Môn thể thao này thì có gì hay ho nhỉ. Trước hàng triệu người, là 1 cầu thủ chiên nghiệp, vẫn sẵn sàng đạp nhau gãy giò, thì đừng nói dăm ba cái sân phủi vớ vẫn. Thời tao còn bé tao đã nhận ra bản chất con người VN không nên chơi cái trò này, và kết quả bằng chứng là 2 thằng nhóc xóm tao giờ dị tật chân vẫn còn đi cà nhắc, tật nguyền vĩnh viễn. Còn cái sân phủi kế bên trường thpt tao học, hầu như tuần đéo nào cũng có 1 chú vào viện, và tỉ lệ gãy chân tính trên tháng là 2 chú 1 tháng. Đến những nước văn minh như bọn tây, vẫn còn sinh ra mấy loại quái thai chuyên đạp giò nhau như Ramoss, Roy Kean đếu gì đó. Tóm lại đứng ở góc độ 1 người khôn ngoan, tao nhận thấy giữa lợi ích và rủi ro khi chơi môn này thì rủi ro nhiều hơn. Nhất là chơi giải trí, không chuyên nghiệp, không kiếm ra tiền mà có nguy cơ nằm liệt giường, trở thành cục nợ, gánh nặng cho gia đình thì không nên chơi. (Còn kích động lũ trẻ trâu cho chúng nó triệt hạ nhau thì nên làm)