể là:

Mảng bị ảnh hưởngHệ quả tiềm tàng
Ngoại giao nhân dân (public diplomacy)Các quốc gia thấy hình ảnh người Việt hung hăng, thiếu hiểu biết lịch sử.
Viện trợ – hợp tác phát triểnCác nước có thể cắt giảm hoặc chậm xét các khoản tài trợ, vì sợ bị chính dân Việt phản đối, bóp méo.
Du học – lao độngCó thể bị siết visa hoặc hạn chế ngành học, nếu bị đánh giá là cộng đồng "rủi ro xã hội cao".
Đầu tưNhà đầu tư nước ngoài e ngại “rủi ro hình ảnh” nếu bị cộng đồng mạng tấn công, quấy rối.
Uy tín quốc tế nói chungViệt Nam dễ bị xếp vào nhóm “dân trí mạng thấp – xã hội cảm tính – dễ bị kích động.”

🧨 3. Và điều nguy hiểm là: kẻ địch có thể lợi dụng sự cuồng loạn này


  • Khi người Việt tự biến mình thành đám đông phi lý trí, thì:

    • Tuyên truyền phản động dễ xen vào, giả danh “yêu nước” để công kích đồng minh.

    • Kẻ xấu có thể đưa ra bằng chứng rằng Việt Nam “đang ngầm chống phương Tây”, “ủng hộ cực đoan Hồi giáo”, “chống Do Thái”, v.v.

    • Điều đó gây bất lợi cực lớn cho các đàm phán quốc tế.
⟶ Kết quả: Dân mạng nghĩ mình đang yêu nước, nhưng lại phá hoại vị thế đất nước.

📜 4. Ngoại giao không chỉ là lời chính phủ – mà là thái độ công dân

Thời xưa, ngoại giao là công hàm, là lãnh đạo.
Bây giờ, ngoại giao là từng câu comment – từng tấm ảnh – từng dòng tweet.

  • Người Việt có thể khôn ngoan và đàng hoàng trên bàn đàm phán, nhưng chỉ cần dân mạng làm ầm ĩ ngoài lề – toàn bộ nỗ lực ngoại giao chính thức bị phá hoại.
⟶ Và chưa chắc nước ngoài phân biệt được “ý kiến dân mạng” với “chính sách nhà nước”, nhất là khi phản ứng dân chúng quá dữ dội.

🎯 Kết luận​

Dù MXH không phải ngoại giao chính thức, nhưng giờ đây chính là một phần quan trọng của “ngoại giao công chúng” – và ảnh hưởng đến cách thế giới nhìn Việt Nam.
Những hành động công kích, cực đoan, thiếu hiểu biết có thể khiến VN mất bạn – mất uy tín – và mất cơ hội.
 

🧠 1. Tâm lý chống Mỹ và thân "bất kỳ ai chống Mỹ" không dựa trên hiểu biết – mà dựa trên cảm xúc lịch sử


Vì sao?​


  • Chiến tranh Việt – Mỹ để lại vết thương tinh thần sâu sắc trong tâm lý dân tộc, nhất là trong giáo dục, văn học, phim ảnh từ sau 1975.

  • Trong 30 năm sau chiến tranh, cách kể lại lịch sử chính thống luôn tô đậm:
→ Điều này in hằn vào vô thức tập thể của nhiều thế hệ, dù có thể họ không còn đọc tài liệu, không hiểu chính trị quốc tế.

🧨 2. Sự "căm Mỹ theo quán tính" đi kèm sự "thần thánh hóa bất kỳ ai chống Mỹ"

Nhiều người hoàn toàn không biết gì về lịch sử Iran, nhưng khi thấy:

  • Iran căng với Mỹ → Tức khắc: “Tốt, bạn mình đây.”

  • Đức hay Nhật, Hàn ủng hộ Israel/Mỹ → “Lũ bợ đít đế quốc, phản bội nhân loại.”
⛔ Điều nguy hiểm là:

  • Cảm xúc lịch sử chưa xử lý xong → thành định kiến tự động.

