ntsu
Con Chym bản Đôn
“Cuộc đời thật sự bắt đầu từ tuổi bốn mươi. Trước đó, bạn chỉ đang tiến hành nghiên cứu.”
Trong phần lớn cuộc đời trước tuổi 40, con người thường:
Tập trung vào vai trò xã hội (học hành, sự nghiệp, hôn nhân, xây dựng hình ảnh…),
Cố gắng “trở thành một ai đó” trong thế giới bên ngoài,
Sống dựa trên các khuôn mẫu bên ngoài (mong đợi của cha mẹ, xã hội, văn hóa…).
Jung gọi đây là giai đoạn phát triển “bản ngã” (ego) – phần ý thức về cái tôi.
Nói cách khác, bạn “nghiên cứu” thế giới, vai trò, bản sắc… nhưng chưa thật sự sống theo bản chất sâu thẳm của mình.
Sau tuổi 40, nhiều người bắt đầu cảm thấy:
Mất phương hướng dù đã có “đủ” (công việc, hôn nhân, vật chất),
Khủng hoảng bản sắc, cảm giác trống rỗng, nghi ngờ ý nghĩa cuộc sống,
Thôi thúc quay vào trong, tự hỏi: “Tôi là ai thật sự?”, “Sống để làm gì?”
Jung gọi đây là bước ngoặt của quá trình cá thể hóa (individuation):
Hành trình kết nối và hòa hợp giữa bản ngã (ego) và cái toàn thể sâu thẳm bên trong (Self).
Trong xã hội hiện đại, nhiều người cảm thấy:
Trước 40: chạy theo thành tích, vai trò, danh tiếng…
Sau 40: bắt đầu bỏ bớt lớp mặt nạ, buông kỳ vọng, quay về sự chân thật.
Jung khuyến khích chấp nhận cái bóng (shadow) – phần bị che giấu trong vô thức – để sống toàn vẹn, thay vì “giả tạo hạnh phúc”.
Câu nói này cũng phản ánh một triết lý quan trọng:
Sự trưởng thành đích thực không nằm ở tuổi tác, mà ở việc bạn có dám sống thật – dám đào sâu chính mình – hay không.
Nhiều người “sống cả đời mà chưa bao giờ sống”, vì:
Họ chỉ “diễn vai”, không dám “ở lại với chính mình”,
Không vượt qua nỗi sợ mất hình ảnh, không bước vào hành trình tâm linh nội tại.
Trong phần lớn cuộc đời trước tuổi 40, con người thường:
Tập trung vào vai trò xã hội (học hành, sự nghiệp, hôn nhân, xây dựng hình ảnh…),
Cố gắng “trở thành một ai đó” trong thế giới bên ngoài,
Sống dựa trên các khuôn mẫu bên ngoài (mong đợi của cha mẹ, xã hội, văn hóa…).
Jung gọi đây là giai đoạn phát triển “bản ngã” (ego) – phần ý thức về cái tôi.
Nói cách khác, bạn “nghiên cứu” thế giới, vai trò, bản sắc… nhưng chưa thật sự sống theo bản chất sâu thẳm của mình.
Sau tuổi 40, nhiều người bắt đầu cảm thấy:
Mất phương hướng dù đã có “đủ” (công việc, hôn nhân, vật chất),
Khủng hoảng bản sắc, cảm giác trống rỗng, nghi ngờ ý nghĩa cuộc sống,
Thôi thúc quay vào trong, tự hỏi: “Tôi là ai thật sự?”, “Sống để làm gì?”
Jung gọi đây là bước ngoặt của quá trình cá thể hóa (individuation):
Hành trình kết nối và hòa hợp giữa bản ngã (ego) và cái toàn thể sâu thẳm bên trong (Self).
Trong xã hội hiện đại, nhiều người cảm thấy:
Trước 40: chạy theo thành tích, vai trò, danh tiếng…
Sau 40: bắt đầu bỏ bớt lớp mặt nạ, buông kỳ vọng, quay về sự chân thật.
Jung khuyến khích chấp nhận cái bóng (shadow) – phần bị che giấu trong vô thức – để sống toàn vẹn, thay vì “giả tạo hạnh phúc”.
Câu nói này cũng phản ánh một triết lý quan trọng:
Sự trưởng thành đích thực không nằm ở tuổi tác, mà ở việc bạn có dám sống thật – dám đào sâu chính mình – hay không.
Nhiều người “sống cả đời mà chưa bao giờ sống”, vì:
Họ chỉ “diễn vai”, không dám “ở lại với chính mình”,
Không vượt qua nỗi sợ mất hình ảnh, không bước vào hành trình tâm linh nội tại.