Bóng đá là thuốc phiện của nhân dân

Tao thì thích nhất Thạch Bảo Khanh, tiger cup 2004, 1 mình nó gồng gánh tuyển Việt Nam. Cảm giác như có 1 mình nó thích chơi bóng, mặc dù xung quanh vẫn có Công Vinh và Minh Phương
Giống tao. Ở VN tao thích 3 cầu thủ, Hồng Sơn, Văn Quyến, Thạch Bảo Khanh. Kèo trái của Khanh tao thấy còn hay hơn Lương dị và Quang Hải. Nhưng sự nghiệp đỉnh cao ko kéo dài
 
Giống tao. Ở VN tao thích 3 cầu thủ, Hồng Sơn, Văn Quyến, Thạch Bảo Khanh. Kèo trái của Khanh tao thấy còn hay hơn Lương dị và Quang Hải. Nhưng sự nghiệp đỉnh cao ko kéo dài
Nó gặt gặt hơi bị dữ. Giờ làm huấn luyện viên thì phải
 
Thế thì giờ cứ gần hết giờ thì mình cứ lăn ra, rồi đồng đội phá bóng đi rồi bắt họ trả bóng cho mình cho đẹp àh? Thấy cứ cấn cấn.
Còn xem V League thì nằm sân câu giờ nhan nhản. Nói đâu xa, 5 phút cuối thằng goal mình chả nằm sân liên tục còn gì
thì đã bảo cứ đá đéo sao mà, dân xứ ta cứ trách với chửi thằng ghi bàn mới khổ
dân chuyên nghiệp phải biết, bóng trên sân là phải đá, phải kèm người.
xấu hay đẹp thì cứ ăn cúp là xong.
ví như đội ta đá vậy ăn bàn và vô địt thì sẽ bảo thái non, thái dại, thái ngây thơ.... ta già dơ ta kinh nghiệm, ta có khát khao ghi bàn để chiến thắng.
 
Có mấy thằng yêu cầu viết về bóng đá, tao lên bài chém gió tạm
Nhân tiện ăn mừng ngạo nghễ đội tuyển Vịt mới ăn cup ao làng

Mq94c6.png


lZpVMaT.png


I- Bóng đá
Đây là 1 bộ môn tao rất yêu thích, ngày bé tao có lúc tao còn từng ước mơ trở thành cầu thủ nữa cơ. Bây giờ thì bớt thích nhiều rồi, vì xem bđ thời nay như cái lol so với thời xưa. Tiện việc Đông Lào ta vừa mới vô địch ao làng, hôm nay chém gió tí về bóng đá Vịt
-Tóm cái váy lại, bóng đá Vịt có thể chia làm 3 giai đoạn tính từ thời điểm hội nhập trở lại năm 1995
Giai đoạn 1:
Sea Games 95 tại Chiang Mai - Thái Lọ, bóng đá VN có dấu ấn đầu tiên kể từ khi trở lại hội nhập
Đó là thời của những Hoàng Bửu, Hữu Đang, Công Minh, Hữu Thắng, Đỗ Khải, Huỳnh Đức... và đặc biệt là Hồng Sơn, tài năng lớn nhất của VN (theo tao cảm nhận). Với tấm huy chương bạc Sea Games dưới sự dẫn dắt của HLV Karl-Heinz Weigang, có thể nói đó là 1 giải đấu thành công và mang tính bước ngoặt với BĐVN. Cảm xúc nhất chắc chắn là bàn thắng vàng đc ghi ở hiệp phụ của Trần Minh Chiến trong trận bán kết với Myanmar. Mặc dù sau đó VN thua sml 4 trái trong trận chung kết với Thái lọ, nhưng giải đấu vẫn đc đánh giá là thành công với BĐVN. Vì nói chung, thời đó Thái quá mạnh, out trình cả ĐNÁ, kể cả nhiều năm sau đó, Vịt gặp Thái lúc nào cũng như bố đá với con.

-Sau 2 giải đấu liên tiếp VN giành HCĐ là Tiger Cup 96 + Sea games 97. Đến năm 98, VN có cơ hội lớn khi đăng cai Tiger Cup 98. Giải đấu lứa thế hệ vàng thập niên 90 đang đạt độ chín với nòng cốt là các danh thủ của CLB Quân Đội (Thể Công) với những Hồng Sơn, Triệu Quang Hà, Trương Việt Hoàng, Đức Thắng, Trần Tiến Anh... Cộng với việc Thái Lan sang VN với đội hình 2 (ko có Natipong, Dusit Chalermsan, Kiatisuk) lúc đó VN có cơ hội sục kac ngạo nghễ cực cao. Nhất là khi VN win 3-0 trước chính Thái Lan trong trận bán kết tại Hàng Đẫy. Trận đấu có thể gọi là cảm xúc nhất của BĐVN trong thập niên 90. Bàn thứ 3 tao vẫn nhớ, hậu vệ đẹp trai nhất VN (Đức Thắng) chuyền bóng cho tiền đạo lùn nhất châu Á (Văn Sĩ Hùng) ghi bàn. Nhưng rất tiếc, trận chung kết, VN lại thua đau trước cái lưng của Sasikumar và ngậm ngùi nhìn Singapore vô địch.
-Tấm HCB tại Sea games 99 sau đó 1 năm cũng là dấu ấn cuối cùng của thế hệ vàng (vẫn thua Thái trong trận chung kết) các giải đấu 3-4 năm tiếp nữa đều ko thành công và đây là giai đoạn chuyển giao giữa 2 lứa thế hệ.



Giai đoạn 2:
Dấu ấn đầu tiên của giai đoạn này cũng là 1 giải đấu trên sân nhà Sea Games 2003. Bóng đá VN trình làng 1 lứa thế hệ mới tài năng nhưng cũng đầy tiếc nuối: Tài Em, Minh Phương, Quốc Vượng, Huy Hoàng, Hữu Thắng, Thanh Bình, Công Vinh và đặc biệt là cậu bé vàng Văn Quyến. Sau Hồng Sơn thì VN mới lại có 1 cầu thủ mang dáng dấp và đẳng cấp tiệm cận tầm châu Á. Tuy nhiên, mọi nỗ lực của Văn Quyến và các đồng đội đều ko thành vì người Thái lúc đó vẫn quá mạnh. Sau thời của Kiatisuk, bóng đá Thái lại sản sinh đc 1 ngôi sao tầm cỡ là Datsakorn Thonglao. Nếu xét quan điểm cá nhân thì tao thích Thonglao nhất trong tất cả các cầu thủ Thái Lan từ xưa đến nay. Đẳng cấp phải gọi là out trình so với mặt bằng chung của cầu thủ Đông Nam Á.



-Sau vài năm ồn ào với những giải đấu ko thành công và đại án bán độ tại Sea game 2005, VN có thành công đầu tiên cùng lứa thế hệ này khi vào tứ kết Asia Cup 2007, giải đấu VN đồng chủ nhà (cùng 3 nước ĐNÁ khác). Để rồi 1 năm sau đó, dưới sự dẫn dắt của ngài râu kẽm Calisto, xứ Vẹm đã lên đỉnh ĐNÁ với chiến thắng đầy cảm xúc trước Thái Lan tại AFF cup 2008. Thời điểm đó VN vẫn ko mạnh, cũng ko có gì nổi trội so với Thái, trước giải đấu thì 9 hay 10 trận ko thắng, vào giải với điểm rơi phong độ ko tốt. Chật vật mãi mới lết qua vòng bảng, đá trận nào cũng chật vật, phòng ngự phản công và chắt chiu từng cơ hội, So với Thái lại càng lép vế.

