Cả đời này nếu thật sự không lấp lánh nữa thì sao

ewqeqweqw

Địt Bùng Đạo Tổ
Mexico
Chào mọi người, lại là em, đứa từng lên threads về cú sốc xin việc và cuộc sống thất nghiệp 1 năm về trước đây.
Từ khi quyết định về được quê, lúc làm thì thôi, lúc không có việc đầu lại nảy chữ: "Cả đời này nếu m thật sự không lấp lánh nữa thì sao?"

Khi vui thì óc em nó tự nói: "thì kemedi em, không lấp lánh thì đã sao, tắt luôn hoặc lập lòe thì vẫn sống được mà, suy làm gì cho mệt óc ra"

Nhưng khi buồn buồn óc lại tự nói: "memay, thế thì cả đời tà tà vô định à, mai đây ai lo, ai nuôi, ai chứa, ai coi ra gì"

Nó cứ vậy, 1 năm hơn rồi, em cứ tà tà. Độ gần đây, em nhớ Voz, lại ngoi đầu vào đăng nhập xem có gì không, càng đi xem anh em voz-er lại càng nhiều suy nghĩ.

Đến thời điểm hiện tại thì em vẫn thế, vẫn tháng có tháng không. Nhiều sếp rủ vào Nam ra Bắc làm chung với họ, khởi nghiệp với họ nhưng em sợ lại không dám đi, chỉ quanh quẩn trong nhà. Cái tâm lý sợ đó không biết bao giờ mới hết.
Cả tháng nay job đứng sạch, sáng mới có sếp gửi 400k tiền viết captions. Đó lương tháng 8 vừa rồi của em đó. Tháng 7 trước đó còn được 10tr, còn tháng này thì chắc cũng như tháng 9.

Em chẳng lo cơm ăn áo mặc, em cũng thấy mình sướng, mà sướng quá lại hay nghĩ bậy. Em cứ tà tà vậy, lắm lúc nghĩ mình vô tích sự thật.

Vừa mới sáng nay, mẹ mới cãi nhau với em xong, cũng không phải gọi là cãi, nhưng mẹ em khóc, em cũng khóc, hai mẹ con cùng khóc. Mẹ bảo em: "may t chưa ăn của m đồng bạc nào, chứ t ăn rồi chắc m chửi t còn hơn vậy nữa". (Đại loại em không có chửi đâu, nhưng theo ba em nhận xét, mẹ em là người rất dễ xúc động, nên nói tí là mẹ khóc, mẹ vẽ chuyện, chứ em không có chửi mẹ, em chỉ là nói mẹ về một số vấn đề tôn giáo thôi). Tự nhiên câu nói đó làm em thấy bất mãn tính từ lúc đi làm, em chỉ cho mẹ tiền đúng dịp tết, còn đâu là không. Vì mẹ em không lấy, ngược lại mẹ còn hay cho em tiền, dù sống chung mẹ lo từ đầu đến cuối rồi.

Vậy mà hôm nay mẹ nói thế, chị hai em cũng nghe được (trước đó mẹ có chửi em nhiều nữa, cũng có chửi thề, nghiến răng chỉ vào mặt em), chị nói em: "m thấy không, đứa nào nghèo là đứa đó bị chửi nhiều nhất, m thấy t hay thằng con trai cưng của mẹ không (anh tư em) có bao giờ bị chửi đâu, còn m với thằng ba suốt ngày bị chửi, vì hai m lông bông như nhau, nghèo nên bị đem ra chửi hoài, t mà như m, chắc t cuốn đồ ra ngoài ở rồi, chửi gì mà hơn cả chửi chó". Tự nhiên nghe đến đó em bị chặn suy nghĩ, em nghĩ chắc tại mình báo hại quá, mẹ cũng chán mình sau 1 năm rồi, nên chửi vậy cho có động lực đi làm, nhưng chị em lại tiếp tục: "mẹ chửi vì m nghèo đó, chửi m như chó v mà không biết".

Ờ, vậy đúng như em nghĩ, cả đời này không lấp lánh thì lấy ai chứa? Lấp lánh đối với em hiện tại chính là tiền, là tài chính. Công việc hay gì gì đó đều phải quy ra tiền, tiền cho ta lấp lánh, nghèo chính là không lấp lánh. Em nghĩ vậy.

Năm 2 đại học, em cũng từng có suy nghĩ tương tự, nghĩ cả đời không lấp lánh nổi. Tự nghĩ hay giờ biến đi đâu mất luôn, tro cốt cứ trôi đi đâu vùi đi chỗ nào thì kệ. Bởi nên em từng có bài viết "tôi ước đám tang của mình không người đến dự". Còn nếu bây giờ được phép viết em sẽ viết "tôi ước mình chet đi không ai biết"
1757775552215.png


Em chưa từng nghĩ mình mắc bệnh, cũng không dám nghĩ mình mắc bệnh (có người nói em tramcam). Em chỉ nghĩ mình là người sống tiêu cực nhiều hơn tích cực, dù ở trong một môi trường không quá độc đoán, không áp lực. Em là người có vẻ ngoài tích cực đến mức bạn bè xung quanh cho em là cây hài, cả quãng đời đi học, đi làm, ai cũng coi em là biểu tượng của niềm vui. Đến bây giờ khi viết, em cũng được các sếp giao cho các chủ đề hài hước, bắt trend nhất quả đất. Nhưng đúng là caichet nó cứ trong đầu em, nó cứ vậy đó, thúc giục, nhưng em không làm gì hết, cũng chỉ đôi ba trò cắn, cào để cái kia đi thôi, chứ em khao khát sống hơn bất kỳ ai hehehe.

Nhưng em sợ, em sợ rồi một ngày cái không lấp lánh kia nhấn em, đè em, khiến em tìm đến caichet. Cái lấp lánh chó má đó, chán thật

Chắc cũng rất ít ai có nhiều thời gian để đọc đến đây, nhưng nếu ai đó đã đọc hết thì em thật cảm ơn vì đã lắng nghe em.
 
Top