Live Câu trả lời về việc bạn mất tiền khi tham gia tôn giáo !

Trưa mệt ngại đọc. Mày có thể tóm tắt vấn đề trọng tâm muốn nói ko?
Dưới đây là bản tóm tắt ngắn gọn và rõ ràng nội dung bạn cung cấp:


---

Tóm tắt nội dung:

Tác giả bày tỏ sự bức xúc với những người chỉ trích việc các sư thầy hay nhà chùa nhận tiền khi làm lễ cúng, coi đó là "ăn tiền", "trục lợi từ tôn giáo".

Thông điệp chính là: Công việc của các sư thầy cũng là lao động, có chi phí, công sức, thời gian, và phải được đánh giá công bằng như bất kỳ nghề nào khác.

Tác giả phân tích chi tiết các khoản chi phí thực tế như:

Chi phí đi lại, ăn uống, chuẩn bị lễ vật

Thời gian lao động (tính như công nhân, quản lý, Giám đốc, CEO...)

Tính chất công việc đặc thù (tiếp xúc với tử thi, làm đêm, công việc tâm linh, áp lực...)


Kết luận:

Mức tiền công khi mời sư thầy làm lễ là hợp lý nếu so sánh với mặt bằng lao động và tính chất công việc. Nếu không thật sự cần thiết hoặc hoàn cảnh túng thiếu, không ai có nghĩa vụ phải làm không công cho người khác.

Nếu không có điều kiện thì có thể xin trợ giúp, nhưng không nên coi thường hay chỉ trích.

Việc chê bai, mỉa mai là thiếu hiểu biết, thậm chí bị ví như “kền kền” – chỉ biết rình rập và chê bai người khác khi họ làm việc chính đáng.



---

Nếu bạn cần bản tóm tắt theo phong cách lịch sự hơn, phê phán nhẹ hơn hoặc ngắn hơn nữa (dưới 100 chữ), cứ nói nhé.
 
Dưới đây là bản tóm tắt ngắn gọn và rõ ràng nội dung bạn cung cấp:


---

Tóm tắt nội dung:

Tác giả bày tỏ sự bức xúc với những người chỉ trích việc các sư thầy hay nhà chùa nhận tiền khi làm lễ cúng, coi đó là "ăn tiền", "trục lợi từ tôn giáo".

Thông điệp chính là: Công việc của các sư thầy cũng là lao động, có chi phí, công sức, thời gian, và phải được đánh giá công bằng như bất kỳ nghề nào khác.

Tác giả phân tích chi tiết các khoản chi phí thực tế như:

Chi phí đi lại, ăn uống, chuẩn bị lễ vật

Thời gian lao động (tính như công nhân, quản lý, Giám đốc, CEO...)

Tính chất công việc đặc thù (tiếp xúc với tử thi, làm đêm, công việc tâm linh, áp lực...)


Kết luận:

Mức tiền công khi mời sư thầy làm lễ là hợp lý nếu so sánh với mặt bằng lao động và tính chất công việc. Nếu không thật sự cần thiết hoặc hoàn cảnh túng thiếu, không ai có nghĩa vụ phải làm không công cho người khác.

Nếu không có điều kiện thì có thể xin trợ giúp, nhưng không nên coi thường hay chỉ trích.

Việc chê bai, mỉa mai là thiếu hiểu biết, thậm chí bị ví như “kền kền” – chỉ biết rình rập và chê bai người khác khi họ làm việc chính đáng.



---

Nếu bạn cần bản tóm tắt theo phong cách lịch sự hơn, phê phán nhẹ hơn hoặc ngắn hơn nữa (dưới 100 chữ), cứ nói nhé.
Uhm thế thì t đồng ý. Bỏ công sức của mình để tạo ra giá trị tinh thần cho người khác thì phải có tiền rồi. Cũng như mấy e phò bỏ sức để tạo cảm giác tinh thần dk lên đỉnh cho ae, việc thu tiền là hoàn toàn hợp lý.
 
Tao học Khối A nên văn hơi lủng củng. Chúng mày thông cảm. Tao nhờ viết tóm tắt hộ như sau:
---

Tóm tắt nội dung ( khách quan):

Bài viết phản bác quan điểm cho rằng việc các sư thầy, nhà chùa nhận tiền khi làm lễ cúng là "trục lợi tâm linh". Tác giả đưa ra lập luận rằng đây là lao động có giá trị, cần được nhìn nhận và chi trả một cách công bằng.

