BuiVanTuan
Chú bộ đội
Bọn mày có Sợ Chết không? Tao trước: Không!
Chúng mày đã xem Tam Quốc, đọc truyện Bố Già chưa?
- Tào Tháo từng nói: Chết không có gì đáng sợ, cuối đời Tháo gọi thằng con vào truyền ngôi xông xuôi thì ngồi chỉ tay ra ngoài rồi chết.
- Bố Già sau khi giải quyết xong mọi chuyện ân oán giang hồ thì về ở ẩn, trong 1 buổi sáng đi tưới cho vườn cà chua thì lên cơn đau tim. Trước khi chết ông nghe mùi của đất, thấy ánh sáng chói lòa và thì thào: "Đời Đẹp Quá".
Mấy người theo Đạo Phật, tin vào A Di Đà, lúc cuối đời nghe tụng kinh có khi còn cười trước khi chết. Tao vẫn còn nhớ đoạn clip trưởng lão hòa thượng Thích Phổ Tuệ - Giáo chủ phật giáo VN, giây phút cuối đời vẫn thều thào đọc Bát Nhã Tâm Kinh theo thằng đệ. Chắc họ nghĩ sau khi chết sẽ được lên Niết Bàn, được về với Phật.
Hôm qua tao đặt câu hỏi:
1) Mấy người bị bệnh ung thư, thì gần như đã lĩnh án tử thì người ta có sợ chết không? Có suy sụp tinh thần không?
2) Mấy người già mà bị bệnh viện trả về, thì người ta có ý thức được người ta sắp chết không? Có sợ hãi không?
3) Disconme, dân quê Việt Nam còn có cái trò hàng xóm, họ hàng đến hỏi thăm người sắp chết nữa
Đã bị bệnh viện trả về rồi là biết không chạy chữa được rồi. Lại thêm quả, tự nhiên người ta đến hỏi thăm nữa thì xác định sắp chết cmnr
Đéo biết lúc đó có sợ không nhỉ, sẽ có suy nghĩ ntn 
Ví dụ tao bị ung thư thì tao đéo suy sụp. Tao sẽ ăn chơi tiêu sài hết 1/2 tài sản. Để lại cho vk con cỡ 1/2 thôi. Ung thư hoặc bệnh hiểm nghèo đéo chữa được. Đến giai đoạn đau đớn quá thì tao mong chết sớm đi cho nhẹ người. Nhưng đéo hiểu kiểu lúc bị bệnh viện trả về, là lúc gần cái chết lắm rồi. Cỡ vài ngày, vài tuần là ngởm thì có sợ không nhỉ
Edit: Nhiều thằng hiểu nhầm quá nên tao nói thêm đoạn này:
1) Tao đọc được 1 comment của 1 thằng trên Xàm mẹ nó bị ung thư. Lúc đầu thì vẫn ôm hy vọng có 1 phép màu xảy ra, dù là nhỏ. Hóa trị, xạ trị hàng ngày cơn đau giày vò là đau về thể xác. Càng về sau chi phí chữa trị càng lớn, gia đình kiệt quệ, làm khổ người thân là đau về tinh thần. Hàng đêm mẹ nó ôm dì nó khóc, chỉ mong chết sớm để đỡ khổ, người thân đỡ khổ.
2) Một thằng khác trên Xàm comment: Ở đời có 3 cái: Ăn, Ỉa, Đái. Bọn mày bị ung thư đói đéo ăn vào được, đéo ỉa đái được. Phải đưa vào đưa ra bằng ống. Bụng thì chương phềnh lên, uống thuốc phiện giảm đau hết cơn thuốc lại đau. Thế thì chúng mày còn muốn sống không?
Chúng mày đã xem Tam Quốc, đọc truyện Bố Già chưa?
- Tào Tháo từng nói: Chết không có gì đáng sợ, cuối đời Tháo gọi thằng con vào truyền ngôi xông xuôi thì ngồi chỉ tay ra ngoài rồi chết.
- Bố Già sau khi giải quyết xong mọi chuyện ân oán giang hồ thì về ở ẩn, trong 1 buổi sáng đi tưới cho vườn cà chua thì lên cơn đau tim. Trước khi chết ông nghe mùi của đất, thấy ánh sáng chói lòa và thì thào: "Đời Đẹp Quá".
Mấy người theo Đạo Phật, tin vào A Di Đà, lúc cuối đời nghe tụng kinh có khi còn cười trước khi chết. Tao vẫn còn nhớ đoạn clip trưởng lão hòa thượng Thích Phổ Tuệ - Giáo chủ phật giáo VN, giây phút cuối đời vẫn thều thào đọc Bát Nhã Tâm Kinh theo thằng đệ. Chắc họ nghĩ sau khi chết sẽ được lên Niết Bàn, được về với Phật.
Hôm qua tao đặt câu hỏi:
1) Mấy người bị bệnh ung thư, thì gần như đã lĩnh án tử thì người ta có sợ chết không? Có suy sụp tinh thần không?
2) Mấy người già mà bị bệnh viện trả về, thì người ta có ý thức được người ta sắp chết không? Có sợ hãi không?
3) Disconme, dân quê Việt Nam còn có cái trò hàng xóm, họ hàng đến hỏi thăm người sắp chết nữa
Đã bị bệnh viện trả về rồi là biết không chạy chữa được rồi. Lại thêm quả, tự nhiên người ta đến hỏi thăm nữa thì xác định sắp chết cmnr
Đéo biết lúc đó có sợ không nhỉ, sẽ có suy nghĩ ntn 
Ví dụ tao bị ung thư thì tao đéo suy sụp. Tao sẽ ăn chơi tiêu sài hết 1/2 tài sản. Để lại cho vk con cỡ 1/2 thôi. Ung thư hoặc bệnh hiểm nghèo đéo chữa được. Đến giai đoạn đau đớn quá thì tao mong chết sớm đi cho nhẹ người. Nhưng đéo hiểu kiểu lúc bị bệnh viện trả về, là lúc gần cái chết lắm rồi. Cỡ vài ngày, vài tuần là ngởm thì có sợ không nhỉ

Edit: Nhiều thằng hiểu nhầm quá nên tao nói thêm đoạn này:
1) Tao đọc được 1 comment của 1 thằng trên Xàm mẹ nó bị ung thư. Lúc đầu thì vẫn ôm hy vọng có 1 phép màu xảy ra, dù là nhỏ. Hóa trị, xạ trị hàng ngày cơn đau giày vò là đau về thể xác. Càng về sau chi phí chữa trị càng lớn, gia đình kiệt quệ, làm khổ người thân là đau về tinh thần. Hàng đêm mẹ nó ôm dì nó khóc, chỉ mong chết sớm để đỡ khổ, người thân đỡ khổ.
2) Một thằng khác trên Xàm comment: Ở đời có 3 cái: Ăn, Ỉa, Đái. Bọn mày bị ung thư đói đéo ăn vào được, đéo ỉa đái được. Phải đưa vào đưa ra bằng ống. Bụng thì chương phềnh lên, uống thuốc phiện giảm đau hết cơn thuốc lại đau. Thế thì chúng mày còn muốn sống không?
Sửa lần cuối: