Live Cảm giác khi bị tai nạn là

hôm nay t sẽ kể về việc bị tai nạn nó tệ như thế nào, đa phần, người ta hay nói bị tai nạn và sau đó còn sống, qua cơn nguy kịch, nhưng không ai kể rằng sau khi qua cơn nguy kịch thì sẽ sống tiếp những ngày sau đó như thế nào, cảm giác ra sao, có còn đau hay không.

Vẫn còn đau
"Những ngày sau đó không hẳn là địa ngục, nhưng t thấy như có lửa đang cháy trong khuôn mặt, đúng rồi t bị va đập vào mặt, ngay xống mũi, do va đập mạnh nên chắc bên trong bị dập thịt, xương bên trong, nó bị viêm ở dạng sưng tấy cấp tính, nên cảm giác cho vô não là...

Nóng bứt, nóng khủng khiếp, làm cho gần như ko thể bình tĩnh nổi, phải kêu lên ớ ớ và hi vọng nó dừng nóng lại, nhưng nó vẫn cứ tiếp tục đốt cháy khuôn mặt của t một cách vô hình, có ai đó đưa cho t một ly nước, t cầm lên uống và t thấy nghẹt thở, vì lúc uống thì chỉ có mũi thở được, mà mũi của t nó bị như vậy thì t ko thể thở, bất giác t phun cái nước đó ra "Phào", một chút nước lại bị xốc lên hốc mũi, làm t thấy cay hơn, nóng hơn trước nữa, t bất giác nắm chặt miếng ra giường nắm chặt lại, kêu AAAAAAAAAAAAA lên một hồi.

T sau đó được một vài người y ta chuyển t qua một cái giường di chuyển được, giường có bánh xe, rồi họ đẩy t vào một căn phòng to, rộng, kín, có cửa gì nhìn dày lắm, có sẵn 1 cái giường sạch sẽ và nó hơi....cao, xung quanh có vô số máy móc, màn hình hiện đại chĩa vào, nhìn như chuẩn bị mổ xẻ hay thí nghiệm vậy, t nhổm dậy đánh bịch bịch vào ngực một vài bà y tá xung quanh, t nói "Mấy người tính làm gì t đây, bỏ ra"

Họ thường cứ im lặng mà làm, ko nói gì cả, hình như họ được huấn luyện như vậy, rồi họ để t lên cái giường kì ôn đó, rồi họ giữ chặt t lại như rồi dùng cái kim bướm, chích vào tay t, tay kia cũng vậy cũng bị kích kim tiêm bướm như vậy (loại kim tiêm có nối với ống nhựa) giờ t bị mấy cái dây đó khóa lại trên giường đó, một vài cái đèn được bật lên, vài cái máy nữa được mở lên, họ cùng nhau đi ra ngoài hết, à tất cả bọn đều bịt khẩu trang và có đeo miếng nhựa trùm đầu, nhìn nghiêm trọng lắm.

Sau đó mấy cái màn hình bắt đầu mở lên, có tiếp pi...pi...bắt đầu kêu theo nhịp chậm rãi, chắc là máy đo nhịp tim hay thứ quái gì đó, một màn hình trắng đen hiện lên, hình như là máy siêu âm, họ đang theo dõi t từ đâu đó t đoán, họ kiểm tra xem não của t có hoạt động tốt hay ko, họ nói trước đó có giải phẫu não của t để lấy dị vật, và giờ vẫn tiếp tục kiểm tra, họ giải phẫu t ngay lúc t mới bị tai nạn xong, chân của t thì băng bó lại như xác ướp..... Nhưng bằng cách nào đó t vẫn cảm nhận được rằng, t vẫn chưa chết theo cách như thế này được, t vẫn cảm thấy có mối liên kết tốt với thế giới này, nhưng đó ko phải là điều t mong muốn, vì t chỉ muốn sống mà hoàn toàn khỏe mạnh, chứ ko phải với cơ thể nát như thế này.

