Ăn chơi Cảm giác sợ hãi chán ngán lúc chuẩn bị đi làm

Moramoonsinger

Thôi vậy thì bỏ
tao nghĩ là tao đã sai khi có cảm giác như vậy, đi làm mà, mình làm kiếm tiền, thì phải đi, mà đi thì phải tới, nhưng rồi tao thấy sự chán ngán của tao ko hề sai... @Ftm

nó chính là cảm giác chân thực trong tim tao, tao cảm nhận được nó, phải có gì đó tao mới thấy chán ngán khi vào làm
một thằng bếp trưởng heo mập hay chửi, khó tính, thích lên mặt đang chờ sẵn trong đó, nó hay xuất hiện sau lưng tao khi tao vào buồng lạnh, trong làn sương mờ, nhiều lúc tao nghĩ là trùng hợp...nhưng tại sao nó luôn đi theo sau tao mỗi lần tao vào buồng lạnh... để làm gì? theo dõi tao?...rồi nó hỏi "em làm gì trong này lâu vậy?" tao rất khó chịu, tao có lúc nào lười đâu mà cứ hỏi là "sao lâu vậy" đồ đạc trong buồng này bừa bộn vãi, làm sao tao tìm nhanh có được...mà nó cứ chê chậm, nếu việc này dễ tại sao bao nhiêu thằng Phụ Bếp xin việc ở đây đều từ từ biến mất (Nghỉ việc)? :shame:

mày ko thể ngừng yêu cầu người khác xuất sắc được ko thằng bếp trưởng heo mập?

áp lực, chửi bới, chê chậm...là những điều mà hằng ngày tao đi làm ở đây tao phải chịu, và tao đã cố gắng, nhưng những câu chê chậm vẫn còn nhiều, và khó chịu nhất là mấy câu doạ đuổi, làm được làm, ko làm được nghỉ đi, câu ngắn gọn nhưng nghe trắc trở lắm, mông lung lắm...liệu nay làm, mai đuổi hay sao, hay chiều đuổi, là lúc nào đuổi? Đuổi thì đéo sao nhưng...nghĩ lại no hope và buồn, phụ bếp mà còn bị đuổi... Ai ai cũng làm được trên thế giới này....họ còn vươn xa làm bếp quốc tế, còn mình chỉ làm phụ xó bếp móc cống...nhưng vẫn bị cho là vô dụng...và bị đuổi..:vozvn (21):



sự thật là sao? Có phải mình thật sự vô dụng hay là cái thằng bếp trưởng dối trá này nó tạo ra đám sương mù để mình hiểu sai giá trị bản thân? Đúng rồi, cái đất nước ngu Lồn này luôn đè tâm trí con người xuống một đáy vực giả nhưng giết chết ý chí mà, dù sao cũng sắp ra về rồi, hết ca rồi....thoát khỏi sự giả tạo chê chậm rồi...

Nhưng sự thoát đó chỉ là tạm thời...ngày mai...4h sáng...nó lại bắt đầu tiếp:vozvn (21):
 
Thử thách định giá giá tri bản thân mày. Mỗi thằng mập địt, mày ko giải quyết được thì khả năng mày còn kém lắm.
 
tao nghĩ là tao đã sai khi có cảm giác như vậy, đi làm mà, mình làm kiếm tiền, thì phải đi, mà đi thì phải tới, nhưng rồi tao thấy sự chán ngán của tao ko hề sai... @Ftm

nó chính là cảm giác chân thực trong tim tao, tao cảm nhận được nó, phải có gì đó tao mới thấy chán ngán khi vào làm
một thằng bếp trưởng heo mập hay chửi, khó tính, thích lên mặt đang chờ sẵn trong đó, nó hay xuất hiện sau lưng tao khi tao vào buồng lạnh, trong làn sương mờ, nhiều lúc tao nghĩ là trùng hợp...nhưng tại sao nó luôn đi theo sau tao mỗi lần tao vào buồng lạnh... để làm gì? theo dõi tao?...rồi nó hỏi "em làm gì trong này lâu vậy?" tao rất khó chịu, tao có lúc nào lười đâu mà cứ hỏi là "sao lâu vậy" đồ đạc trong buồng này bừa bộn vãi, làm sao tao tìm nhanh có được...mà nó cứ chê chậm, nếu việc này dễ tại sao bao nhiêu thằng Phụ Bếp xin việc ở đây đều từ từ biến mất (Nghỉ việc)? :shame:

mày ko thể ngừng yêu cầu người khác xuất sắc được ko thằng bếp trưởng heo mập?

