tao nghĩ là tao đã sai khi có cảm giác như vậy, đi làm mà, mình làm kiếm tiền, thì phải đi, mà đi thì phải tới, nhưng rồi tao thấy sự chán ngán của tao ko hề sai...
@Ftm
nó chính là cảm giác chân thực trong tim tao, tao cảm nhận được nó, phải có gì đó tao mới thấy chán ngán khi vào làm
một thằng bếp trưởng heo mập hay chửi, khó tính, thích lên mặt đang chờ sẵn trong đó, nó hay xuất hiện sau lưng tao khi tao vào buồng lạnh, trong làn sương mờ, nhiều lúc tao nghĩ là trùng hợp...nhưng tại sao nó luôn đi theo sau tao mỗi lần tao vào buồng lạnh... để làm gì? theo dõi tao?...rồi nó hỏi "em làm gì trong này lâu vậy?" tao rất khó chịu, tao có lúc nào lười đâu mà cứ hỏi là "sao lâu vậy" đồ đạc trong buồng này bừa bộn vãi, làm sao tao tìm nhanh có được...mà nó cứ chê chậm, nếu việc này dễ tại sao bao nhiêu thằng Phụ Bếp xin việc ở đây đều từ từ biến mất (Nghỉ việc)?
mày ko thể ngừng yêu cầu người khác xuất sắc được ko thằng bếp trưởng heo mập?
áp lực, chửi bới, chê chậm...là những điều mà hằng ngày tao đi làm ở đây tao phải chịu, và tao đã cố gắng, nhưng những câu chê chậm vẫn còn nhiều, và khó chịu nhất là mấy câu doạ đuổi, làm được làm, ko làm được nghỉ đi, câu ngắn gọn nhưng nghe trắc trở lắm, mông lung lắm...liệu nay làm, mai đuổi hay sao, hay chiều đuổi, là lúc nào đuổi? Đuổi thì đéo sao nhưng...nghĩ lại no hope và buồn, phụ bếp mà còn bị đuổi... Ai ai cũng làm được trên thế giới này....họ còn vươn xa làm bếp quốc tế, còn mình chỉ làm phụ xó bếp móc cống...nhưng vẫn bị cho là vô dụng...và bị đuổi..
sự thật là sao? Có phải mình thật sự vô dụng hay là cái thằng bếp trưởng dối trá này nó tạo ra đám sương mù để mình hiểu sai giá trị bản thân? Đúng rồi, cái đất nước ngu lồn này luôn đè tâm trí con người xuống một đáy vực giả nhưng giết chết ý chí mà, dù sao cũng sắp ra về rồi, hết ca rồi....thoát khỏi sự giả tạo chê chậm rồi...
Nhưng sự thoát đó chỉ là tạm thời...ngày mai...4h sáng...nó lại bắt đầu tiếp