Ngày thứ 2
những cơn buồn nôn, chóng mặt khó hiểu từ đâu tới
nhiều khi thấy khó thở, mặt nóng nhẹ lên và cổ họng chua chát lên, t có cảm giác muốn phun hết tất cả những thứ có trong dạ dày ra, nhưng sao nó hay xảy ra lẹ đi

nhưng nó đúng là có thật, chỉ 2 phút sau đó t đã nôn hết đống thức ăn ra, họ nhận xét đó là hiện tượng chấn động não, làm cho "reset" cơ thể, nôn hết trong bụng ra, là chuyện bình thường, chuyện đó có thể xảy ra thêm vài ngày nữa, t nghe mà muốn nôn thêm mấy cái nữa, nhưng đâu có được.

mấy bà y tá bàn với nhau, nói là t may mắn đấy, chứ gặp người khác như vậy thì chuyển qua nhà xác lâu rồi....

ngày thứ 3,4,5,6,7
ko như tên bác sĩ kia nói, cơn buồn nôn vẫn còn nhưng ko thường xuyên và cũng ko mạnh mẽ như lần đầu, có lẽ cái não của t nó tự biết điều chỉnh thì phải, cũng may và nó tốt hơn nên như thế, chứ t đây ko sợ chết lắm đâu, nếu nó quá hành thì chắc t nhảy xuống lầu là xong

thức ăn là một món cháo có thịt vụn có mùi dở tệ, nó có mùi đắng như dầu hắc vậy, trong khi người khác vẫn ăn bình thường, gần như vị giác của t bị biến đổi, những món ăn bình thường giờ t thấy có mùi rất hôi tanh
thịt nạc có mùi đắng
cơm khá cứng, mùi hăng hăng giống như có bọc nhựa
cháo cũng có mùi nhựa
vậy t biết ăn cái gì bây giờ....

có một thứ mà t thấy mùi của nó ko thay đổi từ trước và sau khi bị tai nạn vỡ đầu, đó là quả mít
một ai đó mang thức ăn hoa quả vào bv, và trong đó có mít
sau đó ng chăm sóc đã mua mít mang vào, t đã ăn rất nhiều, tới mức đi tiểu cũng có mùi mít
nhưng mít ko thật sự dễ tiêu hóa, nó khá nặng và t ko thể ngủ

ngày thứ 30-40
có triệu chứng hay quên, và thói quen thích nhìn lâu một cảnh vật, t muốn đi chỗ khác nhìn cảnh khác, nhưng có cái gì đó giữ t lại nhìn chỗ đó thật lâu, khoản 15 phút, khá mất thời gian, cảm giác như bị giữ chân

t trở nên chậm chạp, lười suy nghĩ, lười động não, và ko muốn coi phim gì khó hiểu, hay đọc truyện gì khó hiểu, cảm giác thích những cái truyện dành cho trẻ con, có một hình to và lời thoại đơn giản, kiểu đạo lí dạy con này nọ....

rồi từ lúc nào đó t thấy bản thân tầm thường, t ghét điều đó, t phải cố gượng ép bản thân phải thích nghi với thứ khó hiểu, phức tạp hơn (cho dù cái phức tạp đó người khác vẫn đang làm hàng ngày)
 
đéo hiểu kiểu gì
tai nạn với bọn tao là chiều 17h còn đùa nhau, tối nay thằng nào trực đêm khu nào
20h đàm báo nó bị tai nạn ở khu... yêu cầu qua hỗ trợ
tới nơi thì còn cái xác, tắt thở tự bao giờ
bọn tao đéo thằng nào khóc, mà chỉ yên lặng lo hậu sự
vì quá quen thuộc rồi
nên khi bọn mày nghe tai nạn, nghĩ là cái gì nặng nề ghê gớm lắm
thì hãy mừng vì ta còn dc sống, còn dc thấy ngày mai
còn dc bên ng thân của mình
hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng dc sống
 
đéo hiểu kiểu gì
tai nạn với bọn tao là chiều 17h còn đùa nhau, tối nay thằng nào trực đêm khu nào
20h đàm báo nó bị tai nạn ở khu... yêu cầu qua hỗ trợ
tới nơi thì còn cái xác, tắt thở tự bao giờ
bọn tao đéo thằng nào khóc, mà chỉ yên lặng lo hậu sự
vì quá quen thuộc rồi
nên khi bọn mày nghe tai nạn, nghĩ là cái gì nặng nề ghê gớm lắm
thì hãy mừng vì ta còn dc sống, còn dc thấy ngày mai
còn dc bên ng thân của mình
hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng dc sống
nhưng ko có ai mô tả chi tiết phân đoạn nào phải ko
t kể chi tiết 1 đoạn sau khi tai nạn mà ít ai kể
 
Top