Nhưng có lẽ chính vì những yếu tố đó, chức vô địch này là cảm xúc nhất trong 3 lần VN vô địch AFF. Cũng vì lần đầu tiên vô địch, mà cái gì đầu tiên cũng đáng nhớ. Mà còn thắng Thái ở chung kết và thắng 1 cách chật vật trước đối thủ kỵ dơ thì lại càng tôn vinh giá trị của chiến thắng. Quả lắc đầu của Công Vinh ở phút bù giờ cuối cùng thực sự là 1 khoảnh khắc bùng nổ cảm xúc. Sau này, tao cũng chưa thấy bàn thắng nào của BĐVN đem lại cảm xúc nhiều đến thế.



Lứa thế hệ này tao ấn tượng nhất với cặp Tài Em - Minh Phương ở giữa sân, cặp tiền vệ rất hiểu nhau vì có nhiều năm chơi cùng nhau ở gạch ĐTLA. Cả 2 không phải là những cầu thủ có tố chất hơn người như Hồng Sơn mà chỉ có kĩ năng cơ bản hơn mặt bằng chung 1 chút. Tuy nhiên, cả TE lẫn MP đều là mẫu cầu thủ bền bỉ, cần cù và cống hiến tận tụy. Tao nhớ sau trận thắng UAE tại Asia Cup 2007, ông Đặng Gia Mẫn (bố đẻ của 2 anh em Đặng Phương Nam, Đặng Thanh Phương) có bình luận (chém gió hơi quá) như sau: Tôi cảm tưởng những pha ban bật 1-2 của các ngôi sao Argentina (hồi đó là Riquelme, Veron, Messi...) như cặp Minh Phương - Tài Em của chúng ta vậy (Asia Cup năm đó diễn ra trùng với Copa America 2007). Nghe buồn cười vl, mặc dù ông cụ nổ hơi quá khi ví von lên tận mây, nhưng thực sự cặp MP-TE là 1 cặp đôi hiếm có của BĐVN.
-Tao nhớ ngay đêm VN vô địch tao có đi bão ở HN (hồi đó còn đang là sinh viên). Con mei, thò đầu lên Hồ Gươm toàn người là người, thở đéo ra hơi, mà gặp mấy thằng Tây ba lô (đi du lịch) cũng hùa vào ăn mừng như thật

Lứa thế hệ này cũng để lại nhiều tiếc nuối sau vụ án bán độ, rất nhiều tài năng của BĐVN phải gia nhập Juventus: đầu tiên là tiếc thằng Quốc Vượng, đá tiền vệ trụ xông xáo, càn quét ko biết mệt, lại có những quả sút xa như búa bổ, rồi đến Huỳnh Quốc Anh, ku này có những quả rê bóng rất lắt léo và đá sáng nước . Rồi đặc biệt là Văn Quyến, kể từ đó đến nay tao vẫn chưa thấy 1 thằng tiền đạo nào của VN chơi khôn bóng, kĩ thuật và dứt điểm tốt như Quyến béo. Tiếc là hồi đó đi đá bóng chả đc bao nhiêu tiền nên mới bán độ, chứ như thời bây giờ, làm quảng cáo cho Shopee, chạy tiktok thì cũng kiếm 1 mớ tiền, có khi lại kiếm đc con vợ Tây ngọt nước như thằng Dũng 36.

Giai đoạn 3:
Quãng thời gian chuyển giao từ lứa Tài Em, Minh Phương, Công VInh... sang lứa này khá lâu, bóng đá VN mất khoảng 6,7 năm thoái trào. Liên tiếp nhiều giải đấu gây thất vọng, đặc biệt có giai đoạn nát bét khi liên đoàn ko có tiền (hoặc ki bo đéo xuất tiền) thuê HLV ngoại mà cho mấy tay đần đụt như Phan Thanh Hùng, Hữu Thắng lên cầm quân. Đá đấm thì như shit, nhiều trận thua ngớ ngẩn, lắm bàn thua đốt lưới nhà với chuyền về như bán độ. Giai đoạn này tao gần như ko ấn tượng gì bởi đá đấm như con kac, mặc dù chất lượng cầu thủ cũng khá tốt.
Mãi đến cuối 2017, khi bầu Đức tiến cử Park Hang Seo cho LĐBĐVN lúc đó mới có sự khác biệt. Cái hay của ông Park là hiểu tố chất của cầu thủ VN + với sử dụng chiến thuật hợp lý dựa trên nền tảng có sẵn. Nòng cốt đội tuyển giai đoạn này là sự kết hợp giữa lứa U19 đời đầu của HAGL (Xuân Trường, Tuấn Anh, Công Phượng, Văn Toàn, Văn Thanh...) với các cầu thủ đang lên của CLB Hà Nội (Quang Hải, Đức Huy, Văn Quyết, Duy Mạnh, Đình Trọng). Thành quá đến quá nhanh và quá bất ngờ khi đội U23 về nhì tại Thường Châu. Giải đấu đầy cảm xúc khi U23 VN chơi sòng phẳng với các đội bóng hàng đầu châu Á. Đây cũng là lần đầu tiên BĐVN có 1 giải đấu có thành tích và thành công ở tầm châu lục. Ko lâu sau đó, VN có lần thứ 2 vô địch AFF (2018). Đây là hệ quả tất yếu khi BĐVN đang trên đà hưng phấn với lứa cầu thủ mới tài năng.



Những cầu thủ ấn tượng và có tố chất vượt trội có thể kể đến:
-Văn Hậu: thành danh sớm, 18 tuổi đã có suất đá chính ở tất cả các cấp độ đội tuyển, thể hình vượt trội so với cầu thủ VN, tư duy chơi bóng, kĩ chiến thuật cũng rất tốt và có 1 chút quái (điều cần có ở 1 hậu vệ)
-Đình Trọng: chơi hậu vệ thòng rất đĩnh đạc, đọc trận đấu nhanh nhạy, phòng ngự thông minh (ít dùng sức). Nếu xét về kĩ năng của hậu vệ thì tao đánh giá Đình Trọng lọt vào top 3 trung vệ hay nhất của VN cùng với Đỗ Khải và Như Thành
-Tuấn Anh: kĩ thuật cá nhân rất tốt, xử lý bóng mềm mại, thông minh, khả năng thoát Pressing rất hay
-Quang Hải: đây là cầu thủ hay nhất của lứa thế hệ này. Kĩ thuật cá nhân tốt, đọc trận đấu hay, kiến tạo hay, đặc biệt là dứt điểm rất tốt. Lứa này ko có 1 thằng nào dứt điểm tốt như QH. Nói đúng hơn là có mỗi QH biết dứt điểm. Ngoài ra thì khả năng tạo đột biến cũng lớn nhất khi tỏa sáng và ghi bàn ở rất nhiều trận đấu quan trọng.

Lứa thế hệ này chắc chắn là lứa thành công nhất của BĐVN từ trước đến nay, và ông Park cũng chắn chắn là HLV thành công (giàu thành tích) nhất
+Á quân U23 châu Á 2018
+Hạng tư Asiad 2018
+Vô địch AFF cup 2018
+Tứ kết Asia Cup 2019
+2 lần vô địch Sea games (2019-2021)
+Lần đầu tiên vào đến vòng cuối cùng của vòng loại WC khu vực châu Á

-Chức vô địch AFF Cup mới hôm qua vẫn thuộc lứa thế hệ thứ 3 này
Nòng cốt đội tuyển vẫn là những di sản từ thời ông Park để lại, đặc biệt là hàng phòng ngự với những: Duy Mạnh, Thành Chung, Bùi Tiến Dũng, Văn Thanh, Xuân Mạnh. Tuyến trên có Hoàng Đức, Quang Hải, Tiến Linh.
Nói chung, cái Cup này với tao cũng bình thường, về mặt cảm xúc kém xa năm 2008. Được cái nó đến đúng thời điểm đói văn hóa, dân Vịt cần cái gì đó để ngạo nghễ thì vớ ngay cái Cup này. Cũng phải nói, Thái Lan giải này cũng yếu hơn 2 giải trước (2 lần vô địch liền). Không có 2 ngôi sao: Chanathip và Terathon thì VN mới chơi sòng phẳng được. Thêm nữa, năm nay tuyển đc con hàng da nâu, tóc xoăn đá out trình quá. Đẳng cấp của Rafaelson trên tầm các cầu thủ ĐNÁ rồi: từ kĩ năng, thể hình, thể lực đến tư duy chơi bóng...