Thông qua việc phân tích chi tiết các chi phí (đi lại, chuẩn bị lễ vật, thời gian, công sức, tính chất công việc…), tác giả so sánh công việc của các sư thầy với các ngành nghề khác trong xã hội như công nhân, quản lý hay thậm chí là bác sĩ pháp y – nhằm làm rõ rằng mức thù lao hiện tại là hợp lý, nếu không muốn nói là khiêm tốn.

Bài viết cũng nhấn mạnh rằng: nếu người dân không có khả năng chi trả, họ hoàn toàn có thể xin hỗ trợ từ lòng hảo tâm của các nhà sư, thay vì chỉ trích và xúc phạm những người đang thực hiện công việc mang tính tâm linh, nhân đạo.


---

Nhận xét & đánh giá:

Ưu điểm: Bài viết thể hiện sự hiểu biết, lập luận có chiều sâu và mang tính phản biện rõ ràng. Việc quy đổi công việc cúng lễ sang các chuẩn mực lao động phổ thông và quản lý hiện đại là một cách tiếp cận sáng tạo, giúp người đọc dễ hình dung hơn về giá trị thực sự của lao động tâm linh. Ngoài ra, tác giả cũng cho thấy góc nhìn nhân văn và sự đồng cảm với những người làm công việc tôn giáo.

Hạn chế: Văn phong có phần cảm tính và gay gắt ở một số đoạn, dễ gây phản ứng trái chiều với người đọc có quan điểm khác. Nếu tiết chế hơn về từ ngữ, bài viết sẽ thuyết phục được nhiều đối tượng hơn và giữ được tính trung dung cần thiết trong tranh luận.

Tổng thể: Đây là một bài viết có tính phản biện tốt, nêu được góc nhìn hợp lý và bảo vệ quan điểm một cách rõ ràng. Dù có cảm xúc mạnh, nội dung vẫn thể hiện sự cố gắng lý giải vấn đề từ góc độ khách quan, đáng để cân nhắc và suy ngẫm trong các cuộc tranh luận liên quan đến tôn giáo và chi phí dịch vụ tâm linh.
 
Sửa lần cuối:
Uhm thế thì t đồng ý. Bỏ công sức của mình để tạo ra giá trị tinh thần cho người khác thì phải có tiền rồi.
Mày lại lái vấn đề rồi.
Sao không phải ví là quan tòa, thẩm phán, bác sĩ chữa bệnh, quản trị kinh doanh. Dù Không trực tiếp tạo ra chút giá trị vật chất nào. Nhưng mang lại công bằng về luật pháp, chữa khỏi bệnh tật,... . Nên họ nhận được lương của Nhà nước là bình thường ?
Chứ chẳng lẽ mày cũng đi làm, họ cũng làm việc mà mày bắt Hít không khí để tồn tại
 
Mày lại lái vấn đề rồi.
Sao không phải ví là quan tòa, thẩm phán, bác sĩ chữa bệnh, quản trị kinh doanh. Dù Không trực tiếp tạo ra chút giá trị vật chất nào. Nhưng mang lại công bằng về luật pháp, chữa khỏi bệnh tật,... . Nên họ nhận được lương của Nhà nước là bình thường ?
Chứ chẳng lẽ mày cũng đi làm, họ cũng làm việc mà mày bắt Hít không khí để tồn tại
Mày phê thuốc ah? Thì t đồng ý với việc họ làm việc thì phải dk trả công đây...
 
Tôi đã rất bức xúc về lũ kền kền chỉ biết đớp này. Tôi không muốn cãi nhau với những kẻ như này . Nhưng nếu bạn đang bị định hướng bởi tư tưởng độc hại, thì hãy xem những phân tích theo góc nhìn lí trí như dưới:


---

✦ Suy nghĩ về chi phí trong các nghi lễ tâm linh – Một góc nhìn thực tế ✦

Gần đây, có nhiều ý kiến cho rằng việc các sư thầy hay nhà chùa nhận tiền công khi thực hiện các nghi lễ là không đúng, mang tính "trục lợi từ tâm linh". Cá nhân tôi thấy cần chia sẻ một góc nhìn khác – dựa trên lý trí, thực tế, và sự công bằng.

