Câu chuyện rùng rợn nhất mà mày biết, khiến mày ám ảnh đến tận bây giờ?

Học hành không giỏi, bảo gì làm đó chứ cũng không biết tìm tòi thêm, người khác nói gì cũng chỉ biết im lặng chịu đựng chứ méo bật lại, thấy thương nó vl
Như thằng anh tao nói khinh tao , tao bật lại đấm nó gần như thành thực vật như thế có được không
 
Hè năm tao 7 tuổi thường được gia đình dẫn đi bơi, bể bơi được thiết kế từ nông ngang gối đến chỗ sâu nhất quá đầu tao 1 chút, 2 đầu bể bơi đều có cầu trượt, khu vực sâu thì cầu trượt to hơn nên đứa nào cũng thích trượt bên đó. Tao không phải là đứa bơi giỏi nhưng độ sâu chỉ vừa quá đầu, nên có thể trượt xong rồi lặn lên lặn xuống đi vào chỗ nông hơn.

Một hôm khi tao trượt xuống cầu trượt đó, chân tao đạp phải thứ gì đó mà cảm giác như một khuôn mặt, tao cảm nhận được mũi trên ngón chân mình. Điều tao nhớ nhất là cảm giác những sợi tóc mảnh trôi giữa các ngón chân. Tao hoảng sợ và suốt một thời gian dài chỉ ngồi trên bờ. Khi đó còn nhỏ nên không suy nghĩ gì nhiều.

Tao vẫn nhớ cảnh các bậc phụ huynh sợ hãi chạy quanh, hoảng hốt gọi tên đứa trẻ này, hỏi có ai thấy cậu bé nhỏ đó không. Họ kéo thi thể cậu bé lên ngay dưới nước, ngay trước cầu trượt đó. Đến bây giờ tao vẫn còn nhớ cảm giác những sợi tóc ấy giữa các ngón chân mình.
Tức là chỗ mày trước đó có đứa trẻ chết rồi à, hay là mày dẫm vào người chết
 
Ngày 2 tháng 9 năm 1945, tại quảng trường Ba Đình (Hà Nội). Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc bản Tuyên ngôn Độc lập và tuyên bố sự khai sinh của một nước Việt Nam mới: Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Bản tuyên ngôn, dựa theo bản Tuyên ngôn Độc lập Hoa Kỳ, bắt đầu bằng câu: Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc. Hồ Chí Minh cũng trích dẫn Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền Pháp 1791 khi đọc bản Tuyên ngôn độc lập.

Quá rùng rợn, 2spooky4me
 
Tao chỉ nhớ 1 chuyện cực kỳ rùng rợn là tao quen 1 con, nó bảo nó còn con gái nhưng cavat dài cả mét, đút vô rút ra kêu ọp ọp, rồi bảo cưới đi lỡ có bầu rồi sao, hóa ra nó từng phá thai, nhớ lại còn rùng mình cái lol con gái nhưng hầm hải vân
thế mà vẫn đút dc hả cán bụ, có khít ko cán bụ
 
Thằng bạn thân tao hồi cấp 2 chuyển sang Ba Lan định cư, trước hôm đi nó bảo "tao yêu mày" xong đi thẳng. Về sợ quá xoá mẹ nick yahoo nó luôn. Sau add fb bố cũng đéo cho add. Mà 2017 thấy nó về VN làm đám cưới, có tag mấy đứa trong fb tao vào, vợ nó là con gái. Đéo hiểu kiểu gì
 
Nhỏ bạn tao từng kể tao nghe 1 chuyện xảy ra với nó lúc nhỏ, khoảng 8-9 tuổi.
Hôm đó, nó đi bộ từ trường về nhà và đang lấy chìa khóa ra để mở cửa. Mẹ nó là single mom, thường đi làm và về nhà muộn vào hầu hết các ngày trong tuần.
Khi nó vừa với tay tra chìa vào ổ khóa thì cánh cửa bỗng mở ra, mẹ nó đang choàng 1 cái chăn, hôm đó bả bị ốm nên nghỉ làm. Nhưng thay vì chào con, bả không nhìn nó mà nhìn thẳng ra phía sau và nói: “Mày là ai?”
Bạn tao quay lại và thấy 1 gã đàn ông mặc áo khoác dài đang vội vã quay lưng bỏ đi.
Việc mẹ nó bị ốm và ở nhà hôm đó có lẽ đã cứu nó khỏi một điều kinh khủng có thể đã xảy ra.
Thằng trộm hay người tình của mẹ nó
 
