Bớt cà phê,quần áo thừa thãi,lô đề,cờ bạc lại có thể người nhà chúng mày có thêm cơ hội sống đấy

Hôm qua đến giờ ngồi ngoài để mẹ t mổ não 2 3 tiếng đồng hồ, giờ vẫn hôn mê 3 4.
T ngồi ngoài mỗi lúc y tá ra gọi người nhà đi mua đồ t lại sợ gọi đến tên t.
mới từ chiều qua đến giờ 2 nhà đã đưa về rồi,
1 nhà thì nhìn cô đơn 1vs 1 ngưòi nhà,cô vợ trẻ ngồi gục bất lực bên ngoài.
1 nhà bà mẹ 52 tuổi mấy đứa con cùng chồng cũng khóc nức nở bên ngoài.
Tao nghĩ rồi ai cũng lúc này lúc khác gặp cảnh này thôi,nên hãy để dành ít nhất 100 mà phòng thân
ht7UOJi.jpg
chúc mẹ m nhanh khoẻ
 
Hôm qua đến giờ ngồi ngoài để mẹ t mổ não 2 3 tiếng đồng hồ, giờ vẫn hôn mê 3 4.
T ngồi ngoài mỗi lúc y tá ra gọi người nhà đi mua đồ t lại sợ gọi đến tên t.
mới từ chiều qua đến giờ 2 nhà đã đưa về rồi,
1 nhà thì nhìn cô đơn 1vs 1 ngưòi nhà,cô vợ trẻ ngồi gục bất lực bên ngoài.
1 nhà bà mẹ 52 tuổi mấy đứa con cùng chồng cũng khóc nức nở bên ngoài.
Tao nghĩ rồi ai cũng lúc này lúc khác gặp cảnh này thôi,nên hãy để dành ít nhất 100 mà phòng thân
ht7UOJi.jpg
ai cũng vì bản thân cá nhân thì xh ra cái gì,

sống chết là chuyện bt, đéo có tiền thì chết thế thôi chả sao cả, đau rồi sẽ cầm súng lên mà đấu tranh
 
Ăn gì thì ăn chơi gì thì chơi tốt nhất nên có 1 khoản tiết kiệm phòng trường hợp rủi ro . Bố t bị mất vì đột quỵ mới cắt tang cách đây tuần nên t thấy cuộc sống vô thường vl
 
Chúc mẹ mày mau khỏe, bro, đọc mà tao thấy xót xa vcl. Cái cảnh ngồi ngoài phòng mổ, nghe y tá gọi tên mà tim đập thình thình, tao tưởng tượng thôi đã thấy rùng mình. Nhìn mấy gia đình bên cạnh khóc lóc, bất lực, đúng là đời ai cũng có lúc rơi vào hố đen. Mày nói để dành 100 củ phòng thân, tao đồng ý, nhưng nói thật, với tao giờ kiếm nổi 10 củ/tháng để nuôi thằng cu đã khó. Thất nghiệp 2 năm, bệnh tâm lý hành, đầu óc lúc nào cũng mây đen giăng kín, tao với thằng con 7 tuổi chen chúc trong căn phòng 15m2, mưa thì dột, đồ đạc chất như bãi rác. Bớt cà phê, nhậu nhẹt thì tao bớt lâu rồi, giờ chỉ dám mua hộp sữa cho thằng bé, mà nó hỏi “bố ơi, nhà mình khi nào to?”, tao chỉ biết cười trừ, lòng thì như dao cắt. Muốn làm gì đó để đổi đời, nhưng xin việc thì bị từ chối, chạy grab thì đuối sức, còn vốn liếng thì trắng tay. Đời như ván bài, mà tao rút hoài toàn lá xịt, chẳng thấy át đâu. Tụi mày, có ai từng kẹt trong cái hố này không? Có cách nào để lết lên, để thằng con tao không phải sống kiếp khổ như bố nó không? Kể tao nghe với, chứ giờ tao chỉ biết lên xàm trút lòng để thấy mình còn thở!
 