Thôi tạm đến đây đã, có thời gian tao viết tiếp về sự dân túy của bóng đá, chúng mày cứ chém gió tạm trước đi
-Tu be Con-ti-niu
 
Tao nghĩ khác. Với tao người dân nước Anh mới cuồng nhiệt nhất. Những trận giải hạng 4 hạng 5 cũng rất đông người theo dõi. Euro 2004 trận vòng bảng không phải tuyển Anh đá mà khán giả Anh hôm đó vào xem chiếm hơn phân nửa. Xếp hạng trên thế giới về độ cuồng nhiệt theo quan điểm cá nhân Anh, Brazil rồi nếu may mắn thì mình xếp thứ 3
Vấn đề chúng nó không lôi bóng đá ra thủ dâm tinh thần, sục cặc ngạo nghễ, rồi đánh đồng thắng vài trận bóng với vị thế của dân tộc đang lên để rủ ngủ dân chúng.
 
Vô địch thì vui đấy. Mà Indo, Thái nó không mang đội hình mạnh nhất để đấu thì cũng mất đi phần hấp dẫn.
 
Tao nghĩ đá banh Vn nên có thêm 1 khoảng tgian lũ chúng nó dùng cầu thủ nhập tịch + Việt kiều lia chia, bắt đầu từ lứa thằng Phan Văn Santos rồi Phillip Nguyễn...các kiểu.
 
Phải nói là bài tổng kết chuẩn đấy. T xem bóng đá cũng từ thời Hồng Sơn, Huỳnh Đức. Cái được của cầu thủ hiện nay là thể hình và độ lì vì được va chạm nhiều hơn. Nhưng chất lượng kĩ chiến thuật thì vẫn yếu kém như vậy. Giải này dù vô địch nhưng 2 trận CK, nếu đếm chắc ko quá 10 đầu ngón tay những pha bóng ĐTVN triển khai đc quá 4 lần chạm bóng.

Làm bóng đá cần rất nhiều tiền, nhưng nền thể thao VN ko có nhiều lợi ích để đầu tư mà chủ yếu vẫn dựa trên "đam mê" của mấy ông bầu. Chúng ta chỉ chuyển từ bầu sữa Nhà nước sang bầu sữa ông bầu thôi. Ko giải quyết đc mâu thuẫn này thì ko nâng tầm thể thao đỉnh cao đc.

Có một lí do tại sao VN vươn tầm thế giới môn Bida. Vì tập môn này ko cần chi phí nhiều, tự tập, tự trang trải được. Nhưng lên tới các môn Olympic thì khoai khi nền tảng cơ sở vật chất kém. Đặc biệt bóng đá thế giới đòi hỏi tiền trăm triệu đô để nuôi một CLB làng nhàng.

Vì vậy t nghĩ VN chạm ngưỡng cmnr. Nếu muốn tiếp tục nâng tầm thì phải gọi bọn kiều về thật nhiều, nhập tịch mấy thằng Brazil hàng dạt làm trụ cột. Một đội bóng 5 nhập tịch - 5 chính gốc vẫn chấp nhận đc. Thành tích tốt là dân bỏ qua hết.
 
hoá ra ngày xưa cũng có đi ăn mừng. Mà lúc đấy là toàn những người hâm mộ tìm hiểu bóng banh các thứ đi nhỉ.
Còn giờ đi bão thì ngoài mấy thằng thường xem tuyển việt đá, cũng tìm hiểu bóng banh các thứ còn có những thằng, con không quan tâm gì đá banh mà nghe việt vô địch phát là ào ra đi bão. Không giống như hồi 2008 có những người không quan tâm gì đá banh có nghe việt vô địch AFF 2008 thì cũng chả qua tâm ?
Ko hẳn như mày nói, nhưng ngày xưa là kiểu mê bóng đá đơn thuần, giờ bị lồng ghép yêu nước, ngạo nghễ vào.
Tao xem VN từ năm 96, lúc ý chỉ là cổ vũ bóng đá và ĐTQG của nước mình chứ k có khái niệm cổ vũ vì yêu nước. Tao nghĩ thời đấy mọi ng cũng thế. Hồi ý cũng đã có đua xe trên hồ sau mỗi lần VN thắng lớn.
Từ đợt “từ nơi đồng xanh thơm hương lúa” thì việc xem bóng đá, cổ vũ và đi bão gắn liền với yêu nước.
 
Phải nói là bài tổng kết chuẩn đấy. T xem bóng đá cũng từ thời Hồng Sơn, Huỳnh Đức. Cái được của cầu thủ hiện nay là thể hình và độ lì vì được va chạm nhiều hơn. Nhưng chất lượng kĩ chiến thuật thì vẫn yếu kém như vậy. Giải này dù vô địch nhưng 2 trận CK, nếu đếm chắc ko quá 10 đầu ngón tay những pha bóng ĐTVN triển khai đc quá 4 lần chạm bóng.

Làm bóng đá cần rất nhiều tiền, nhưng nền thể thao VN ko có nhiều lợi ích để đầu tư mà chủ yếu vẫn dựa trên "đam mê" của mấy ông bầu. Chúng ta chỉ chuyển từ bầu sữa Nhà nước sang bầu sữa ông bầu thôi. Ko giải quyết đc mâu thuẫn này thì ko nâng tầm thể thao đỉnh cao đc.

Có một lí do tại sao VN vươn tầm thế giới môn Bida. Vì tập môn này ko cần chi phí nhiều, tự tập, tự trang trải được. Nhưng lên tới các môn Olympic thì khoai khi nền tảng cơ sở vật chất kém. Đặc biệt bóng đá thế giới đòi hỏi tiền trăm triệu đô để nuôi một CLB làng nhàng.

Vì vậy t nghĩ VN chạm ngưỡng cmnr. Nếu muốn tiếp tục nâng tầm thì phải gọi bọn kiều về thật nhiều, nhập tịch mấy thằng Brazil hàng dạt làm trụ cột. Một đội bóng 5 nhập tịch - 5 chính gốc vẫn chấp nhận đc. Thành tích tốt là dân bỏ qua hết.
Nhưng bọn nhập tịch và Việt Kiều nó thi đấu thường xuyên ở đâu? Nếu ở V League thì lại quay lại cái mày nói ở trên.
Tao nghĩ căn bản mọi thứ vẫn ở tầm cấp CLB.
Như tao nè, tao chẳng thích đội tuyển QG, tao chỉ thích đội CLB quê tao. Nhưng mà tao muốn mua 1 cái áo chính hãng của đội thì cuzng chẳng biết mua ở đâu. CLB đéo bán. Nôm na là CLB nó đéo làm gì ra tiền, chỉ sống nhờ ông bầu. Và nó đá cũng đéo quan tâm gì khán giả (tao), chỉ quan tâm tiền thưởng của ông bầu.
 
Nhưng bọn nhập tịch và Việt Kiều nó thi đấu thường xuyên ở đâu? Nếu ở V League thì lại quay lại cái mày nói ở trên.
Tao nghĩ căn bản mọi thứ vẫn ở tầm cấp CLB.
Như tao nè, tao chẳng thích đội tuyển QG, tao chỉ thích đội CLB quê tao. Nhưng mà tao muốn mua 1 cái áo chính hãng của đội thì cuzng chẳng biết mua ở đâu. CLB đéo bán. Nôm na là CLB nó đéo làm gì ra tiền, chỉ sống nhờ ông bầu. Và nó đá cũng đéo quan tâm gì khán giả (tao), chỉ quan tâm tiền thưởng của ông bầu.
Ít nhất vẫn hớt váng đc cái đào tạo cơ bản & gene thể hình vượt trội của chúng nó.
Vd Filip Nguyễn 1 nửa gene Việt nhưng cao 1m92, đẹp trai ăn đứt bọn tài tử Hàn, kĩ thuật bắt bóng chuẩn Europa League (dù về VN bị đánh giá éo bằng thằng bảo vệ siêu thị)

Xuân Son so với 5 năm trước cũng tăng cân hơn chục kí rồi. Nhưng vẫn vượt trội phần còn lại.