Hè năm tao 7 tuổi thường được gia đình dẫn đi bơi, bể bơi được thiết kế từ nông ngang gối đến chỗ sâu nhất quá đầu tao 1 chút, 2 đầu bể bơi đều có cầu trượt, khu vực sâu thì cầu trượt to hơn nên đứa nào cũng thích trượt bên đó. Tao không phải là đứa bơi giỏi nhưng độ sâu chỉ vừa quá đầu, nên có thể trượt xong rồi lặn lên lặn xuống đi vào chỗ nông hơn.

Một hôm khi tao trượt xuống cầu trượt đó, chân tao đạp phải thứ gì đó mà cảm giác như một khuôn mặt, tao cảm nhận được mũi trên ngón chân mình. Điều tao nhớ nhất là cảm giác những sợi tóc mảnh trôi giữa các ngón chân. Tao hoảng sợ và suốt một thời gian dài chỉ ngồi trên bờ. Khi đó còn nhỏ nên không suy nghĩ gì nhiều.

Tao vẫn nhớ cảnh các bậc phụ huynh sợ hãi chạy quanh, hoảng hốt gọi tên đứa trẻ này, hỏi có ai thấy cậu bé nhỏ đó không. Họ kéo thi thể cậu bé lên ngay dưới nước, ngay trước cầu trượt đó. Đến bây giờ tao vẫn còn nhớ cảm giác những sợi tóc ấy giữa các ngón chân mình.
 
Hè năm tao 7 tuổi thường được gia đình dẫn đi bơi, bể bơi được thiết kế từ nông ngang gối đến chỗ sâu nhất quá đầu tao 1 chút, 2 đầu bể bơi đều có cầu trượt, khu vực sâu thì cầu trượt to hơn nên đứa nào cũng thích trượt bên đó. Tao không phải là đứa bơi giỏi nhưng độ sâu chỉ vừa quá đầu, nên có thể trượt xong rồi lặn lên lặn xuống đi vào chỗ nông hơn.

Một hôm khi tao trượt xuống cầu trượt đó, chân tao đạp phải thứ gì đó mà cảm giác như một khuôn mặt, tao cảm nhận được mũi trên ngón chân mình. Điều tao nhớ nhất là cảm giác những sợi tóc mảnh trôi giữa các ngón chân. Tao hoảng sợ và suốt một thời gian dài chỉ ngồi trên bờ. Khi đó còn nhỏ nên không suy nghĩ gì nhiều.

Tao vẫn nhớ cảnh các bậc phụ huynh sợ hãi chạy quanh, hoảng hốt gọi tên đứa trẻ này, hỏi có ai thấy cậu bé nhỏ đó không. Họ kéo thi thể cậu bé lên ngay dưới nước, ngay trước cầu trượt đó. Đến bây giờ tao vẫn còn nhớ cảm giác những sợi tóc ấy giữa các ngón chân mình.
hồi lớp 6, cả họ nhà tao đi thăm họ hàng, em bà nội.

trước nhà ông bà này có cái ao, kiểu đầm tôm cá, trong lúc cả lũ đang trong nhà nấu cơm với chém gió.

tao mò ra chỗ cái ao chơi, thấy thằng em họ nhà đấy đang lấy que chọc chọc mấy cái lá sen. Nó bảo "đang bắt cá cho mèo ăn"

tao thấy hay, mượn cái que chọc thử.
đéo hiểu sao, nó chọc thì đéo sao, tao chọc vài cái thì mất đà ngã mẹ xuống cái ao đấy.
vùng vẫy và chới với. biết bơi đéo đâu.
nước vào mồm đéo kêu được, chân cố đạp, khi ngoi khi chìm, và thấy được thằng em họ kia đứng nhìn tao 1 chút rồi bỏ mẹ vào nhà :vozvn (19): có vẻ sợ hay gìđó, nó vào nhàđéo báo cho ai vìđéo có aiđi ra.

sau khi quẫy được 1 lúc, thì chân tao đạp được tảng đá, đứng được lấy đà rồi mò được vào chỗ đất cao, vào được bờ.

lúc tao đi lên, người lớn trong nhà chỉ thấy ngạc nhiên rồi cười hài hước, đem tao cái khăn rồi chỉ tao ra cái bếp để hơ lửa.