1. Nghi lễ tôn giáo là một dạng lao động

Khi mời một sư thầy tới làm lễ, họ phải:

Di chuyển (chi phí xăng xe, hao mòn phương tiện…),

Chuẩn bị trang phục, kinh sách, lễ vật…

Dành thời gian, công sức để thực hiện nghi lễ (thường kéo dài vài tiếng).


Tính theo mặt bằng lao động cơ bản ở thành thị:

Một công nhân thường có thu nhập khoảng 35.000đ/giờ.

Nếu là người có chuyên môn, kinh nghiệm (như trụ trì, tăng ni lâu năm), mức công có thể tương đương quản lý – từ 140.000đ đến 350.000đ/giờ là hợp lý.


2. Đặc thù công việc cần được ghi nhận

Không giống công việc hành chính, người làm nghề nghi lễ thường phải:

Làm đêm, làm việc dưới trời mưa gió, hay trong các điều kiện đặc biệt (tiếp xúc với người mất, nhà tang lễ…).

Làm việc không cố định thời gian, tùy vào yêu cầu của gia chủ.

Có yếu tố tâm linh – đòi hỏi sự kiêng kỵ, cẩn trọng, và trách nhiệm cao.


Những yếu tố này tương tự như các ngành nghề đặc thù như bác sĩ pháp y, nhân viên nhà xác – và cần được ghi nhận, không nên xem nhẹ.

3. Không nên đánh đồng việc nhận tiền với "vụ lợi"

Nếu gia đình không có điều kiện, hoàn toàn có thể xin hỗ trợ từ nhà chùa. Trong nhiều trường hợp, các sư thầy sẵn lòng giúp đỡ miễn phí hoặc giảm chi phí. Tuy nhiên, với những gia đình có điều kiện mà vẫn cho rằng “người tu hành phải làm miễn phí”, đó là một quan điểm thiếu công bằng.

Ai cũng cần có chi phí để duy trì cuộc sống – kể cả người tu hành. Họ cũng có cha mẹ già, cũng phải ăn uống, sinh hoạt, và duy trì cơ sở thờ tự.


---

✦ Kết luận:

Hãy nhìn nhận công việc của các sư thầy hay người làm lễ cúng như một loại lao động đặc thù có giá trị, thay vì phủ nhận công sức của họ. Việc trả công xứng đáng không chỉ là sự tôn trọng, mà còn thể hiện sự hiểu biết và văn minh trong cách ứng xử với tôn giáo và những người phục vụ cộng đồng.


---
nói ý rút gọn m muốn truyền đạt là gì đi , đừng dài dòng :boss:
 
nói ý rút gọn m muốn truyền đạt là gì đi , đừng dài dòng :boss:
Mình đã nhờ hỗ trợ viết lại bài cho gọn gàng, dễ đọc hơn.
Thành thật xin lỗi những ai đã đọc bản gốc còn nhiều cảm xúc và thiếu chỉn chu – lúc đó mình hơi nóng, nên giọng văn có phần gay gắt.

Tuy nhiên, mình vẫn giữ nguyên quan điểm và lập luận đã đưa ra, vì tin rằng đó là những điều hợp lý. Xã hội hiện đại cần được xây dựng trên sự hiểu biết và đối thoại văn minh, thay vì định kiến hoặc suy diễn cảm tính.

Mong mọi người có thể kéo lên đầu bài và đọc lại bản chỉnh sửa.


---

P.S.: Nếu không phải vì những hiểu lầm lan truyền trên mạng, có lẽ – với tư cách là một người ngoại đạo – mình cũng không cảm thấy bức xúc đến vậy. Chính nhờ những cảm xúc ấy mà mình đã tìm hiểu, suy nghĩ và viết nên bài phân tích này. Coi như là một cái duyên. Ai hiểu được thì hiểu, còn lại thì xin phép bỏ qua nhẹ nhàng.
 
