Mở bài đã thấy mùi khói thuốc, mùi mồ hôi, mùi nước mắt giả vờ và mùi tiền thật. Bàn xanh trải nhung đỏ, đèn chùm vàng chóe, nhưng ánh sáng lại lạnh như ánh mắt của con cá mập ngồi đối diện. Dealer là Thời Gian, mặt không cảm xúc, lật bài nhanh đến mức ngươi còn chưa kịp giả vờ bình tĩnh.
Mỗi người vào bàn được phát hai lá bài úp: một lá tên “Sinh”, một lá tên “Tử”. Giữa chừng mới biết, hóa ra cả hai lá đều cùng một chất: Vô Thường. Người thì all-in ngay từ phút đầu, người thì fold từ lúc chưa ngồi nóng ghế, kẻ thì bluff suốt đời, mặt tỉnh bơ trong khi tay run cầm cập.
Có thằng khôn lỏi, gom hết chip, xây biệt thự, cưới vợ đẹp, đẻ con ngoan, tưởng mình thắng. Đến lúc river card lật ra, mới thấy dealer cười mỉm: “Mày thắng tao, nhưng mày thua chính mày.” Chip đầy bàn, hóa ra chỉ là giấy vụn có in hình người chết.
Có đứa dở hơi, không chơi, đứng ngoài nhìn, cười khẩy, bảo “tôi không đánh bạc”. Ờ, không đánh bạc thật, chỉ đánh mất cả đời để chứng minh mình không chơi.
Tôi thì ngồi đó, vừa hút thuốc vừa nhấp ly rượu đã loãng từ ba ván trước. Tôi không all-in, cũng không fold. Tôi chỉ call vừa đủ để còn ngồi lại bàn, vừa đủ để còn được nhìn mọi người thua. Thỉnh thoảng tôi đẩy vài chip vào pot, không phải để thắng, mà để thua cho đẹp. Thua mà người ta phải thốt lên: “Đệt, thua kiểu gì mà ngầu thế.”
Cuối cùng, khi đồng hồ điểm 12h vô hình, dealer gom hết chip, tắt đèn. Bàn trống trơn. Không ai thắng, không ai thua, chỉ còn lại mùi thuốc lá cũ và vài câu triết lý rơi vãi dưới gầm bàn mà chẳng ai thèm nhặt.
Canh bạc khép lại. Mở mắt ra đã thấy mình nằm trong một canh bạc mới, vẫn hai lá bài úp, vẫn con dealer không mặt ấy.
Lại xào bài.
Lại cười.
Lại giả vờ mình đang sống rất nghiêm túc.
Mỗi người vào bàn được phát hai lá bài úp: một lá tên “Sinh”, một lá tên “Tử”. Giữa chừng mới biết, hóa ra cả hai lá đều cùng một chất: Vô Thường. Người thì all-in ngay từ phút đầu, người thì fold từ lúc chưa ngồi nóng ghế, kẻ thì bluff suốt đời, mặt tỉnh bơ trong khi tay run cầm cập.
Có thằng khôn lỏi, gom hết chip, xây biệt thự, cưới vợ đẹp, đẻ con ngoan, tưởng mình thắng. Đến lúc river card lật ra, mới thấy dealer cười mỉm: “Mày thắng tao, nhưng mày thua chính mày.” Chip đầy bàn, hóa ra chỉ là giấy vụn có in hình người chết.
Có đứa dở hơi, không chơi, đứng ngoài nhìn, cười khẩy, bảo “tôi không đánh bạc”. Ờ, không đánh bạc thật, chỉ đánh mất cả đời để chứng minh mình không chơi.
Tôi thì ngồi đó, vừa hút thuốc vừa nhấp ly rượu đã loãng từ ba ván trước. Tôi không all-in, cũng không fold. Tôi chỉ call vừa đủ để còn ngồi lại bàn, vừa đủ để còn được nhìn mọi người thua. Thỉnh thoảng tôi đẩy vài chip vào pot, không phải để thắng, mà để thua cho đẹp. Thua mà người ta phải thốt lên: “Đệt, thua kiểu gì mà ngầu thế.”
Cuối cùng, khi đồng hồ điểm 12h vô hình, dealer gom hết chip, tắt đèn. Bàn trống trơn. Không ai thắng, không ai thua, chỉ còn lại mùi thuốc lá cũ và vài câu triết lý rơi vãi dưới gầm bàn mà chẳng ai thèm nhặt.
Canh bạc khép lại. Mở mắt ra đã thấy mình nằm trong một canh bạc mới, vẫn hai lá bài úp, vẫn con dealer không mặt ấy.
Lại xào bài.
Lại cười.
Lại giả vờ mình đang sống rất nghiêm túc.