trong suốt bữa trưa thỉnh thoảng lại khịa tao vài câu.

hôm đó có cá nướng, đéo nấu canh, cả buổi tao động vào miếng cá nào
 
Không biết mày nói thật hay chỉ troll, nhưng khi lớn hơn tao cũng từng nghĩ như vậy, liệu có phải do mình đạp trúng cậu bé ấy không? Nếu không phải vì mình, thì ít nhất mình cũng có trách nhiệm báo cho mọi người. Liệu nếu lúc đó mình kịp báo sớm hơn thì mọi chuyện có khác đi không?
Rất nhiều câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu.. Sau này khi trưởng thành, mỗi lần đi bơi tao đều có thói quen lặn xuống đáy hồ để quan sát, xem có ai đang gặp chuyện như ngày ấy không. Nó trở thành phản xạ mà chính tao cũng không bỏ được.
Đương nhiên là tao troll rồi.
Cơ mà địt mẹ tao tưởng là mày lên báo người lớn ngay chứ.
Đúng là tội nhân.

Nhỏ bạn tao từng kể tao nghe 1 chuyện xảy ra với nó lúc nhỏ, khoảng 8-9 tuổi.
Hôm đó, nó đi bộ từ trường về nhà và đang lấy chìa khóa ra để mở cửa. Mẹ nó là single mom, thường đi làm và về nhà muộn vào hầu hết các ngày trong tuần.
Khi nó vừa với tay tra chìa vào ổ khóa thì cánh cửa bỗng mở ra, mẹ nó đang choàng 1 cái chăn, hôm đó bả bị ốm nên nghỉ làm. Nhưng thay vì chào con, bả không nhìn nó mà nhìn thẳng ra phía sau và nói: “Mày là ai?”
Bạn tao quay lại và thấy 1 gã đàn ông mặc áo khoác dài đang vội vã quay lưng bỏ đi.
Việc mẹ nó bị ốm và ở nhà hôm đó có lẽ đã cứu nó khỏi một điều kinh khủng có thể đã xảy ra.
Thật ra con mẹ SGM của bạn mày nốn lừng đấy.
Lúc đấy con mẹ nó ko mặc gì đâu, quấn chăn nhanh ra mở cửa cho thằng bồ chạy đấy.
Cái thằng bồ mặc áo khoác dài đó chắc éo gì có quần áo bên trong :vozvn (19)::vozvn (19)::vozvn (19):
 
Tau mém chết
Đi biển long hải, tau lúc đó buồn chán nên đi một mạch ra ngoài biển kia
Đi qua cái khúc nó kéo dây ngăn luôn, xong tau bị hụt chân nước qua đầu sóng ập vào người đẩy ra xa đéo vô được, cái tau nảy số tau lặn xuống bơi kiểu nàng tiên cá vào, bơi vô tí qua đợt sóng đầu nó lại đẩy tau ra nhưng may sao tau nắm được sợi dây ngăn mà ko bị cuốn ra xong đợt sóng đó tau bơi vô từ từ, có ông kia chạy cano ra lôi tau vào
Thuỷ Tinh thương, cíu tml một mạng đấy, có ra biển thì chấp tay, xá ngài vài cái :3
 
Xem phim kinh dị 1 người bị nhện cắn đi khám bác sĩ nhưng bác sĩ nói ko sao và băng bó vết thương. Sau đó đêm về vết thương ngày càng to ra và vỡ mủ làm hàng trăm con nhện con chui ra từ vết thương đó 😱😱
 
Ae có đi hải đăng kê gà ở lagi bình thuận thì t khuyên đừng có bơi thử ra Hải Đăng như t,dm cách bờ 200m tưởng gần bơi còn 8m tới hải đăng đuối tự chìm xuống uống hai ba hớp nước muối,nghĩ ngợi sao mà ngoi lên ráng rửa mắt kiếng bơi bị đọng sương ráng lết vô coi sao lết chút thấy cát vàng phía dưới là thấy ngon r chút lên bờ mặt xanh lè thề với lòng đéo bao h đi bơi xa mà k mặc áo phao nữa ghê vl.về hỏi thằng e quê ở đó nó nói ở đó nước nó dữ tàu nó kẹt lại hoài
 

Có thể bạn quan tâm

Top