  • Và nó không dựa trên hiểu biết, mà chỉ để “giữ vững lòng tin rằng ta từng đúng”.

😞 3. Mặc cảm sâu xa: “Chúng ta không thể sai”



  • Khi thấy Đức ủng hộ Israel (chống lại Iran – kẻ chống Mỹ), nhiều người Việt tức giận vì cảm thấy:

  • Để tránh đối diện sự phức tạp của lịch sử, người ta chọn cách dễ hơn:

    • Chửi rủa.

    • Dựng lại thế giới nhị nguyên: ta tốt – Mỹ xấu, ai thân Mỹ là xấu theo.

🇮🇷 4. Sự ngộ nhận về Iran – từ "thù của kẻ thù là bạn"


  • Trước 1979, Iran là đồng minh siêu thân của Mỹ, thậm chí có cố vấn CIA tại Tehran.

  • Sau 1979, Cách mạng Hồi giáo nổ ra – Iran từ "bạn Mỹ" thành "thù Mỹ".

  • Việt Nam chưa bao giờ có quan hệ chiến lược với Iran, không có sự giúp đỡ đáng kể nào thời chiến.
→ Nhưng do Iran chửi Mỹ to nhất, lại hay nói các câu giống khẩu hiệu VN xưa (“chống đế quốc”, “ủng hộ Palestine”), nên nhiều người ngộ nhận rằng:


📉 5. Trong khi đó, thực tế Việt Nam đang hợp tác và hưởng lợi nhiều từ Mỹ, Đức, Nhật, Hàn...


  • Mỹ là thị trường xuất khẩu lớn nhất của Việt Nam, nguồn vốn FDI cực lớn.

  • Nhật và Hàn là nhà đầu tư chiến lược, giúp đỡ ODA, hạ tầng, giáo dục.

  • Đức là đối tác quan trọng trong EU về năng lượng và đào tạo nghề.
→ Nhưng những người mang định kiến cũ không nhìn vào thực tế hiện nay, mà vẫn giữ tâm thế:


🧭 Kết luận:​


cái đáng buồn là:

  • Họ không thực sự hiểu lịch sử, nhưng bám chặt vào cảm xúc lịch sử để bảo vệ một phiên bản đơn giản của "ta đúng – họ sai".




🧠 1. Người từng trải qua chiến tranh – hiểu rõ giá trị của hòa bình

Những người trực tiếp cầm súng:

  • Họ nhìn thấy cái chết, chứng kiến bạn bè mình gục xuống, đói khát, thương tật, kinh hoàng.

  • Họ biết: kẻ đối diện cũng là con người, cũng bị lùa vào cuộc chiến, cũng mất mát như mình.

  • Nên khi chiến tranh kết thúc, nhiều người lính tự nhiên buông bỏ thù hận, vì họ:

    • Thấm mệt.

    • Trân trọng sự sống.

    • Hiểu rằng kẻ thù không phải luôn là kẻ xấu — chỉ là kẻ ở phía bên kia.
🫱 Có rất nhiều hình ảnh xúc động về cựu binh Mỹ–Việt, Đức–Nga, Hàn–Triều… bắt tay nhau, khóc, kể chuyện cũ như anh em.
Vì họ là người thật – sống thật – đau thật.

📢 2. Thế hệ sinh sau: không đau, nên dễ hung hăng – và thích “chọn phe để có chính nghĩa”

❗ Họ không trải qua chiến tranh​


  • Họ không biết cái chết là gì, chỉ nghe kể hoặc xem phim.

  • Và họ tiêu hóa lịch sử qua lăng kính chính trị, tuyên truyền, mạng xã hội, nên:

⚠️ Và vì họ không bị thương tích, họ cảm thấy:​


⟶ Họ không thể tách thù cá nhân khỏi hệ tư tưởng, vì họ chưa từng đối mặt cái chết, chỉ biết lời kể đầy cảm tính.