áp lực, chửi bới, chê chậm...là những điều mà hằng ngày tao đi làm ở đây tao phải chịu, và tao đã cố gắng, nhưng những câu chê chậm vẫn còn nhiều, và khó chịu nhất là mấy câu doạ đuổi, làm được làm, ko làm được nghỉ đi, câu ngắn gọn nhưng nghe trắc trở lắm, mông lung lắm...liệu nay làm, mai đuổi hay sao, hay chiều đuổi, là lúc nào đuổi? Đuổi thì đéo sao nhưng...nghĩ lại no hope và buồn, phụ bếp mà còn bị đuổi... Ai ai cũng làm được trên thế giới này....họ còn vươn xa làm bếp quốc tế, còn mình chỉ làm phụ xó bếp móc cống...nhưng vẫn bị cho là vô dụng...và bị đuổi..:vozvn (21):



sự thật là sao? Có phải mình thật sự vô dụng hay là cái thằng bếp trưởng dối trá này nó tạo ra đám sương mù để mình hiểu sai giá trị bản thân? Đúng rồi, cái đất nước ngu lồn này luôn đè tâm trí con người xuống một đáy vực giả nhưng giết chết ý chí mà, dù sao cũng sắp ra về rồi, hết ca rồi....thoát khỏi sự giả tạo chê chậm rồi...

Nhưng sự thoát đó chỉ là tạm thời...ngày mai...4h sáng...nó lại bắt đầu tiếp:vozvn (21):
Xin quán
 
Tao đang ở lại SG trong vài ngày. Nổ địa chỉ quán đi.
rồi mày sẽ ko có hành động gì kín đáo tốt đẹp, thay vào đó là tới chụp chụp hình, canh lúc thằng trưởng chửi bới mày quay video, post lên làm trò cười, cùng dòng tiêu đề nóng hổi nào đó, để cả cái xàm này biết tao là ai, làm gì, bần tiện ra sao
 
rồi mày sẽ ko có hành động gì kín đáo tốt đẹp, thay vào đó là tới chụp chụp hình, canh lúc thằng trưởng chửi bới mày quay video, post lên làm trò cười, cùng dòng tiêu đề nóng hổi nào đó, để cả cái xàm này biết tao là ai, làm gì, bần tiện ra sao
Khá hơn rồi. Ít ra mày cũng biết cách hài hước. Bây giờ vấn đề đã nhẹ hơn chưa?
 
rồi mày sẽ ko có hành động gì kín đáo tốt đẹp, thay vào đó là tới chụp chụp hình, canh lúc thằng trưởng chửi bới mày quay video, post lên làm trò cười, cùng dòng tiêu đề nóng hổi nào đó, để cả cái xàm này biết tao là ai, làm gì, bần tiện ra sao
Mày cho tao địa chỉ đi. Tao cũng bần tiện xấu trai nè. Có gì chụp hình qua lại rồi nắm cán lẫn nhau. Tao tới để xin làm tạp vụ chứ không có tiền ăn
 
Khá hơn rồi. Ít ra mày cũng biết cách hài hước. Bây giờ vấn đề đã nhẹ hơn chưa?
càng ngày nó càng bắt bẻ tao nhiều cái vặt vãnh hơn, như là sao cuốn chả ram xấu thế, đụ đĩ mẹ làm đc làm ko làm nghỉ đi, đụ mẹ lau nhà gì dầy, còn vài cộng giá đỗ trên sàn nhà mà gọi là lau hả, mày còn thua cả mấy đứa cộng tác viên nữa

nhưng vì tao thấy cuộc sống này là trò đùa, tao muốn lấy chày đập vô đầu nó trong buồng lạnh lúc nào chả được nên tao vẫn thấy thoải mái
 
Trong lúc ngủ não ng sẽ tiết ra chất để làm sạch đầu m. Cho m tống hết stress ra khỏi đầu và khi tỉnh dạy là lúc m có trạng thái tinh thần tốt nhất. Nên. Khúc quan trọng này. Nếu buổi sáng mà m phải đấu tranh tư tưởng để đi làm thì đấy là 1 chỉ báo của vũ trụ. Nếu tình trạng đó chỉ là ngắn hạn nhất thời thì k sao. Còn nếu nó kéo dài thì m thực sự phải quit. Kiếm môi trường khác. Nghĩ thoáng ra. K có gì thất bại ở đây cả.
 
