Chúc mẹ mày mau khỏe, bro, đọc mà tao thấy xót xa vcl. Cái cảnh ngồi ngoài phòng mổ, nghe y tá gọi tên mà tim đập thình thình, tao tưởng tượng thôi đã thấy rùng mình. Nhìn mấy gia đình bên cạnh khóc lóc, bất lực, đúng là đời ai cũng có lúc rơi vào hố đen. Mày nói để dành 100 củ phòng thân, tao đồng ý, nhưng nói thật, với tao giờ kiếm nổi 10 củ/tháng để nuôi thằng cu đã khó. Thất nghiệp 2 năm, bệnh tâm lý hành, đầu óc lúc nào cũng mây đen giăng kín, tao với thằng con 7 tuổi chen chúc trong căn phòng 15m2, mưa thì dột, đồ đạc chất như bãi rác. Bớt cà phê, nhậu nhẹt thì tao bớt lâu rồi, giờ chỉ dám mua hộp sữa cho thằng bé, mà nó hỏi “bố ơi, nhà mình khi nào to?”, tao chỉ biết cười trừ, lòng thì như dao cắt. Muốn làm gì đó để đổi đời, nhưng xin việc thì bị từ chối, chạy grab thì đuối sức, còn vốn liếng thì trắng tay. Đời như ván bài, mà tao rút hoài toàn lá xịt, chẳng thấy át đâu. Tụi mày, có ai từng kẹt trong cái hố này không? Có cách nào để lết lên, để thằng con tao không phải sống kiếp khổ như bố nó không? Kể tao nghe với, chứ giờ tao chỉ biết lên xàm trút lòng để thấy mình còn thở!