🔍 3. “Chính nghĩa đi mượn” – họ mượn đau thương người khác để khẳng định bản thân

Nhiều người ôm lịch sử như đạo đức cá nhân:

Chính nghĩa trở thành huy hiệu ảo, giúp họ có cảm giác mình tốt, dù không làm gì thực tế cả.
Đó là lý do ta thấy:

  • Người chưa bao giờ trải qua chiến tranh thì chửi Mỹ điên cuồng, vẽ Hitler lên trang Đức.

  • Người từng bị bom thật thì gật đầu, rít thuốc, nói: 'Thế là xong rồi. Mỗi người một phần đời.'

🧠 4. Và vì họ không trực tiếp mất mát — nên dễ dàng “nhúng mũi vào” để có cảm giác quan trọng


Đây là tâm lý phổ biến ở mạng xã hội:

  • Người ta không bàn để hiểu – mà để chứng tỏ mình thuộc về phe đúng.

  • Không hòa giải – mà để bảo vệ niềm tin giản lược kiểu: ta đúng, địch sai.

🎯 Kết luận​






🧠 1. Trong thời đại số, dư luận mạng = bộ mặt quốc gia mềm (soft power)


  • Các nhà ngoại giao, tổ chức quốc tế, nhà đầu tư, viện nghiên cứu… đều theo dõi mạng xã hội.

  • Họ ghi nhận phản ứng của dân chúng, không phải để "trừng phạt", mà để:

    • Đánh giá môi trường xã hội, trình độ dân trí.

    • Xem nước đó có đáng tin, đáng đầu tư, đáng giúp đỡ không.

    • Xác định mức độ “ổn định xã hội” trước khi ký kết hợp tác.
⟶ Vậy khi người Việt ồ ạt kéo vào fanpage sứ quán Đức, Mỹ, Nhật, chửi bới, chế ảnh Hitler, xúc phạm quốc gia khác, thì:


📉 2. Tác động xấu cụ thể đến Việt Nam có thể là:

Mảng bị ảnh hưởngHệ quả tiềm tàng
Ngoại giao nhân dân (public diplomacy)Các quốc gia thấy hình ảnh người Việt hung hăng, thiếu hiểu biết lịch sử.
Viện trợ – hợp tác phát triểnCác nước có thể cắt giảm hoặc chậm xét các khoản tài trợ, vì sợ bị chính dân Việt phản đối, bóp méo.
Du học – lao độngCó thể bị siết visa hoặc hạn chế ngành học, nếu bị đánh giá là cộng đồng "rủi ro xã hội cao".
Đầu tưNhà đầu tư nước ngoài e ngại “rủi ro hình ảnh” nếu bị cộng đồng mạng tấn công, quấy rối.
Uy tín quốc tế nói chungViệt Nam dễ bị xếp vào nhóm “dân trí mạng thấp – xã hội cảm tính – dễ bị kích động.”

🧨 3. Và điều nguy hiểm là: kẻ địch có thể lợi dụng sự cuồng loạn này


  • Khi người Việt tự biến mình thành đám đông phi lý trí, thì:

    • Tuyên truyền phản động dễ xen vào, giả danh “yêu nước” để công kích đồng minh.

    • Kẻ xấu có thể đưa ra bằng chứng rằng Việt Nam “đang ngầm chống phương Tây”, “ủng hộ cực đoan Hồi giáo”, “chống Do Thái”, v.v.

    • Điều đó gây bất lợi cực lớn cho các đàm phán quốc tế.
⟶ Kết quả: Dân mạng nghĩ mình đang yêu nước, nhưng lại phá hoại vị thế đất nước.

📜 4. Ngoại giao không chỉ là lời chính phủ – mà là thái độ công dân



  • Người Việt có thể khôn ngoan và đàng hoàng trên bàn đàm phán, nhưng chỉ cần dân mạng làm ầm ĩ ngoài lề – toàn bộ nỗ lực ngoại giao chính thức bị phá hoại.
⟶ Và chưa chắc nước ngoài phân biệt được “ý kiến dân mạng” với “chính sách nhà nước”, nhất là khi phản ứng dân chúng quá dữ dội.