Như t nói, để đầu tư cho ra 1 lứa HAGL cần ngót 10 năm, hàng trăm tỷ mua giáo án, xây trường lớp. Nhưng bây h còn thằng nào HAGL chắc xuất lên ĐT ko? Ko. Đầu tư trẻ cần thời gian, lại rất rủi ro. Ok, cần bài bản. Troussier nói rất đúng. Nếu muốn nâng thành tích & đi World Cup thì phải biết chơi chủ động. Nhưng mới đá đc mấy hôm là phải xoá đi làm lại rồi. Điều kiện VN ko có dư địa cho cái bài bản đó.

Vậy phải làm tắt thôi.
 
Tao lâu lắm rồi đéo xem,chả hiểu sao chúng nó đam mê hú hét đi bão vậy.cả mấy con đàn bà sướng quá hoá thú vật cởi chuồng nữa
Cũng cảm ơn bóng đá vì đã giúp tao dự đoán đúng,ăn 2 của của anh Nath99 :))
Cả dân tộc bú beer và 👟đá.

Hic.
 
Phải nói là bài tổng kết chuẩn đấy. T xem bóng đá cũng từ thời Hồng Sơn, Huỳnh Đức. Cái được của cầu thủ hiện nay là thể hình và độ lì vì được va chạm nhiều hơn. Nhưng chất lượng kĩ chiến thuật thì vẫn yếu kém như vậy. Giải này dù vô địch nhưng 2 trận CK, nếu đếm chắc ko quá 10 đầu ngón tay những pha bóng ĐTVN triển khai đc quá 4 lần chạm bóng.

Làm bóng đá cần rất nhiều tiền, nhưng nền thể thao VN ko có nhiều lợi ích để đầu tư mà chủ yếu vẫn dựa trên "đam mê" của mấy ông bầu. Chúng ta chỉ chuyển từ bầu sữa Nhà nước sang bầu sữa ông bầu thôi. Ko giải quyết đc mâu thuẫn này thì ko nâng tầm thể thao đỉnh cao đc.

Có một lí do tại sao VN vươn tầm thế giới môn Bida. Vì tập môn này ko cần chi phí nhiều, tự tập, tự trang trải được. Nhưng lên tới các môn Olympic thì khoai khi nền tảng cơ sở vật chất kém. Đặc biệt bóng đá thế giới đòi hỏi tiền trăm triệu đô để nuôi một CLB làng nhàng.

Vì vậy t nghĩ VN chạm ngưỡng cmnr. Nếu muốn tiếp tục nâng tầm thì phải gọi bọn kiều về thật nhiều, nhập tịch mấy thằng Brazil hàng dạt làm trụ cột. Một đội bóng 5 nhập tịch - 5 chính gốc vẫn chấp nhận đc. Thành tích tốt là dân bỏ qua hết.
tao nghĩ quan trọng nhất là đào tạo trẻ. Phải làm như bọn Nhật, đưa bóng đá vào trường học, trở thành 1 môn giáo dục thể chất bắt buộc. Vừa khỏe người, vừa tìm kiếm tài năng từ lớp nhi đồng
 
Cũng còn tùy. Gần đây bóng đá vẫn là bố nhưng độ 10 năm nữa thì chỉ còn là anh, thay vào đó là bóng rổ, bóng chuyền..., các thành phố lớn trẻ con không chơi đá bóng nhiều nữa rồi
 
Ngày 3-1 Hồ đức Phớc kí tăng thuế.
Ngày 4 đăng, ngày 5 tháng.
Đảng ta thiên tài quá nha mày =))
Mua đồ 200-300k cũng bị đánh thuế à?
tao mới mua mấy cái linh tinh trên Shopee tầm chục ngày trước
 
m nhìn cái nước nam mỹ khố rách quê của thg si lùn là hiểu, ngạo nghễ sục cặc top 1 hành tinh nhưng kinh tế còn tan nát hơn xứ lừa trong khi thg si lùn đã có quốc tịch tây ban nha thêm cái thẻ xanh thì về dân túy làm Lồn gì nữa hehe
 
Có mấy thằng yêu cầu viết về bóng đá, tao lên bài chém gió tạm
Nhân tiện ăn mừng ngạo nghễ đội tuyển Vịt mới ăn cup ao làng

Mq94c6.png


lZpVMaT.png


I- Bóng đá
Đây là 1 bộ môn tao rất yêu thích, ngày bé tao có lúc tao còn từng ước mơ trở thành cầu thủ nữa cơ. Bây giờ thì bớt thích nhiều rồi, vì xem bđ thời nay như cái lol so với thời xưa. Tiện việc Đông Lào ta vừa mới vô địch ao làng, hôm nay chém gió tí về bóng đá Vịt
-Tóm cái váy lại, bóng đá Vịt có thể chia làm 3 giai đoạn tính từ thời điểm hội nhập trở lại năm 1995
Giai đoạn 1:
Sea Games 95 tại Chiang Mai - Thái Lọ, bóng đá VN có dấu ấn đầu tiên kể từ khi trở lại hội nhập
Đó là thời của những Hoàng Bửu, Hữu Đang, Công Minh, Hữu Thắng, Đỗ Khải, Huỳnh Đức... và đặc biệt là Hồng Sơn, tài năng lớn nhất của VN (theo tao cảm nhận). Với tấm huy chương bạc Sea Games dưới sự dẫn dắt của HLV Karl-Heinz Weigang, có thể nói đó là 1 giải đấu thành công và mang tính bước ngoặt với BĐVN. Cảm xúc nhất chắc chắn là bàn thắng vàng đc ghi ở hiệp phụ của Trần Minh Chiến trong trận bán kết với Myanmar. Mặc dù sau đó VN thua sml 4 trái trong trận chung kết với Thái lọ, nhưng giải đấu vẫn đc đánh giá là thành công với BĐVN. Vì nói chung, thời đó Thái quá mạnh, out trình cả ĐNÁ, kể cả nhiều năm sau đó, Vịt gặp Thái lúc nào cũng như bố đá với con.

-Sau 2 giải đấu liên tiếp VN giành HCĐ là Tiger Cup 96 + Sea games 97. Đến năm 98, VN có cơ hội lớn khi đăng cai Tiger Cup 98. Giải đấu lứa thế hệ vàng thập niên 90 đang đạt độ chín với nòng cốt là các danh thủ của CLB Quân Đội (Thể Công) với những Hồng Sơn, Triệu Quang Hà, Trương Việt Hoàng, Đức Thắng, Trần Tiến Anh... Cộng với việc Thái Lan sang VN với đội hình 2 (ko có Natipong, Dusit Chalermsan, Kiatisuk) lúc đó VN có cơ hội sục kac ngạo nghễ cực cao. Nhất là khi VN win 3-0 trước chính Thái Lan trong trận bán kết tại Hàng Đẫy. Trận đấu có thể gọi là cảm xúc nhất của BĐVN trong thập niên 90. Bàn thứ 3 tao vẫn nhớ, hậu vệ đẹp trai nhất VN (Đức Thắng) chuyền bóng cho tiền đạo lùn nhất châu Á (Văn Sĩ Hùng) ghi bàn. Nhưng rất tiếc, trận chung kết, VN lại thua đau trước cái lưng của Sasikumar và ngậm ngùi nhìn Singapore vô địch.
-Tấm HCB tại Sea games 99 sau đó 1 năm cũng là dấu ấn cuối cùng của thế hệ vàng (vẫn thua Thái trong trận chung kết) các giải đấu 3-4 năm tiếp nữa đều ko thành công và đây là giai đoạn chuyển giao giữa 2 lứa thế hệ.



