Từ khi Federal Reserve Act được thông qua vào năm 1913, quyền phát hành tiền tệ của nước Mỹ đã rơi vào tay giới tài phiệt Do Thái với mô hình ngân hàng trung ương tư nhân. Đến thời điểm hiện nay, quyền phát hành tiền tệ của hầu hết các quốc gia bị khống chế bởi thế lực tư nhân quốc tế. Sự áp bức, bóc lột, chiến tranh, nghèo đói, bất công mà nhân loại đang đối diện hiện nay phần lớn bắt nguồn từ hệ thống tiền tệ. Hệ thống tiền tệ sẽ chi phối tất cả những vấn đề còn lại.
Hệ thống tiền tệ đang được áp dụng trên quy mô toàn cầu là do giới tài phiệt Do Thái sắp đặt từ hàng trăm năm, đem lại lợi ích to lớn cho họ bằng cách bóc lột đám đông, đối với họ đám đông đang bị bóc lột là nô lệ, và phần lớn trong số nô lệ không nhận ra là mình đang bị bóc lột.
Hệ thống này ràng buộc các quốc gia phải tuân theo luật chơi tiền tệ của phe Do Thái. Khi một quốc gia tuân theo luật chơi, có 2 điểm dễ nhận ra:
- Lượng tiền lưu thông sẽ luôn luôn thiếu hụt so với nhu cầu sử dụng tiền của người dân.
- Luôn có lạm phát theo thời gian (sự mất giá trị của tiền)
Hệ thống này khiến cho tiền càng lúc càng mất giá tức là sức mua của tiền giảm đi, nợ công của các quốc gia tăng theo thời gian. Giới tài phiệt ngân hàng dễ dàng hút tiền về khiến cho xã hội thiếu tiền, sản phẩm được giảm giá mà người có nhu cầu lại không có tiền để mua, doanh nghiệp không có tiền trả lương cho người lao động, doanh nghiệp phá sản khắp nơi, người thất nghiệp tràn lan, không có đủ công việc cho tất cả mọi người. Mỗi người dân chìm trong nợ nần, chật vật với chi phí sinh hoạt tăng cao, phải đạp lên nhau mà sống, dẫn đến đạo đức bị suy đồi.
Sự mất giá của tiền tệ tác động đến tất cả mọi người, biểu hiện là giá của mặt hàng nào đó tăng lên hoặc chất lượng của mặt hàng đó bị giảm đi. Nghe thật lạ lùng khi xã hội càng lúc càng hiện đại nhưng chất lượng hàng hóa đi xuống. Nhà sản xuất chịu gánh nặng trả lãi cho những khoản vay, những khoản vay mới được vay để thanh toán cho những khoản vay trước đó, tỷ lệ số tiền dùng để trả lãi so với số tiền thu được từ việc kinh doanh càng lúc càng nhiều, từ đó bắt buộc nhà sản xuất phải giảm chất lượng của sản phẩm. Ví dụ: tivi bị hư khi vừa hết bảo hành; một số mẫu xe 2 bánh chỉ còn một phuộc phía sau thay vì một cặp phuộc phía sau như trước kia; một số mẫu xe 2 bánh có dàn nhựa ọp ẹp hơn so với mẫu xe đó mà được sản xuất cách đây hàng chục năm; đôi giày hàng hiệu giá vài triệu vnd nhưng đế giày kém chất lượng, dẫn đến mau hư...
Lạm phát có nhiều biểu hiện. Hiện tượng hàng hóa gia tăng là một biểu hiện. Còn một biểu hiện khác là phẩm chất của hàng hóa đi xuống khi giá không tăng, hiểu đơn giản là phần ăn 40k mà ít đồ ăn hơn trước. Phẩm chất bị giảm không chỉ ở hàng hóa, ở hiện vật có thể cầm nắm như cái áo, cái quần, chiếc xe gắn máy mà còn thể hiện qua dịch vụ. Hồi mười mấy năm trước, coi youtube không tốn tiền mà vẫn không bị ép coi quảng cáo. Vậy mà giờ đây, người xem youtube phải trả tiền nâng cấp tài khoản để tránh bị dí xem quảng cáo, một điều mà trước kia là miễn phí.
Trong trường hợp tồi tệ hơn, những người lao động sẽ đối mặt với tình trạng giá hàng hóa tăng cao hơn so với mức độ tăng của thu nhập, đồng thời phẩm chất của hàng hóa cũng bị giảm.
Trở lại tình cảnh của VN hiện nay, những tập đoàn như Vin hay những ngân hàng trở nên rỗng ruột bị mua lại với giá 0 đồng là những sinh vật sinh sôi nảy nở trong một môi trường mà được tạo nên bởi hệ thống tiền tệ. Nếu không có ông Vượng thì vẫn có người đi theo con đường đó. Những dự án tốn kém bị những người có trình độ xem là không cần thiết, lại có ích khi xét theo góc nhìn tiền tệ vì giúp tạo nên những khoản vay, tức là có tiền để sử dụng.
Toàn bộ hệ thống tiền tệ là một trò lừa bịp và nó phải đến thời điểm kết thúc.
Nếu ai đó bảo rằng khi đồng tiền mất giá hay sức mua của tiền giảm đi thì hãy làm việc thêm giờ cho đủ sống. Xin trả lời rằng số giờ mà một người lao động ráng làm thêm thì có hạn, nếu người lao động làm tới 16 giờ trong ngày mà vẫn không đủ sống thì phải làm sao? Hệ thống này dẫn đến sự sụp đổ tài chính toàn cầu là chuyện rõ ràng. Nhưng nếu thay thế hệ thống này bằng hệ thống lành mạnh hơn thì phe tài phiệt sẽ phản đối dữ dội vì họ sẽ mất đi tài sản và quyền lực. Còn nếu cứ thế này, trước khi đến giới hạn sụp đổ tài chính, cần có WW3 để đập đi cái cũ và xây lại hệ thống mới. Khi kết thúc chiến tranh, không còn đô la Mỹ, không còn nhân dân tệ. Sau chiến tranh sẽ là một nền hòa bình rất lâu dài, tất cả công dân sẽ là nô lệ vĩnh viên, xã hội bị kiểm soát hoàn toàn nhờ vào các thành tựu công nghệ.
Người đứng đầu đất nước năm nay gần 70 tuổi trong khi hệ thống tiền tệ đã được lập trình từ hàng trăm năm trước bởi những người rất thông minh. Những vị lãnh đạo ở xứ này không thể thay đổi luật chơi tiền tệ mà chỉ tìm cách kéo dài thời gian chờ đến WW3. Sau đó, họ hy vọng tìm cách thỏa thuận với phe tài phiệt Do Thái để được san sẻ lợi ích ở mức độ nào đó trong trật tự thế giới mới.