🎯 Kết luận​

Làm ơn đừng bao giờ dùng AI để viết quan điểm mỗi khi tranh luận, dù đúng dù sai hãy là tự bản thân viết.
 

🧠 1. Tâm lý chống Mỹ và thân "bất kỳ ai chống Mỹ" không dựa trên hiểu biết – mà dựa trên cảm xúc lịch sử


Vì sao?​


  • Chiến tranh Việt – Mỹ để lại vết thương tinh thần sâu sắc trong tâm lý dân tộc, nhất là trong giáo dục, văn học, phim ảnh từ sau 1975.

  • Trong 30 năm sau chiến tranh, cách kể lại lịch sử chính thống luôn tô đậm:
→ Điều này in hằn vào vô thức tập thể của nhiều thế hệ, dù có thể họ không còn đọc tài liệu, không hiểu chính trị quốc tế.

🧨 2. Sự "căm Mỹ theo quán tính" đi kèm sự "thần thánh hóa bất kỳ ai chống Mỹ"

Nhiều người hoàn toàn không biết gì về lịch sử Iran, nhưng khi thấy:

  • Iran căng với Mỹ → Tức khắc: “Tốt, bạn mình đây.”

  • Đức hay Nhật, Hàn ủng hộ Israel/Mỹ → “Lũ bợ đít đế quốc, phản bội nhân loại.”
⛔ Điều nguy hiểm là:

  • Cảm xúc lịch sử chưa xử lý xong → thành định kiến tự động.

  • Và nó không dựa trên hiểu biết, mà chỉ để “giữ vững lòng tin rằng ta từng đúng”.

😞 3. Mặc cảm sâu xa: “Chúng ta không thể sai”



  • Khi thấy Đức ủng hộ Israel (chống lại Iran – kẻ chống Mỹ), nhiều người Việt tức giận vì cảm thấy:

  • Để tránh đối diện sự phức tạp của lịch sử, người ta chọn cách dễ hơn:

    • Chửi rủa.

    • Dựng lại thế giới nhị nguyên: ta tốt – Mỹ xấu, ai thân Mỹ là xấu theo.

🇮🇷 4. Sự ngộ nhận về Iran – từ "thù của kẻ thù là bạn"


  • Trước 1979, Iran là đồng minh siêu thân của Mỹ, thậm chí có cố vấn CIA tại Tehran.

  • Sau 1979, Cách mạng Hồi giáo nổ ra – Iran từ "bạn Mỹ" thành "thù Mỹ".

  • Việt Nam chưa bao giờ có quan hệ chiến lược với Iran, không có sự giúp đỡ đáng kể nào thời chiến.
→ Nhưng do Iran chửi Mỹ to nhất, lại hay nói các câu giống khẩu hiệu VN xưa (“chống đế quốc”, “ủng hộ Palestine”), nên nhiều người ngộ nhận rằng:


📉 5. Trong khi đó, thực tế Việt Nam đang hợp tác và hưởng lợi nhiều từ Mỹ, Đức, Nhật, Hàn...


  • Mỹ là thị trường xuất khẩu lớn nhất của Việt Nam, nguồn vốn FDI cực lớn.

  • Nhật và Hàn là nhà đầu tư chiến lược, giúp đỡ ODA, hạ tầng, giáo dục.

  • Đức là đối tác quan trọng trong EU về năng lượng và đào tạo nghề.
→ Nhưng những người mang định kiến cũ không nhìn vào thực tế hiện nay, mà vẫn giữ tâm thế:


🧭 Kết luận:​


cái đáng buồn là:

  • Họ không thực sự hiểu lịch sử, nhưng bám chặt vào cảm xúc lịch sử để bảo vệ một phiên bản đơn giản của "ta đúng – họ sai".




🧠 1. Người từng trải qua chiến tranh – hiểu rõ giá trị của hòa bình

Những người trực tiếp cầm súng:

  • Họ nhìn thấy cái chết, chứng kiến bạn bè mình gục xuống, đói khát, thương tật, kinh hoàng.