Giai đoạn 2:
Dấu ấn đầu tiên của giai đoạn này cũng là 1 giải đấu trên sân nhà Sea Games 2003. Bóng đá VN trình làng 1 lứa thế hệ mới tài năng nhưng cũng đầy tiếc nuối: Tài Em, Minh Phương, Quốc Vượng, Huy Hoàng, Hữu Thắng, Thanh Bình, Công Vinh và đặc biệt là cậu bé vàng Văn Quyến. Sau Hồng Sơn thì VN mới lại có 1 cầu thủ mang dáng dấp và đẳng cấp tiệm cận tầm châu Á. Tuy nhiên, mọi nỗ lực của Văn Quyến và các đồng đội đều ko thành vì người Thái lúc đó vẫn quá mạnh. Sau thời của Kiatisuk, bóng đá Thái lại sản sinh đc 1 ngôi sao tầm cỡ là Datsakorn Thonglao. Nếu xét quan điểm cá nhân thì tao thích Thonglao nhất trong tất cả các cầu thủ Thái Lan từ xưa đến nay. Đẳng cấp phải gọi là out trình so với mặt bằng chung của cầu thủ Đông Nam Á.



-Sau vài năm ồn ào với những giải đấu ko thành công và đại án bán độ tại Sea game 2005, VN có thành công đầu tiên cùng lứa thế hệ này khi vào tứ kết Asia Cup 2007, giải đấu VN đồng chủ nhà (cùng 3 nước ĐNÁ khác). Để rồi 1 năm sau đó, dưới sự dẫn dắt của ngài râu kẽm Calisto, xứ Vẹm đã lên đỉnh ĐNÁ với chiến thắng đầy cảm xúc trước Thái Lan tại AFF cup 2008. Thời điểm đó VN vẫn ko mạnh, cũng ko có gì nổi trội so với Thái, trước giải đấu thì 9 hay 10 trận ko thắng, vào giải với điểm rơi phong độ ko tốt. Chật vật mãi mới lết qua vòng bảng, đá trận nào cũng chật vật, phòng ngự phản công và chắt chiu từng cơ hội, So với Thái lại càng lép vế.

Nhưng có lẽ chính vì những yếu tố đó, chức vô địch này là cảm xúc nhất trong 3 lần VN vô địch AFF. Cũng vì lần đầu tiên vô địch, mà cái gì đầu tiên cũng đáng nhớ. Mà còn thắng Thái ở chung kết và thắng 1 cách chật vật trước đối thủ kỵ dơ thì lại càng tôn vinh giá trị của chiến thắng. Quả lắc đầu của Công Vinh ở phút bù giờ cuối cùng thực sự là 1 khoảnh khắc bùng nổ cảm xúc. Sau này, tao cũng chưa thấy bàn thắng nào của BĐVN đem lại cảm xúc nhiều đến thế.



Lứa thế hệ này tao ấn tượng nhất với cặp Tài Em - Minh Phương ở giữa sân, cặp tiền vệ rất hiểu nhau vì có nhiều năm chơi cùng nhau ở gạch ĐTLA. Cả 2 không phải là những cầu thủ có tố chất hơn người như Hồng Sơn mà chỉ có kĩ năng cơ bản hơn mặt bằng chung 1 chút. Tuy nhiên, cả TE lẫn MP đều là mẫu cầu thủ bền bỉ, cần cù và cống hiến tận tụy. Tao nhớ sau trận thắng UAE tại Asia Cup 2007, ông Đặng Gia Mẫn (bố đẻ của 2 anh em Đặng Phương Nam, Đặng Thanh Phương) có bình luận (chém gió hơi quá) như sau: Tôi cảm tưởng những pha ban bật 1-2 của các ngôi sao Argentina (hồi đó là Riquelme, Veron, Messi...) như cặp Minh Phương - Tài Em của chúng ta vậy (Asia Cup năm đó diễn ra trùng với Copa America 2007). Nghe buồn cười vl, mặc dù ông cụ nổ hơi quá khi ví von lên tận mây, nhưng thực sự cặp MP-TE là 1 cặp đôi hiếm có của BĐVN.
-Tao nhớ ngay đêm VN vô địch tao có đi bão ở HN (hồi đó còn đang là sinh viên). Con mei, thò đầu lên Hồ Gươm toàn người là người, thở đéo ra hơi, mà gặp mấy thằng Tây ba lô (đi du lịch) cũng hùa vào ăn mừng như thật

Lứa thế hệ này cũng để lại nhiều tiếc nuối sau vụ án bán độ, rất nhiều tài năng của BĐVN phải gia nhập Juventus: đầu tiên là tiếc thằng Quốc Vượng, đá tiền vệ trụ xông xáo, càn quét ko biết mệt, lại có những quả sút xa như búa bổ, rồi đến Huỳnh Quốc Anh, ku này có những quả rê bóng rất lắt léo và đá sáng nước . Rồi đặc biệt là Văn Quyến, kể từ đó đến nay tao vẫn chưa thấy 1 thằng tiền đạo nào của VN chơi khôn bóng, kĩ thuật và dứt điểm tốt như Quyến béo. Tiếc là hồi đó đi đá bóng chả đc bao nhiêu tiền nên mới bán độ, chứ như thời bây giờ, làm quảng cáo cho Shopee, chạy tiktok thì cũng kiếm 1 mớ tiền, có khi lại kiếm đc con vợ Tây ngọt nước như thằng Dũng 36.

Giai đoạn 3:
Quãng thời gian chuyển giao từ lứa Tài Em, Minh Phương, Công VInh... sang lứa này khá lâu, bóng đá VN mất khoảng 6,7 năm thoái trào. Liên tiếp nhiều giải đấu gây thất vọng, đặc biệt có giai đoạn nát bét khi liên đoàn ko có tiền (hoặc ki bo đéo xuất tiền) thuê HLV ngoại mà cho mấy tay đần đụt như Phan Thanh Hùng, Hữu Thắng lên cầm quân. Đá đấm thì như shit, nhiều trận thua ngớ ngẩn, lắm bàn thua đốt lưới nhà với chuyền về như bán độ. Giai đoạn này tao gần như ko ấn tượng gì bởi đá đấm như con kac, mặc dù chất lượng cầu thủ cũng khá tốt.
Mãi đến cuối 2017, khi bầu Đức tiến cử Park Hang Seo cho LĐBĐVN lúc đó mới có sự khác biệt. Cái hay của ông Park là hiểu tố chất của cầu thủ VN + với sử dụng chiến thuật hợp lý dựa trên nền tảng có sẵn. Nòng cốt đội tuyển giai đoạn này là sự kết hợp giữa lứa U19 đời đầu của HAGL (Xuân Trường, Tuấn Anh, Công Phượng, Văn Toàn, Văn Thanh...) với các cầu thủ đang lên của CLB Hà Nội (Quang Hải, Đức Huy, Văn Quyết, Duy Mạnh, Đình Trọng). Thành quá đến quá nhanh và quá bất ngờ khi đội U23 về nhì tại Thường Châu. Giải đấu đầy cảm xúc khi U23 VN chơi sòng phẳng với các đội bóng hàng đầu châu Á. Đây cũng là lần đầu tiên BĐVN có 1 giải đấu có thành tích và thành công ở tầm châu lục. Ko lâu sau đó, VN có lần thứ 2 vô địch AFF (2018). Đây là hệ quả tất yếu khi BĐVN đang trên đà hưng phấn với lứa cầu thủ mới tài năng.