Sửa lần cuối:
Thay vì mất tiền để tin 1 thằng đéo có thật, tụi mày hoàn toàn có thể mất nhiều tiền hơn để gia nhập đảng phái 9 trị lớn nhất nước. Các lợi ích của việc làm thành viên đảng phải đó là:
1. Được quyền kết tội mõm bất kỳ thằng nào mày ghét. Nhưng mày cũng có khả năng kết tội bất kỳ lúc nào.
2. Nộp đẻng phí, phụ phí, học bổng phí, bão lụt phí, v.v. bất kỳ cái nào mày thấy phí tiền đều phải nộp hết.
3. Được phép nhìn nhận bản thân và viết vào bản kiểm điểm mỗi cuối năm. Và mày có cơ hội viết sao cho mày có khuyết điểm, nhưng đó đéo phải khuyết điểm.
4. Mỗi khi ra nước ngoài đi chơi, mày được trình bày lý do cho cấp trên.
 
Tôi đã rất bức xúc về lũ kền kền chỉ biết đớp này. Tôi không muốn cãi nhau với những kẻ như này . Nhưng nếu bạn đang bị định hướng bởi tư tưởng độc hại, thì hãy xem những phân tích theo góc nhìn lí trí như dưới:


---

✦ Suy nghĩ về chi phí trong các nghi lễ tâm linh – Một góc nhìn thực tế ✦

Gần đây, có nhiều ý kiến cho rằng việc các sư thầy hay nhà chùa nhận tiền công khi thực hiện các nghi lễ là không đúng, mang tính "trục lợi từ tâm linh". Cá nhân tôi thấy cần chia sẻ một góc nhìn khác – dựa trên lý trí, thực tế, và sự công bằng.

1. Nghi lễ tôn giáo là một dạng lao động

Khi mời một sư thầy tới làm lễ, họ phải:

Di chuyển (chi phí xăng xe, hao mòn phương tiện…),

Chuẩn bị trang phục, kinh sách, lễ vật…

Dành thời gian, công sức để thực hiện nghi lễ (thường kéo dài vài tiếng).


Tính theo mặt bằng lao động cơ bản ở thành thị:

Một công nhân thường có thu nhập khoảng 35.000đ/giờ.

Nếu là người có chuyên môn, kinh nghiệm (như trụ trì, tăng ni lâu năm), mức công có thể tương đương quản lý – từ 140.000đ đến 350.000đ/giờ là hợp lý.


2. Đặc thù công việc cần được ghi nhận

Không giống công việc hành chính, người làm nghề nghi lễ thường phải:

Làm đêm, làm việc dưới trời mưa gió, hay trong các điều kiện đặc biệt (tiếp xúc với người mất, nhà tang lễ…).

Làm việc không cố định thời gian, tùy vào yêu cầu của gia chủ.

Có yếu tố tâm linh – đòi hỏi sự kiêng kỵ, cẩn trọng, và trách nhiệm cao.


Những yếu tố này tương tự như các ngành nghề đặc thù như bác sĩ pháp y, nhân viên nhà xác – và cần được ghi nhận, không nên xem nhẹ.

3. Không nên đánh đồng việc nhận tiền với "vụ lợi"

Nếu gia đình không có điều kiện, hoàn toàn có thể xin hỗ trợ từ nhà chùa. Trong nhiều trường hợp, các sư thầy sẵn lòng giúp đỡ miễn phí hoặc giảm chi phí. Tuy nhiên, với những gia đình có điều kiện mà vẫn cho rằng “người tu hành phải làm miễn phí”, đó là một quan điểm thiếu công bằng.

Ai cũng cần có chi phí để duy trì cuộc sống – kể cả người tu hành. Họ cũng có cha mẹ già, cũng phải ăn uống, sinh hoạt, và duy trì cơ sở thờ tự.


---

✦ Kết luận:

Hãy nhìn nhận công việc của các sư thầy hay người làm lễ cúng như một loại lao động đặc thù có giá trị, thay vì phủ nhận công sức của họ. Việc trả công xứng đáng không chỉ là sự tôn trọng, mà còn thể hiện sự hiểu biết và văn minh trong cách ứng xử với tôn giáo và những người phục vụ cộng đồng.