Tụi mày làm gì làm ráng mà mua cái bảo hiểm, cho cha mẹ người thân của tụi mày có biến thì có cái tiền để mà lo hậu sự
 
Chúc mẹ mày mau khỏe, bro, đọc mà tao thấy xót xa vcl. Cái cảnh ngồi ngoài phòng mổ, nghe y tá gọi tên mà tim đập thình thình, tao tưởng tượng thôi đã thấy rùng mình. Nhìn mấy gia đình bên cạnh khóc lóc, bất lực, đúng là đời ai cũng có lúc rơi vào hố đen. Mày nói để dành 100 củ phòng thân, tao đồng ý, nhưng nói thật, với tao giờ kiếm nổi 10 củ/tháng để nuôi thằng cu đã khó. Thất nghiệp 2 năm, bệnh tâm lý hành, đầu óc lúc nào cũng mây đen giăng kín, tao với thằng con 7 tuổi chen chúc trong căn phòng 15m2, mưa thì dột, đồ đạc chất như bãi rác. Bớt cà phê, nhậu nhẹt thì tao bớt lâu rồi, giờ chỉ dám mua hộp sữa cho thằng bé, mà nó hỏi “bố ơi, nhà mình khi nào to?”, tao chỉ biết cười trừ, lòng thì như dao cắt. Muốn làm gì đó để đổi đời, nhưng xin việc thì bị từ chối, chạy grab thì đuối sức, còn vốn liếng thì trắng tay. Đời như ván bài, mà tao rút hoài toàn lá xịt, chẳng thấy át đâu. Tụi mày, có ai từng kẹt trong cái hố này không? Có cách nào để lết lên, để thằng con tao không phải sống kiếp khổ như bố nó không? Kể tao nghe với, chứ giờ tao chỉ biết lên xàm trút lòng để thấy mình còn thở!
mày tiêu cực quá, cố gắng học hỏi thêm kiến thức rồi gắng gượng đi mày đừng gục ngã vội.
cho tao hỏi mày bao nhiêu tuổi đấy
 
Cảm giác người thân nằm trong khu cấp cứu, cứ vài tiếng bs lên thông báo chúng tôi đã làm thế này thế kia, một đêm tầm 5,6 lần, tao đã trải qua. ĐM chỉ biết ngồi khóc, cảm thấy bất lực. Nhiều năm trôi qua rồi mà tao vẫn còn bị ám ảnh, sau đó tao thay đổi cách nhìn nhận về cuộc sống. Giờ mỗi ngày đi làm ngồi bên ly cafe bốc khói là đã cảm thấy rất hạnh phúc.
 
mày tiêu cực quá, cố gắng học hỏi thêm kiến thức rồi gắng gượng đi mày đừng gục ngã vội.
cho tao hỏi mày bao nhiêu tuổi đấy
Tao giờ u40 rồi mày, cứ loanh quanh luẩn quẩn trong cái cảnh bấu chỗ này víu chỗ kia, bao nhiêu năm ko ngóc đầu lên nổi. Hồi trẻ thì chưa biết kiên trì gắn bó, thêm được vài tuổi muốn ổn định công việc thì gặp biến cố này kia. Hết thiên tai rồi covid. Nói chung đời tao bị vả nhiều rồi. May còn cái xác khô
 
sao m không nghĩ có thằng ăn trên đầu gđ m mà phải mang tư duy nô lệ ít ăn ít tiêu hơn ?
 
Dm mày có ăn ngày 1 bữa, đái ỉa 1 bãi cũng đéo có thêm tiền cho ông bà già mày chữa bệnh nặng đâu. Cái đó là tao nói thật, đã nghèo thì chắc chắn hay mắc cái eo.

Đương nhiên muốn thoát nghèo đéo dễ. Xã hội nó chỉ là một cái server game cỡ khủng, vô là bắt mày cày chay rồi :vozvn (44):
 

Có thể bạn quan tâm

Top