Những cầu thủ ấn tượng và có tố chất vượt trội có thể kể đến:
-Văn Hậu: thành danh sớm, 18 tuổi đã có suất đá chính ở tất cả các cấp độ đội tuyển, thể hình vượt trội so với cầu thủ VN, tư duy chơi bóng, kĩ chiến thuật cũng rất tốt và có 1 chút quái (điều cần có ở 1 hậu vệ)
-Đình Trọng: chơi hậu vệ thòng rất đĩnh đạc, đọc trận đấu nhanh nhạy, phòng ngự thông minh (ít dùng sức). Nếu xét về kĩ năng của hậu vệ thì tao đánh giá Đình Trọng lọt vào top 3 trung vệ hay nhất của VN cùng với Đỗ Khải và Như Thành
-Tuấn Anh: kĩ thuật cá nhân rất tốt, xử lý bóng mềm mại, thông minh, khả năng thoát Pressing rất hay
-Quang Hải: đây là cầu thủ hay nhất của lứa thế hệ này. Kĩ thuật cá nhân tốt, đọc trận đấu hay, kiến tạo hay, đặc biệt là dứt điểm rất tốt. Lứa này ko có 1 thằng nào dứt điểm tốt như QH. Nói đúng hơn là có mỗi QH biết dứt điểm. Ngoài ra thì khả năng tạo đột biến cũng lớn nhất khi tỏa sáng và ghi bàn ở rất nhiều trận đấu quan trọng.

Lứa thế hệ này chắc chắn là lứa thành công nhất của BĐVN từ trước đến nay, và ông Park cũng chắn chắn là HLV thành công (giàu thành tích) nhất
+Á quân U23 châu Á 2018
+Hạng tư Asiad 2018
+Vô địch AFF cup 2018
+Tứ kết Asia Cup 2019
+2 lần vô địch Sea games (2019-2021)
+Lần đầu tiên vào đến vòng cuối cùng của vòng loại WC khu vực châu Á

-Chức vô địch AFF Cup mới hôm qua vẫn thuộc lứa thế hệ thứ 3 này
Nòng cốt đội tuyển vẫn là những di sản từ thời ông Park để lại, đặc biệt là hàng phòng ngự với những: Duy Mạnh, Thành Chung, Bùi Tiến Dũng, Văn Thanh, Xuân Mạnh. Tuyến trên có Hoàng Đức, Quang Hải, Tiến Linh.
Nói chung, cái Cup này với tao cũng bình thường, về mặt cảm xúc kém xa năm 2008. Được cái nó đến đúng thời điểm đói văn hóa, dân Vịt cần cái gì đó để ngạo nghễ thì vớ ngay cái Cup này. Cũng phải nói, Thái Lan giải này cũng yếu hơn 2 giải trước (2 lần vô địch liền). Không có 2 ngôi sao: Chanathip và Terathon thì VN mới chơi sòng phẳng được. Thêm nữa, năm nay tuyển đc con hàng da nâu, tóc xoăn đá out trình quá. Đẳng cấp của Rafaelson trên tầm các cầu thủ ĐNÁ rồi: từ kĩ năng, thể hình, thể lực đến tư duy chơi bóng...



Thôi tạm đến đây đã, có thời gian tao viết tiếp về sự dân túy của bóng đá, chúng mày cứ chém gió tạm trước đi
-Tu be Con-ti-niu
M cũng theo dõi bóng đá VN từ lâu đấy, t chỉ bổ sung vài điều như thế này.

Giai đoạn 1
Tài năng của Hồng Sơn thì đúng top 1-2 server VN thời đó, chả thế mà đồng đội của HS ở Thể Công như Quang Hà hay Việt Hoàng đc hưởng lợi trên tuyển do đá chung ở clb, dù tài năng cũng k hơn Quang Trường, Hồng Minh, Liêm Thanh, Hoàng Bửu. Về tài năng thì còn 3 cái tên cũng tạm gọi chung mâm vs HS là Công Minh, Minh Chiến, Hùynh Đức. Công Minh là mẫu RB thủ lĩnh toàn diện từng lọt vào đhtb châu Á. Hùynh Đức thì quá nổi thời đó nhưng tiếc nhất là Minh Chiến. MC là kiểu tiền đạo chọn vị trí khôn, dứt điểm 1 chạm hay bằng 2 chân như 1. Về tài năng MC - HĐ t thấy cũng gần giống trường hợp Văn Quyến - Công Vinh sau này, khi tài năng của MC - VQ là hơn hẳn nhưng MC bị chấn thương giải nghệ khi quá trẻ, không thì HĐ cũng khó bứt lên làm số 1 và có thể chỉ được biết đến như là đối tác của MC thôi. HĐ lại là thần tượng số 1 của t thời đó, cũng như CATPHCM, vs thể hình hiếm có trong bóng đá VN lúc ấy và chơi khá toàn diện, có thể làm tường, dứt điểm, phối hợp, càn lướt.
Bóng đá thời này khá sơ khai, không có các lò đào tạo như bây giờ, các đội kiểu thấy thằng nào ok thì bốc vào ăn tập chung rồi đi đá, thế nên mới thấy nhiều cầu thủ 19-20 đã là trụ cột ở clb hay đội tuyển, nhưng cũng vì không có ăn tập từ nhỏ nên thể lực là điểm yếu chí mạng khi đá vs đội của trên thì VN sau phít 60 là hết mẹ nó pin và hầu như không có cửa bật.
Về không khí, độ máu lửa và cuồng nhiệt của khán giả thì thời này là nhất đéo nói nhiều. Mỗi đội đều có truyền thống và đối tượng nhm riêng biệt. Các svd luôn gần như kín chỗ dù thời đó toàn đá trưa 3h nắng bỏ mẹ do đa số sân đều không có dàn đèn. Nhưng mà bước vào svd thời đó mới hiểu thế nào là bóng đá. Có trận t hồi nhỏ ngồi khán đài D ngay sau khung thành nhưng đông vcd nên ba t phải cõng t lên mới coi đc. Clb đã thế thì đội tuyển đá phải x2 độ cuồng nhiệt lên. Ngày đó tuyển đá đều ở nam bắc chứ không phải toàn đá ngoài bắc như bây h. Clb ngày đó có bản sắc, có cái tên và màu áo, chứ đéo bát nháo như bây giờ thằng nào có tiền nhảy vô mua đội bóng, mua suất, đặt tên lum la. Cũng may t xem bóng đá thời này mới đam mê đến giờ chứ xem giai đoạn 2010-2017 chắc t bỏ xem cmnl.

Giai đoạn 2
Minh Phương - Tài Em cũng là cặp CM t rất thích, nhưng MP xuất thân RB ở CSG, sau này do thiếu CM cộng vs kỹ thuật cơ bản tốt nên đá CM luôn, còn Tài Em thời ở U23 chủ yếu đá cánh trái. Cùng lứa đó thì 2 vị trí CM mặc định là Hữu Thắng - Quốc Vượng. QV chuyền tốt, đặc biệt sút xa khá tởm, điều mà cho đến bây h VN cũng k bói ra thằng CM nào đóng xa đc như nó, vì làm độ mà đi luôn sự nghiệp từ hồi ở U23. Hữu Thắng là mẫu CM toàn diện như Yaya Toure, có thể hình, kỹ thuật, nhanh và khéo, làm được hết từ tranh chấp, kiến tạo, ghi bàn, nhưng đen đéo thua gì Minh Chiến ở khoản chán thương. Nếu 2 thằng này phát triển đúng tiềm năng thì Tài Em sẽ chỉ đá ở cánh trái và Minh Phương chắc cũng đá cánh phải. Thời này còn 1 tiền vệ t khá thích là Tấn Tài, vs sự bền bỉ và của hiếm của VN khi đá tốt tới sau 35t.