  • Họ biết: kẻ đối diện cũng là con người, cũng bị lùa vào cuộc chiến, cũng mất mát như mình.

  • Nên khi chiến tranh kết thúc, nhiều người lính tự nhiên buông bỏ thù hận, vì họ:

    • Thấm mệt.

    • Trân trọng sự sống.

    • Hiểu rằng kẻ thù không phải luôn là kẻ xấu — chỉ là kẻ ở phía bên kia.
🫱 Có rất nhiều hình ảnh xúc động về cựu binh Mỹ–Việt, Đức–Nga, Hàn–Triều… bắt tay nhau, khóc, kể chuyện cũ như anh em.
Vì họ là người thật – sống thật – đau thật.

📢 2. Thế hệ sinh sau: không đau, nên dễ hung hăng – và thích “chọn phe để có chính nghĩa”

❗ Họ không trải qua chiến tranh​


  • Họ không biết cái chết là gì, chỉ nghe kể hoặc xem phim.

  • Và họ tiêu hóa lịch sử qua lăng kính chính trị, tuyên truyền, mạng xã hội, nên:

⚠️ Và vì họ không bị thương tích, họ cảm thấy:​


⟶ Họ không thể tách thù cá nhân khỏi hệ tư tưởng, vì họ chưa từng đối mặt cái chết, chỉ biết lời kể đầy cảm tính.

🔍 3. “Chính nghĩa đi mượn” – họ mượn đau thương người khác để khẳng định bản thân

Nhiều người ôm lịch sử như đạo đức cá nhân:

Chính nghĩa trở thành huy hiệu ảo, giúp họ có cảm giác mình tốt, dù không làm gì thực tế cả.
Đó là lý do ta thấy:

  • Người chưa bao giờ trải qua chiến tranh thì chửi Mỹ điên cuồng, vẽ Hitler lên trang Đức.

  • Người từng bị bom thật thì gật đầu, rít thuốc, nói: 'Thế là xong rồi. Mỗi người một phần đời.'

🧠 4. Và vì họ không trực tiếp mất mát — nên dễ dàng “nhúng mũi vào” để có cảm giác quan trọng


Đây là tâm lý phổ biến ở mạng xã hội:

  • Người ta không bàn để hiểu – mà để chứng tỏ mình thuộc về phe đúng.

  • Không hòa giải – mà để bảo vệ niềm tin giản lược kiểu: ta đúng, địch sai.

🎯 Kết luận​






🧠 1. Trong thời đại số, dư luận mạng = bộ mặt quốc gia mềm (soft power)


  • Các nhà ngoại giao, tổ chức quốc tế, nhà đầu tư, viện nghiên cứu… đều theo dõi mạng xã hội.

  • Họ ghi nhận phản ứng của dân chúng, không phải để "trừng phạt", mà để:

    • Đánh giá môi trường xã hội, trình độ dân trí.

    • Xem nước đó có đáng tin, đáng đầu tư, đáng giúp đỡ không.

    • Xác định mức độ “ổn định xã hội” trước khi ký kết hợp tác.
⟶ Vậy khi người Việt ồ ạt kéo vào fanpage sứ quán Đức, Mỹ, Nhật, chửi bới, chế ảnh Hitler, xúc phạm quốc gia khác, thì:


📉 2. Tác động xấu cụ thể đến Việt Nam có thể là:

Mảng bị ảnh hưởngHệ quả tiềm tàng
Ngoại giao nhân dân (public diplomacy)Các quốc gia thấy hình ảnh người Việt hung hăng, thiếu hiểu biết lịch sử.
Viện trợ – hợp tác phát triểnCác nước có thể cắt giảm hoặc chậm xét các khoản tài trợ, vì sợ bị chính dân Việt phản đối, bóp méo.
Du học – lao độngCó thể bị siết visa hoặc hạn chế ngành học, nếu bị đánh giá là cộng đồng "rủi ro xã hội cao".
Đầu tưNhà đầu tư nước ngoài e ngại “rủi ro hình ảnh” nếu bị cộng đồng mạng tấn công, quấy rối.
Uy tín quốc tế nói chungViệt Nam dễ bị xếp vào nhóm “dân trí mạng thấp – xã hội cảm tính – dễ bị kích động.”