Trong lúc ngủ não ng sẽ tiết ra chất để làm sạch đầu m. Cho m tống hết stress ra khỏi đầu và khi tỉnh dạy là lúc m có trạng thái tinh thần tốt nhất. Nên. Khúc quan trọng này. Nếu buổi sáng mà m phải đấu tranh tư tưởng để đi làm thì đấy là 1 chỉ báo của vũ trụ. Nếu tình trạng đó chỉ là ngắn hạn nhất thời thì k sao. Còn nếu nó kéo dài thì m thực sự phải quit. Kiếm môi trường khác. Nghĩ thoáng ra. K có gì thất bại ở đây cả.
ở vũ trụ tao sống chỉ có những job bần hèn như bảo vệ, lao công, phục vụ, phụ bếp
 
ở vũ trụ tao sống chỉ có những job bần hèn như bảo vệ, lao công, phục vụ, phụ bếp
Nghĩ tiêu cực chút thì chúng ta đẻ ra ở đất nk anamit này vốn dĩ đã là bần hèn. Đáy của thế giới rồi. Nghĩ tích cực thì cũng chẳng sao cả. Chỉ cần m hạnh phúc trong thế giới của m là đủ. Thế giới khác là của ng khác. dưới m còn có nhiều thế giới khổ hơn. Trên m cũng có nhiều thế giới của ng giàu có. Chung quy lại t khuyên m nên tìm việc khác. M ở đó lâu ngày r m sinh trầm cảm. Tự huỷ đó.
 
càng ngày nó càng bắt bẻ tao nhiều cái vặt vãnh hơn, như là sao cuốn chả ram xấu thế, đụ đĩ mẹ làm đc làm ko làm nghỉ đi, đụ mẹ lau nhà gì dầy, còn vài cộng giá đỗ trên sàn nhà mà gọi là lau hả, mày còn thua cả mấy đứa cộng tác viên nữa

nhưng vì tao thấy cuộc sống này là trò đùa, tao muốn lấy chày đập vô đầu nó trong buồng lạnh lúc nào chả được nên tao vẫn thấy thoải mái
Không phải. Những gì thằng mập đang làm để thuần hóa mày, và đá đít mày ra cửa như thứ rác rưởi, sau đó lại mướn đứa khác vào với mức lương thử việc, rẻ mạt hơn. Để tao nói thêm:
Cuộc sống không hẳn là trò đùa như mày nói. Trong một cái phòng lạnh, mù mịt sương từ xác súc vật, mày đang và sẽ dần mất khả năng định danh chính mình. Mày có đang cảm thấy thế không?
 
Không phải. Những gì thằng mập đang làm để thuần hóa mày, và đá đít mày ra cửa như thứ rác rưởi, sau đó lại mướn đứa khác vào với mức lương thử việc, rẻ mạt hơn. Để tao nói thêm:
Cuộc sống không hẳn là trò đùa như mày nói. Trong một cái phòng lạnh, mù mịt sương, mày đang và sẽ dần mất khả năng định danh chính mình. Mày có đang cảm thấy thế không?
để tao nói thêm vì tao làm ở đó tới 12 tiếng, sáng 5h vào thì tới 17h mới ra, chiều 2h đêm vào thì 12h mới ra, nên cuộc sống của tao gần như ko có tự do, chỉ có ở ở cái nhà bếp này của 1 cái toà nhà to, mỗi ngày vào phải đi qua cái khu vực đại sảnh giặt ủi toàn máy móc to và xấu xí, phát ra tiếng kêu brườm brườm nhức óc cảm thấy tao rất nhỏ bé với những thiết bị ở đây