Giai đoạn 3
Sau đêm trường 2010-2017 mà bói được vài cái tên ổn ổn như Thành Lương, Quốc Anh, Văn Quyết, còn lại thì đâu đâu cũng toàn báo thủ. Đến 2018-2022 thì truyền thông phát triển và thông tin cũng nhiều nên t k nhắc cụ thể, chỉ có cái là nhiều thằng đc tâng bốc quá nhiều so vs tài năng thực, nên mãi mãi ở lại ở năm 2018 hay đóng đinh vs U23. Lứa này thì đúng là Văn Hậu, Quang Hải lẽ ra còn có thể bứt lên xa hơn nhưng hiện thực thì k đc như kỳ vọng. Bóng đá cũng bắt đầu được đầu tư hơn, có các lứa trẻ và đào tạo bài bản, nhưng vấn đề là chỉ cho ra lò được 1 lứa mà ông Park Hang Seo dẫn, còn lại thì toàn trình độ sàn sàn nhau, thiếu hẳn các cầu thủ nổi bật hay cá tính như các giai đoạn trước. Thêm mảng truyền thông thổ tả và bọn fan nửa mùa nhiều khi khiến t muốn VN đừng thắng nhiều quá cho không khí bớt ô nhiễm. Vl nhất là quả CAHN, t thề nó đéo liên quan gì vs đội CAHN của 20 mấy năm trước, tự dưng lòi đâu ra lấy tên giống xong đi gom cầu thủ của cả cái V-League như kêu đi nghĩa vụ, nó khắm đcđ. Cùng đó là sự thoái trào của bóng đá trong miền nam nên t cũng k thiết tha theo dõi như xưa, mà thật nhìn cảnh khán giả lèo tèo chỉ càng làm t nhớ thời xưa vào sân bóng nó hài hứng ntn. Chốt sổ là bọn hlv online và các chiên da mọc lên như nấm, hở tí là phân tích như đúng rồi xong chê bai người này người kia đéo biết xem, rồi báo chí cứ thích đem số liệu ra khè mà nhiều con số nó đéo liên quan hay nó vô dụng vcl cũng thành kỷ lục.
 
M cũng theo dõi bóng đá VN từ lâu đấy, t chỉ bổ sung vài điều như thế này.

Giai đoạn 1
Tài năng của Hồng Sơn thì đúng top 1-2 server VN thời đó, chả thế mà đồng đội của HS ở Thể Công như Quang Hà hay Việt Hoàng đc hưởng lợi trên tuyển do đá chung ở clb, dù tài năng cũng k hơn Quang Trường, Hồng Minh, Liêm Thanh, Hoàng Bửu. Về tài năng thì còn 3 cái tên cũng tạm gọi chung mâm vs HS là Công Minh, Minh Chiến, Hùynh Đức. Công Minh là mẫu RB thủ lĩnh toàn diện từng lọt vào đhtb châu Á. Hùynh Đức thì quá nổi thời đó nhưng tiếc nhất là Minh Chiến. MC là kiểu tiền đạo chọn vị trí khôn, dứt điểm 1 chạm hay bằng 2 chân như 1. Về tài năng MC - HĐ t thấy cũng gần giống trường hợp Văn Quyến - Công Vinh sau này, khi tài năng của MC - VQ là hơn hẳn nhưng MC bị chấn thương giải nghệ khi quá trẻ, không thì HĐ cũng khó bứt lên làm số 1 và có thể chỉ được biết đến như là đối tác của MC thôi. HĐ lại là thần tượng số 1 của t thời đó, cũng như CATPHCM, vs thể hình hiếm có trong bóng đá VN lúc ấy và chơi khá toàn diện, có thể làm tường, dứt điểm, phối hợp, càn lướt.
Bóng đá thời này khá sơ khai, không có các lò đào tạo như bây giờ, các đội kiểu thấy thằng nào ok thì bốc vào ăn tập chung rồi đi đá, thế nên mới thấy nhiều cầu thủ 19-20 đã là trụ cột ở clb hay đội tuyển, nhưng cũng vì không có ăn tập từ nhỏ nên thể lực là điểm yếu chí mạng khi đá vs đội của trên thì VN sau phít 60 là hết mẹ nó pin và hầu như không có cửa bật.
Về không khí, độ máu lửa và cuồng nhiệt của khán giả thì thời này là nhất đéo nói nhiều. Mỗi đội đều có truyền thống và đối tượng nhm riêng biệt. Các svd luôn gần như kín chỗ dù thời đó toàn đá trưa 3h nắng bỏ mẹ do đa số sân đều không có dàn đèn. Nhưng mà bước vào svd thời đó mới hiểu thế nào là bóng đá. Có trận t hồi nhỏ ngồi khán đài D ngay sau khung thành nhưng đông vcd nên ba t phải cõng t lên mới coi đc. Clb đã thế thì đội tuyển đá phải x2 độ cuồng nhiệt lên. Ngày đó tuyển đá đều ở nam bắc chứ không phải toàn đá ngoài bắc như bây h. Clb ngày đó có bản sắc, có cái tên và màu áo, chứ đéo bát nháo như bây giờ thằng nào có tiền nhảy vô mua đội bóng, mua suất, đặt tên lum la. Cũng may t xem bóng đá thời này mới đam mê đến giờ chứ xem giai đoạn 2010-2017 chắc t bỏ xem cmnl.

Giai đoạn 2
Minh Phương - Tài Em cũng là cặp CM t rất thích, nhưng MP xuất thân RB ở CSG, sau này do thiếu CM cộng vs kỹ thuật cơ bản tốt nên đá CM luôn, còn Tài Em thời ở U23 chủ yếu đá cánh trái. Cùng lứa đó thì 2 vị trí CM mặc định là Hữu Thắng - Quốc Vượng. QV chuyền tốt, đặc biệt sút xa khá tởm, điều mà cho đến bây h VN cũng k bói ra thằng CM nào đóng xa đc như nó, vì làm độ mà đi luôn sự nghiệp từ hồi ở U23. Hữu Thắng là mẫu CM toàn diện như Yaya Toure, có thể hình, kỹ thuật, nhanh và khéo, làm được hết từ tranh chấp, kiến tạo, ghi bàn, nhưng đen đéo thua gì Minh Chiến ở khoản chán thương. Nếu 2 thằng này phát triển đúng tiềm năng thì Tài Em sẽ chỉ đá ở cánh trái và Minh Phương chắc cũng đá cánh phải. Thời này còn 1 tiền vệ t khá thích là Tấn Tài, vs sự bền bỉ và của hiếm của VN khi đá tốt tới sau 35t.

Giai đoạn 3
Sau đêm trường 2010-2017 mà bói được vài cái tên ổn ổn như Thành Lương, Quốc Anh, Văn Quyết, còn lại thì đâu đâu cũng toàn báo thủ. Đến 2018-2022 thì truyền thông phát triển và thông tin cũng nhiều nên t k nhắc cụ thể, chỉ có cái là nhiều thằng đc tâng bốc quá nhiều so vs tài năng thực, nên mãi mãi ở lại ở năm 2018 hay đóng đinh vs U23. Lứa này thì đúng là Văn Hậu, Quang Hải lẽ ra còn có thể bứt lên xa hơn nhưng hiện thực thì k đc như kỳ vọng. Bóng đá cũng bắt đầu được đầu tư hơn, có các lứa trẻ và đào tạo bài bản, nhưng vấn đề là chỉ cho ra lò được 1 lứa mà ông Park Hang Seo dẫn, còn lại thì toàn trình độ sàn sàn nhau, thiếu hẳn các cầu thủ nổi bật hay cá tính như các giai đoạn trước. Thêm mảng truyền thông thổ tả và bọn fan nửa mùa nhiều khi khiến t muốn VN đừng thắng nhiều quá cho không khí bớt ô nhiễm. Vl nhất là quả CAHN, t thề nó đéo liên quan gì vs đội CAHN của 20 mấy năm trước, tự dưng lòi đâu ra lấy tên giống xong đi gom cầu thủ của cả cái V-League như kêu đi nghĩa vụ, nó khắm đcđ. Cùng đó là sự thoái trào của bóng đá trong miền nam nên t cũng k thiết tha theo dõi như xưa, mà thật nhìn cảnh khán giả lèo tèo chỉ càng làm t nhớ thời xưa vào sân bóng nó hài hứng ntn. Chốt sổ là bọn hlv online và các chiên da mọc lên như nấm, hở tí là phân tích như đúng rồi xong chê bai người này người kia đéo biết xem, rồi báo chí cứ thích đem số liệu ra khè mà nhiều con số nó đéo liên quan hay nó vô dụng vcl cũng thành kỷ lục.
Hồng Sơn mày phải so với Vũ Minh Hiếu chứ sao so với CM HĐ MC là các vị trí khác nhau được? Hay ý mày là so các tuyển thủ QG?
 
