
Hai lần đầu chồng muốn ly hôn, tôi đều bỏ qua để giữ gia đình đầy đủ cho con. Nhưng sau đó, anh ta lại tiếp tục đòi bỏ vợ thì tôi không thể cho anh ta thêm một cơ hội nào nữa.
Tôi lấy chồng năm 26 tuổi. Khi đó, tôi đã có công việc đàng hoàng, suy nghĩ cơ bản là chín chắn, không ngờ mắt nhắm mắt mở vẫn chọn nhầm người. Minh bằng tuổi tôi, làm kế toán cho một công ty tư nhân, ngoại hình sáng sủa, lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc, chỉn chu.Có lẽ, vì diện mạo ấy nên ngay từ lần gặp đầu tiên, Minh đã tạo cho tôi rất nhiều thiện cảm. Tôi nhận lời yêu rồi cưới cũng nhanh. Chuyện chẳng có gì nếu như lúc lấy nhau về, chúng tôi mới ngã ngửa phát hiện người kia hoàn toàn không phù hợp với mình.
Minh là người chặt chẽ, chi tiêu một đồng cũng tính. Tôi rất khó chịu vì bản thân tôi là phụ nữ mà còn thoáng tính hơn anh ta, dù tôi cũng xuất thân là con nhà lao động, tự lập kiếm tiền, chứ không phải dạng công chúa "ngậm thìa vàng" gì cả.
Cách sống tiết kiệm, ki bo của chồng nhiều lần khiến tôi ức chế, dẫn đến cãi nhau. Tôi không ưa nổi kiểu đàn ông so đo, chặt chẽ. Ngày em trai tôi thi đỗ đại học, tôi bàn với chồng cho em về sống cùng một thời gian, sau này em quen đường đi lối lại, có bạn có bè, muốn thuê ở riêng tính sau.
Chồng tôi lúc ấy không hẳn thoải mái nhưng chắc không có lý do gì để từ chối. Tuy nhiên, chưa đầy 3 tháng sau, anh ta bắt đầu bắt đầu chịu không nổi, liên tục tỏ thái độ rồi giục giã tôi tìm phòng trọ gần trường cho em đi thuê.

Chồng cũ từng đòi ly hôn tôi vì những lý do không đâu vào đâu (Ảnh minh hoạ: KD).
Ban đầu, chồng tôi viện lý do cho thằng bé tiện đi lại học hành. Sau rồi bị tôi ép quá mới "lòi ra cái đuôi", chung quy vẫn là tiếc của. Tự dưng phải nuôi thêm một người trong nhà, tiền ăn ở, tiền điều hòa..., anh ta không thoải mái.
Vì tôi phản ứng, cãi lại nên anh ta ầm ĩ lên, nói quan điểm sống trái ngược, không dung hòa nổi, không chịu đựng được nhau, tốt nhất là ly hôn. Đó là lần đầu tiên tôi bị dọa ly hôn. Lời đề nghị ly hôn thứ hai xảy ra sau đó tầm 3 tháng.
Minh ghen với tôi khi bắt gặp tôi đi nhờ xe đồng nghiệp nam về sảnh chung cư. Xe tôi hỏng, đồng nghiệp kia là tiện đường anh ấy về nhà nên tôi nhờ. Nhưng chồng tôi không chấp nhận lý do này.
Anh ta nói không thiếu gì người nhờ, sao phải chọn đồng nghiệp là nam? Đã thế, lúc chia tay còn đong đưa cười nói, phụ nữ đàng hoàng không ai làm vậy. Cãi qua vãi lại một hồi, chồng đùng đùng đòi ly hôn. Nhưng làm đơn xong, anh ta lại không ký, kêu là cho tôi một thời gian suy nghĩ.
Yên ổn được một thời gian, tôi nhận được đề nghị ly hôn lần 3. Thái độ lần này của anh ta khác hẳn. Thay vì hung hăng, rỉa rói tôi, anh ta cầm tay tôi xin lỗi, nói rằng anh ta trót phải lòng một người phụ nữ hơn anh ta hai tuổi, nghe đâu cũng đã ly hôn.
Chắc tình cảm yêu thương, mặn nồng dữ lắm nên chồng tôi mới nằng nặc cầu xin tôi, hứa sẽ làm tròn trách nhiệm với tôi và con. Đàm phán ly hôn diễn ra tốt đẹp, tôi giữ được nhà đang ở, giành được quyền nuôi con.
Tòa án tuyên anh ta phải chu cấp nuôi con nhưng tôi không nhận, cứ để anh ta dành tất cả cho vợ mới. Ly hôn với tôi thành công, chồng cũ dọn về ở chung với bồ ngay lập tức.
Sau này, tôi mới vỡ lẽ ra mà buồn cười. Chồng cũ tôi quả thật yêu thương người mới, 5 lần 7 lượt muốn tổ chức đám cưới nhưng cô ta không đồng ý. Sau này, anh ta phát hiện ra cô ta vẫn chưa ly hôn chồng.
Cô ta còn dùng tiền của anh để chuyển về nuôi chồng con ở quê. Tôi đoán với bản tính của chồng cũ, nỗi đau này chắc là ê chề lắm. Nói thì bảo thiếu thanh cao nhưng chuyện này khiến tôi thư giãn suốt mấy ngày.
Trong khi đó, tôi và con đang sống rất thoải mái. Hai mẹ con ăn mặc sành điệu, sáng ra khỏi nhà mẹ đi làm, con đi học. Lương tháng mấy chục triệu đồng của tôi thừa sức sống độc lập, vui vẻ. Hiện tại, tôi cũng chưa nghĩ tới chuyện quen thêm ai.