khu bếp nối liền với buồng lạnh nên buồng lạnh là lâu lâu tao mới vô, mỗi lần tao vô thì phải đi qua một cái giống như cây cầu vậy, cây cầu làm bằng sắt, trên cầu có những khe sắt dòm đc xuống dưới, bên dưới là nước cống nước bẩn đen ngòm, nhìn đáng sợ nguy hiểm sinh học, hai bên có tay vịn càng tăng thêm cảm giác đáng sợ thà như đéo có tay vịn thì cái chỗ nước bên dưới chắc ít đáng sợ hơn, gọi là cầu chứ nó ngắn ngủn à, bước 3 bước là tới cửa buồng lạnh, mở cửa ra thì có 1 vài bậc thang ngắn bc xuống dưới, bước xuống là cảm nhận vị lạnh vô mặt,ngực, cổ ngay, sảng khoái và sợ hãi đi cùng lúc. Trong buồng lạnh còn chia ra tới mấy ngã rẽ, rẽ hướng phải thì tới khu lạnh cá tôm, rẽ trái tới khu lạnh thịt thú rừng, đi thẳng thì gặp khu bánh trái... khi đi trong buồng lạnh này tuyệt đối ko nên đeo kính vì đeo kính sẽ bị mù kính, thậm chí là lạnh quá nó nứt kính, răng rắc, dễ văng mảnh vô mắt, bàn tay bàn chân ko đc quơ mạnh vì vậy sẽ làm máu nó bị sao sao đó làm đau nhức đầu ngón tay. Nói vậy chứ tao vẫn thích buôgnf lạnh này vì nó có vẻ nguy hiểm và khoa học, ít nhất thì nó ko mang lại cảm giác tầm thường đần độn như khu không lạnh, buồng lạnh nguy hiểm, buồng lạnh mạnh mẽ, vô tình, khoa học và ít có người dám vào đây trừ tao, lũ nhân viên khác là 1 lũ ngu mà mày hiểu ko, tụi nó luôn cho rằng những khu nguy hiểm là ko đáng vào, nhưng tao đủ trí thức để biết như thế nào mới là có hại thật sự nên tao luôn thích vào đây.
ở trên khu bếp chỉ có tiếng chửi bới trách móc tao, có thằng heo mập bếp trưởng, và có sự chán đời làm tao thấy mơ hồ về bản thân, chỉ khi vào buồng lạnh tao mới thấy tao là ai
 
để tao nói thêm vì tao làm ở đó tới 12 tiếng, sáng 5h vào thì tới 17h mới ra, chiều 2h đêm vào thì 12h mới ra, nên cuộc sống của tao gần như ko có tự do, chỉ có ở ở cái nhà bếp này của 1 cái toà nhà to, mỗi ngày vào phải đi qua cái khu vực đại sảnh giặt ủi toàn máy móc to và xấu xí, phát ra tiếng kêu brườm brườm nhức óc cảm thấy tao rất nhỏ bé với những thiết bị ở đây