Hồng Sơn mày phải so với Vũ Minh Hiếu chứ sao so với CM HĐ MC là các vị trí khác nhau được? Hay ý mày là so các tuyển thủ QG?
Ý t là về tài năng chứ không so cùng vị trí. Theo cảm quan của t thì 4 ông này nổi bật nhất đội tuyển thời kỳ đó, nếu dùng ngôn ngữ hiện giờ thì là tier S trong tuyển, còn lại thì tier A trở xuống, kiểu vậy
 
M cũng theo dõi bóng đá VN từ lâu đấy, t chỉ bổ sung vài điều như thế này.

Giai đoạn 1
Tài năng của Hồng Sơn thì đúng top 1-2 server VN thời đó, chả thế mà đồng đội của HS ở Thể Công như Quang Hà hay Việt Hoàng đc hưởng lợi trên tuyển do đá chung ở clb, dù tài năng cũng k hơn Quang Trường, Hồng Minh, Liêm Thanh, Hoàng Bửu. Về tài năng thì còn 3 cái tên cũng tạm gọi chung mâm vs HS là Công Minh, Minh Chiến, Hùynh Đức. Công Minh là mẫu RB thủ lĩnh toàn diện từng lọt vào đhtb châu Á. Hùynh Đức thì quá nổi thời đó nhưng tiếc nhất là Minh Chiến. MC là kiểu tiền đạo chọn vị trí khôn, dứt điểm 1 chạm hay bằng 2 chân như 1. Về tài năng MC - HĐ t thấy cũng gần giống trường hợp Văn Quyến - Công Vinh sau này, khi tài năng của MC - VQ là hơn hẳn nhưng MC bị chấn thương giải nghệ khi quá trẻ, không thì HĐ cũng khó bứt lên làm số 1 và có thể chỉ được biết đến như là đối tác của MC thôi. HĐ lại là thần tượng số 1 của t thời đó, cũng như CATPHCM, vs thể hình hiếm có trong bóng đá VN lúc ấy và chơi khá toàn diện, có thể làm tường, dứt điểm, phối hợp, càn lướt.
Bóng đá thời này khá sơ khai, không có các lò đào tạo như bây giờ, các đội kiểu thấy thằng nào ok thì bốc vào ăn tập chung rồi đi đá, thế nên mới thấy nhiều cầu thủ 19-20 đã là trụ cột ở clb hay đội tuyển, nhưng cũng vì không có ăn tập từ nhỏ nên thể lực là điểm yếu chí mạng khi đá vs đội của trên thì VN sau phít 60 là hết mẹ nó pin và hầu như không có cửa bật.
Về không khí, độ máu lửa và cuồng nhiệt của khán giả thì thời này là nhất đéo nói nhiều. Mỗi đội đều có truyền thống và đối tượng nhm riêng biệt. Các svd luôn gần như kín chỗ dù thời đó toàn đá trưa 3h nắng bỏ mẹ do đa số sân đều không có dàn đèn. Nhưng mà bước vào svd thời đó mới hiểu thế nào là bóng đá. Có trận t hồi nhỏ ngồi khán đài D ngay sau khung thành nhưng đông vcd nên ba t phải cõng t lên mới coi đc. Clb đã thế thì đội tuyển đá phải x2 độ cuồng nhiệt lên. Ngày đó tuyển đá đều ở nam bắc chứ không phải toàn đá ngoài bắc như bây h. Clb ngày đó có bản sắc, có cái tên và màu áo, chứ đéo bát nháo như bây giờ thằng nào có tiền nhảy vô mua đội bóng, mua suất, đặt tên lum la. Cũng may t xem bóng đá thời này mới đam mê đến giờ chứ xem giai đoạn 2010-2017 chắc t bỏ xem cmnl.

Giai đoạn 2
Minh Phương - Tài Em cũng là cặp CM t rất thích, nhưng MP xuất thân RB ở CSG, sau này do thiếu CM cộng vs kỹ thuật cơ bản tốt nên đá CM luôn, còn Tài Em thời ở U23 chủ yếu đá cánh trái. Cùng lứa đó thì 2 vị trí CM mặc định là Hữu Thắng - Quốc Vượng. QV chuyền tốt, đặc biệt sút xa khá tởm, điều mà cho đến bây h VN cũng k bói ra thằng CM nào đóng xa đc như nó, vì làm độ mà đi luôn sự nghiệp từ hồi ở U23. Hữu Thắng là mẫu CM toàn diện như Yaya Toure, có thể hình, kỹ thuật, nhanh và khéo, làm được hết từ tranh chấp, kiến tạo, ghi bàn, nhưng đen đéo thua gì Minh Chiến ở khoản chán thương. Nếu 2 thằng này phát triển đúng tiềm năng thì Tài Em sẽ chỉ đá ở cánh trái và Minh Phương chắc cũng đá cánh phải. Thời này còn 1 tiền vệ t khá thích là Tấn Tài, vs sự bền bỉ và của hiếm của VN khi đá tốt tới sau 35t.

Giai đoạn 3
Sau đêm trường 2010-2017 mà bói được vài cái tên ổn ổn như Thành Lương, Quốc Anh, Văn Quyết, còn lại thì đâu đâu cũng toàn báo thủ. Đến 2018-2022 thì truyền thông phát triển và thông tin cũng nhiều nên t k nhắc cụ thể, chỉ có cái là nhiều thằng đc tâng bốc quá nhiều so vs tài năng thực, nên mãi mãi ở lại ở năm 2018 hay đóng đinh vs U23. Lứa này thì đúng là Văn Hậu, Quang Hải lẽ ra còn có thể bứt lên xa hơn nhưng hiện thực thì k đc như kỳ vọng. Bóng đá cũng bắt đầu được đầu tư hơn, có các lứa trẻ và đào tạo bài bản, nhưng vấn đề là chỉ cho ra lò được 1 lứa mà ông Park Hang Seo dẫn, còn lại thì toàn trình độ sàn sàn nhau, thiếu hẳn các cầu thủ nổi bật hay cá tính như các giai đoạn trước. Thêm mảng truyền thông thổ tả và bọn fan nửa mùa nhiều khi khiến t muốn VN đừng thắng nhiều quá cho không khí bớt ô nhiễm. Vl nhất là quả CAHN, t thề nó đéo liên quan gì vs đội CAHN của 20 mấy năm trước, tự dưng lòi đâu ra lấy tên giống xong đi gom cầu thủ của cả cái V-League như kêu đi nghĩa vụ, nó khắm đcđ. Cùng đó là sự thoái trào của bóng đá trong miền nam nên t cũng k thiết tha theo dõi như xưa, mà thật nhìn cảnh khán giả lèo tèo chỉ càng làm t nhớ thời xưa vào sân bóng nó hài hứng ntn. Chốt sổ là bọn hlv online và các chiên da mọc lên như nấm, hở tí là phân tích như đúng rồi xong chê bai người này người kia đéo biết xem, rồi báo chí cứ thích đem số liệu ra khè mà nhiều con số nó đéo liên quan hay nó vô dụng vcl cũng thành kỷ lục.
Giải v league trước khi Cahn xuất hiện thì tao nhớ có vụ fan 2 bên ông bầu hiển với bầu đức chửi nhau hoài.
Từ lúc Cahn xuất hiện thao túng thì tao không còn thấy nữa(có lẽ vì tao không xem nữa nên không thấy ?)
 

Có thể bạn quan tâm

Top