---
Có bảy hạng người xuất gia vì lý do khác nhau:

1. Có người xuất gia vì muốn trốn luật vua, phép nước.

2. Có người xuất gia vì để được thân cận giới quyền quý cao sang.

3. Có người xuất gia vì mong được quyền hành trong một ngôi chùa hay lãnh đạo Tăng lữ, đồ chúng.

4. Có người xuất gia vì thất nghiệp, muốn kiếm miếng cơm manh áo.

5. Có người xuất gia vì cô thế, cô thân, trốn kẻ thù nghịch.

6. Có người xuất gia vì mang công mắc nợ.

7. Có người xuất gia vì sợ sanh tử luân hồi, muốn chấm dứt khổ đau, phiền não.”

Chỉ có người thứ bảy mới là đáng tôn kính còn 6 hạng khác xem xuất gia như một nghề kiếm tiền thì đó là nghề mạt hạng nhất.
Nghề kinh doanh lòng tin và đánh vào nỗi sợ của thí chủ lấy phật pháp làm công cụ kiếm tiền
Nghề này gánh quả báo gấp trăm lần nghề giết mổ cho vay nặng lãi hay cờ bạc bịp tham ô giết người
 
Th
Có bảy hạng người xuất gia vì lý do khác nhau:

1. Có người xuất gia vì muốn trốn luật vua, phép nước.

2. Có người xuất gia vì để được thân cận giới quyền quý cao sang.

3. Có người xuất gia vì mong được quyền hành trong một ngôi chùa hay lãnh đạo Tăng lữ, đồ chúng.

4. Có người xuất gia vì thất nghiệp, muốn kiếm miếng cơm manh áo.

5. Có người xuất gia vì cô thế, cô thân, trốn kẻ thù nghịch.

6. Có người xuất gia vì mang công mắc nợ.

7. Có người xuất gia vì sợ sanh tử luân hồi, muốn chấm dứt khổ đau, phiền não.”

Chỉ có người thứ bảy mới là đáng tôn kính còn 6 hạng khác xem xuất gia như một nghề kiếm tiền thì đó là nghề mạt hạng nhất.
Nghề kinh doanh lòng tin và đánh vào nỗi sợ của thí chủ lấy phật pháp làm công cụ kiếm tiền
Nghề này gánh quả báo gấp trăm lần nghề giết mổ cho vay nặng lãi hay cờ bạc bịp tham ô giết người

Tôi hoàn toàn tán thành quan điểm cho rằng: “Có người chọn con đường xuất gia vì muốn thoát khỏi vòng sinh tử luân hồi, chấm dứt khổ đau và phiền não.”
Tuy nhiên, trong thực tế cuộc sống, không thể tách rời con người khỏi hoàn cảnh và thời thế. Ngay cả một sinh vật nhỏ bé như con kiến còn biết tránh xa nguy hiểm khi gặp lửa, huống chi con người – với đầy đủ nhận thức và lý trí – lại càng phải biết thích nghi và hành xử linh hoạt.

Thay vì mong cầu người khác hy sinh, dâng hiến tất cả một cách vô điều kiện, có lẽ điều cần thiết hơn là mỗi người nên tự vấn: Mình đã đóng góp gì cho cộng đồng, cho xã hội hay chưa?
Bởi lẽ, khi vẫn còn đó những người sống bám víu vào công sức của kẻ khác mà không hề thấy áy náy, thì việc lên án những ai đang nỗ lực mưu sinh, cố gắng tồn tại trong một thế giới đầy biến động, liệu có thật sự công bằng?

“Đi với Phật mặc áo cà sa, đi với Ma phải mặc áo giấy” – câu nói xưa không chỉ thể hiện sự linh hoạt trong ứng xử, mà còn là lời nhắc nhở về khả năng thích nghi, tùy duyên hành đạo, tùy thời mà hành xử cho hợp đạo và hợp đời.

Trong thời buổi mà đồng tiền có ảnh hưởng sâu rộng, người chưa đạt đến cảnh giới tu hành viên mãn, chưa đủ pháp lực để thoát ly trần tục, đôi khi việc bước vào chốn hồng trần, va chạm với thực tế là điều khó tránh khỏi. Điều đáng trân trọng không nằm ở việc một người sống hoàn toàn tách biệt khỏi trần gian, mà ở chỗ – dù trong hoàn cảnh nào – họ vẫn giữ được tâm sáng, biết phân biệt đúng sai, thiện ác.