🧨 3. Và điều nguy hiểm là: kẻ địch có thể lợi dụng sự cuồng loạn này


  • Khi người Việt tự biến mình thành đám đông phi lý trí, thì:

    • Tuyên truyền phản động dễ xen vào, giả danh “yêu nước” để công kích đồng minh.

    • Kẻ xấu có thể đưa ra bằng chứng rằng Việt Nam “đang ngầm chống phương Tây”, “ủng hộ cực đoan Hồi giáo”, “chống Do Thái”, v.v.

    • Điều đó gây bất lợi cực lớn cho các đàm phán quốc tế.
⟶ Kết quả: Dân mạng nghĩ mình đang yêu nước, nhưng lại phá hoại vị thế đất nước.

📜 4. Ngoại giao không chỉ là lời chính phủ – mà là thái độ công dân



  • Người Việt có thể khôn ngoan và đàng hoàng trên bàn đàm phán, nhưng chỉ cần dân mạng làm ầm ĩ ngoài lề – toàn bộ nỗ lực ngoại giao chính thức bị phá hoại.
⟶ Và chưa chắc nước ngoài phân biệt được “ý kiến dân mạng” với “chính sách nhà nước”, nhất là khi phản ứng dân chúng quá dữ dội.

🎯 Kết luận​

Vkl dùng GPT à
 
Mày phải hiểu là có 20 thằng nghị sĩ đức(hay chức vụ gì đó tao k nhớ rõ) gửi đơn lên tòa vì thằng này có phát ngôn phát xít, không tự nhiên nó bị chửi đâu đụ má
Mà lần này thằng israel nó tấn công trước nên iran là nước có quyền tự vệ xét theo công ước của liên hợp quốc!! Mấy thằng xàm mơ bênh bất chấp sợ vcl
 

🧠 1. Tâm lý chống Mỹ và thân "bất kỳ ai chống Mỹ" không dựa trên hiểu biết – mà dựa trên cảm xúc lịch sử


Vì sao?​


  • Chiến tranh Việt – Mỹ để lại vết thương tinh thần sâu sắc trong tâm lý dân tộc, nhất là trong giáo dục, văn học, phim ảnh từ sau 1975.

  • Trong 30 năm sau chiến tranh, cách kể lại lịch sử chính thống luôn tô đậm:
→ Điều này in hằn vào vô thức tập thể của nhiều thế hệ, dù có thể họ không còn đọc tài liệu, không hiểu chính trị quốc tế.

🧨 2. Sự "căm Mỹ theo quán tính" đi kèm sự "thần thánh hóa bất kỳ ai chống Mỹ"

Nhiều người hoàn toàn không biết gì về lịch sử Iran, nhưng khi thấy:

  • Iran căng với Mỹ → Tức khắc: “Tốt, bạn mình đây.”

  • Đức hay Nhật, Hàn ủng hộ Israel/Mỹ → “Lũ bợ đít đế quốc, phản bội nhân loại.”
⛔ Điều nguy hiểm là:

  • Cảm xúc lịch sử chưa xử lý xong → thành định kiến tự động.

  • Và nó không dựa trên hiểu biết, mà chỉ để “giữ vững lòng tin rằng ta từng đúng”.

😞 3. Mặc cảm sâu xa: “Chúng ta không thể sai”



  • Khi thấy Đức ủng hộ Israel (chống lại Iran – kẻ chống Mỹ), nhiều người Việt tức giận vì cảm thấy:

  • Để tránh đối diện sự phức tạp của lịch sử, người ta chọn cách dễ hơn:

    • Chửi rủa.

    • Dựng lại thế giới nhị nguyên: ta tốt – Mỹ xấu, ai thân Mỹ là xấu theo.

🇮🇷 4. Sự ngộ nhận về Iran – từ "thù của kẻ thù là bạn"


  • Trước 1979, Iran là đồng minh siêu thân của Mỹ, thậm chí có cố vấn CIA tại Tehran.

  • Sau 1979, Cách mạng Hồi giáo nổ ra – Iran từ "bạn Mỹ" thành "thù Mỹ".

  • Việt Nam chưa bao giờ có quan hệ chiến lược với Iran, không có sự giúp đỡ đáng kể nào thời chiến.
→ Nhưng do Iran chửi Mỹ to nhất, lại hay nói các câu giống khẩu hiệu VN xưa (“chống đế quốc”, “ủng hộ Palestine”), nên nhiều người ngộ nhận rằng:


📉 5. Trong khi đó, thực tế Việt Nam đang hợp tác và hưởng lợi nhiều từ Mỹ, Đức, Nhật, Hàn...


  • Mỹ là thị trường xuất khẩu lớn nhất của Việt Nam, nguồn vốn FDI cực lớn.

  • Nhật và Hàn là nhà đầu tư chiến lược, giúp đỡ ODA, hạ tầng, giáo dục.

  • Đức là đối tác quan trọng trong EU về năng lượng và đào tạo nghề.
→ Nhưng những người mang định kiến cũ không nhìn vào thực tế hiện nay, mà vẫn giữ tâm thế:


🧭 Kết luận:​


cái đáng buồn là:

  • Họ không thực sự hiểu lịch sử, nhưng bám chặt vào cảm xúc lịch sử để bảo vệ một phiên bản đơn giản của "ta đúng – họ sai".




🧠 1. Người từng trải qua chiến tranh – hiểu rõ giá trị của hòa bình

Những người trực tiếp cầm súng:

  • Họ nhìn thấy cái chết, chứng kiến bạn bè mình gục xuống, đói khát, thương tật, kinh hoàng.

  • Họ biết: kẻ đối diện cũng là con người, cũng bị lùa vào cuộc chiến, cũng mất mát như mình.

  • Nên khi chiến tranh kết thúc, nhiều người lính tự nhiên buông bỏ thù hận, vì họ:

    • Thấm mệt.

    • Trân trọng sự sống.

    • Hiểu rằng kẻ thù không phải luôn là kẻ xấu — chỉ là kẻ ở phía bên kia.
🫱 Có rất nhiều hình ảnh xúc động về cựu binh Mỹ–Việt, Đức–Nga, Hàn–Triều… bắt tay nhau, khóc, kể chuyện cũ như anh em.
Vì họ là người thật – sống thật – đau thật.

📢 2. Thế hệ sinh sau: không đau, nên dễ hung hăng – và thích “chọn phe để có chính nghĩa”

❗ Họ không trải qua chiến tranh​


  • Họ không biết cái chết là gì, chỉ nghe kể hoặc xem phim.

  • Và họ tiêu hóa lịch sử qua lăng kính chính trị, tuyên truyền, mạng xã hội, nên:

⚠️ Và vì họ không bị thương tích, họ cảm thấy:​


⟶ Họ không thể tách thù cá nhân khỏi hệ tư tưởng, vì họ chưa từng đối mặt cái chết, chỉ biết lời kể đầy cảm tính.

🔍 3. “Chính nghĩa đi mượn” – họ mượn đau thương người khác để khẳng định bản thân

Nhiều người ôm lịch sử như đạo đức cá nhân:

Chính nghĩa trở thành huy hiệu ảo, giúp họ có cảm giác mình tốt, dù không làm gì thực tế cả.
Đó là lý do ta thấy:

  • Người chưa bao giờ trải qua chiến tranh thì chửi Mỹ điên cuồng, vẽ Hitler lên trang Đức.

  • Người từng bị bom thật thì gật đầu, rít thuốc, nói: 'Thế là xong rồi. Mỗi người một phần đời.'