khu bếp nối liền với buồng lạnh nên buồng lạnh là lâu lâu tao mới vô, mỗi lần tao vô thì phải đi qua một cái giống như cây cầu vậy, cây cầu làm bằng sắt, trên cầu có những khe sắt dòm đc xuống dưới, bên dưới là nước cống nước bẩn đen ngòm, nhìn đáng sợ nguy hiểm sinh học, hai bên có tay vịn càng tăng thêm cảm giác đáng sợ thà như đéo có tay vịn thì cái chỗ nước bên dưới chắc ít đáng sợ hơn, gọi là cầu chứ nó ngắn ngủn à, bước 3 bước là tới cửa buồng lạnh, mở cửa ra thì có 1 vài bậc thang ngắn bc xuống dưới, bước xuống là cảm nhận vị lạnh vô mặt,ngực, cổ ngay, sảng khoái và sợ hãi đi cùng lúc. Trong buồng lạnh còn chia ra tới mấy ngã rẽ, rẽ hướng phải thì tới khu lạnh cá tôm, rẽ trái tới khu lạnh thịt thú rừng, đi thẳng thì gặp khu bánh trái... khi đi trong buồng lạnh này tuyệt đối ko nên đeo kính vì đeo kính sẽ bị mù kính, thậm chí là lạnh quá nó nứt kính, răng rắc, dễ văng mảnh vô mắt, bàn tay bàn chân ko đc quơ mạnh vì vậy sẽ làm máu nó bị sao sao đó làm đau nhức đầu ngón tay. Nói vậy chứ tao vẫn thích buôgnf lạnh này vì nó có vẻ nguy hiểm và khoa học, ít nhất thì nó ko mang lại cảm giác tầm thường đần độn như khu không lạnh, buồng lạnh nguy hiểm, buồng lạnh mạnh mẽ, vô tình, khoa học và ít có người dám vào đây trừ tao, lũ nhân viên khác là 1 lũ ngu mà mày hiểu ko, tụi nó luôn cho rằng những khu nguy hiểm là ko đáng vào, nhưng tao đủ trí thức để biết như thế nào mới là có hại thật sự nên tao luôn thích vào đây.
ở trên khu bếp chỉ có tiếng chửi bới trách móc tao, có thằng heo mập bếp trưởng, và có sự chán đời làm tao thấy mơ hồ về bản thân, chỉ khi vào buồng lạnh tao mới thấy tao là ai
Mày có con mắt và một nhận thức sắc như dao. Nhưng tao đang tự hỏi: Hoặc mày rất yêu nghề. Hay yêu cái nhận thức vừa khinh bỉ vừa phẫn nộ vừa bi thảm trong ngữ cảnh này?
 
Mày có con mắt và một nhận thức sắc như dao. Nhưng tao đang tự hỏi: Hoặc mày rất yêu nghề. Hay yêu cái nhận thức vừa khinh bỉ vừa phẫn nộ vừa bi thảm trong ngữ cảnh này?
tao

yêu cái nhận thức vừa khinh bỉ vừa phẫn nộ vừa bi thảm trong ngữ cảnh này
 
Ừ. Đây sẽ là bi kịch của mày. Sẽ đến một thời điểm, như tao nói ở trên: mày sẽ không thể định danh được chính mình.
hiện tại tao đang vậy rồi
ở đâu đó người ta khen tao làm nước chấm ngon, làm ngon vậy sao ko làm đầu bếp
còn khi tới đây nó chửi tao là đồ vô dụng, sao tao lớn rồi còn ngu vậy, mỗi cái việc kiếm bó rau trong buồng lạnh cũng kiếm đéo xong, cuốn chả cũng cuốn xấu òm, thua mấy bé sinh viên cộng tác viên
nhưng rất may thuỳ não trái của tao cho biết rằng đó là những lời dối trá lầm lạc hướng định danh tao
tao ko hề tệ đến vậy
để xua tan sự dối trá chỉ cần 1 ngày nào đó đâm thằng bếp trưởng là xong, người bếp trưởng mới sẽ là người tới làm sau tao, chắc chắn sẽ tôn trọng và nhẹ nhàng với tao
 
hiện tại tao đang vậy rồi
ở đâu đó người ta khen tao làm nước chấm ngon, làm ngon vậy sao ko làm đầu bếp
còn khi tới đây nó chửi tao là đồ vô dụng, sao tao lớn rồi còn ngu vậy, mỗi cái việc kiếm bó rau trong buồng lạnh cũng kiếm đéo xong, cuốn chả cũng cuốn xấu òm, thua mấy bé sinh viên cộng tác viên
nhưng rất may thuỳ não trái của tao cho biết rằng đó là những lời dối trá lầm lạc hướng định danh tao
tao ko hề tệ đến vậy
để xua tan sự dối trá chỉ cần 1 ngày nào đó đâm thằng bếp trưởng là xong, người bếp trưởng mới sẽ là người tới làm sau tao, chắc chắn sẽ tôn trọng và nhẹ nhàng với tao
Thôi nào. Mày đang tự lừa dối mình một cách tinh vi. Mày không hiểu những gì tao chia sẻ và cuộc nói chuyện này đã đi vào ngõ cụt mất rồi.Tao biết mày rất mệt. Hãy nghỉ ngơi đi.
 
Top