🧠 4. Và vì họ không trực tiếp mất mát — nên dễ dàng “nhúng mũi vào” để có cảm giác quan trọng


Đây là tâm lý phổ biến ở mạng xã hội:

  • Người ta không bàn để hiểu – mà để chứng tỏ mình thuộc về phe đúng.

  • Không hòa giải – mà để bảo vệ niềm tin giản lược kiểu: ta đúng, địch sai.

🎯 Kết luận​






🧠 1. Trong thời đại số, dư luận mạng = bộ mặt quốc gia mềm (soft power)


  • Các nhà ngoại giao, tổ chức quốc tế, nhà đầu tư, viện nghiên cứu… đều theo dõi mạng xã hội.

  • Họ ghi nhận phản ứng của dân chúng, không phải để "trừng phạt", mà để:

    • Đánh giá môi trường xã hội, trình độ dân trí.

    • Xem nước đó có đáng tin, đáng đầu tư, đáng giúp đỡ không.

    • Xác định mức độ “ổn định xã hội” trước khi ký kết hợp tác.
⟶ Vậy khi người Việt ồ ạt kéo vào fanpage sứ quán Đức, Mỹ, Nhật, chửi bới, chế ảnh Hitler, xúc phạm quốc gia khác, thì:


📉 2. Tác động xấu cụ thể đến Việt Nam có thể là:

Mảng bị ảnh hưởngHệ quả tiềm tàng
Ngoại giao nhân dân (public diplomacy)Các quốc gia thấy hình ảnh người Việt hung hăng, thiếu hiểu biết lịch sử.
Viện trợ – hợp tác phát triểnCác nước có thể cắt giảm hoặc chậm xét các khoản tài trợ, vì sợ bị chính dân Việt phản đối, bóp méo.
Du học – lao độngCó thể bị siết visa hoặc hạn chế ngành học, nếu bị đánh giá là cộng đồng "rủi ro xã hội cao".
Đầu tưNhà đầu tư nước ngoài e ngại “rủi ro hình ảnh” nếu bị cộng đồng mạng tấn công, quấy rối.
Uy tín quốc tế nói chungViệt Nam dễ bị xếp vào nhóm “dân trí mạng thấp – xã hội cảm tính – dễ bị kích động.”

🧨 3. Và điều nguy hiểm là: kẻ địch có thể lợi dụng sự cuồng loạn này


  • Khi người Việt tự biến mình thành đám đông phi lý trí, thì:

    • Tuyên truyền phản động dễ xen vào, giả danh “yêu nước” để công kích đồng minh.

    • Kẻ xấu có thể đưa ra bằng chứng rằng Việt Nam “đang ngầm chống phương Tây”, “ủng hộ cực đoan Hồi giáo”, “chống Do Thái”, v.v.

    • Điều đó gây bất lợi cực lớn cho các đàm phán quốc tế.
⟶ Kết quả: Dân mạng nghĩ mình đang yêu nước, nhưng lại phá hoại vị thế đất nước.

📜 4. Ngoại giao không chỉ là lời chính phủ – mà là thái độ công dân



  • Người Việt có thể khôn ngoan và đàng hoàng trên bàn đàm phán, nhưng chỉ cần dân mạng làm ầm ĩ ngoài lề – toàn bộ nỗ lực ngoại giao chính thức bị phá hoại.
⟶ Và chưa chắc nước ngoài phân biệt được “ý kiến dân mạng” với “chính sách nhà nước”, nhất là khi phản ứng dân chúng quá dữ dội.

🎯 Kết luận​

để diệt đc lũ giặc dốt này là cả một vấn đề, ko hiểu sao dạo gần đây lắm page tên hơi ta hơi tàu kiểu như comcom nhưng toàn để cờ đỏ sao vàng, cở đảng lên bài rất nhiều đại ý kích động iran phải tiêu diệt israel, rồi ủng hộ iran ném bom hạt nhân israel.. và nó dắt mũi đc rất nhiều kẻ cuồng đạo
chẳng lẽ trung quốc hay vn đã phát triển 1 hệ thống mạnh đến vậy?
 

Có thể bạn quan tâm

Top