Miễn là việc làm mang lại giá trị thiết thực, “có làm thì có hưởng”, không gây tổn hại đến người khác, thì đó đã là điều xứng đáng được nhìn nhận bằng sự cảm thông và tôn trọng.
 
Th

Tôi hoàn toàn tán thành quan điểm cho rằng: “Có người chọn con đường xuất gia vì muốn thoát khỏi vòng sinh tử luân hồi, chấm dứt khổ đau và phiền não.”
Tuy nhiên, trong thực tế cuộc sống, không thể tách rời con người khỏi hoàn cảnh và thời thế. Ngay cả một sinh vật nhỏ bé như con kiến còn biết tránh xa nguy hiểm khi gặp lửa, huống chi con người – với đầy đủ nhận thức và lý trí – lại càng phải biết thích nghi và hành xử linh hoạt.

Thay vì mong cầu người khác hy sinh, dâng hiến tất cả một cách vô điều kiện, có lẽ điều cần thiết hơn là mỗi người nên tự vấn: Mình đã đóng góp gì cho cộng đồng, cho xã hội hay chưa?
Bởi lẽ, khi vẫn còn đó những người sống bám víu vào công sức của kẻ khác mà không hề thấy áy náy, thì việc lên án những ai đang nỗ lực mưu sinh, cố gắng tồn tại trong một thế giới đầy biến động, liệu có thật sự công bằng?

“Đi với Phật mặc áo cà sa, đi với Ma phải mặc áo giấy” – câu nói xưa không chỉ thể hiện sự linh hoạt trong ứng xử, mà còn là lời nhắc nhở về khả năng thích nghi, tùy duyên hành đạo, tùy thời mà hành xử cho hợp đạo và hợp đời.

Trong thời buổi mà đồng tiền có ảnh hưởng sâu rộng, người chưa đạt đến cảnh giới tu hành viên mãn, chưa đủ pháp lực để thoát ly trần tục, đôi khi việc bước vào chốn hồng trần, va chạm với thực tế là điều khó tránh khỏi. Điều đáng trân trọng không nằm ở việc một người sống hoàn toàn tách biệt khỏi trần gian, mà ở chỗ – dù trong hoàn cảnh nào – họ vẫn giữ được tâm sáng, biết phân biệt đúng sai, thiện ác.

Miễn là việc làm mang lại giá trị thiết thực, “có làm thì có hưởng”, không gây tổn hại đến người khác, thì đó đã là điều xứng đáng được nhìn nhận bằng sự cảm thông và tôn trọng.
Tất cả chỉ là ngụy biện
Chỉ có người xuất gia cầu thoát được khỏi luân hồi và chỉ có duy nhất mục đích đó mới là người xuất gia chân chính
Còn không thì lấy xuất gia làm nghề kiếm tiền thì nghiệp này nặng trả bao giờ mới hết được
 
Tất cả chỉ là ngụy biện
Chỉ có người xuất gia cầu thoát được khỏi luân hồi và chỉ có duy nhất mục đích đó mới là người xuất gia chân chính
Còn không thì lấy xuất gia làm nghề kiếm tiền thì nghiệp này nặng trả bao giờ mới hết được


Nông cạn đến đáng ngại.

Xuất gia không có nghĩa là trốn đời, ẩn mình trong núi cao rừng thẳm để "tu không vướng bụi trần". Ngược lại, người tu còn phải dấn thân phục vụ cuộc đời, làm công quả cho dân, giúp đời bằng hành động cụ thể – đó mới là thực tu.

Thế nhưng, thật đáng tiếc khi vẫn tồn tại một bộ phận người mang tư duy ích kỷ, keo kiệt đến cùng cực : không muốn cho đi bất kỳ thứ gì – dù là một đồng, một lời động viên, hay một cái cúi đầu cảm ơn. Họ chỉ muốn người khác phục vụ không công cho mình, như thể đó là nghĩa vụ hiển nhiên. Không có tiền, không chịu mở lời tử tế để nhờ vả, mà lại ngang nhiên đòi hỏi mọi thứ phải miễn phí. Xin hỏi: sao không vào McDonald's, vào quán cà phê mà xin đồ ăn nước uống miễn phí luôn đi?

Ngay cả các tổ chức từ thiện toàn cầu như Liên Hợp Quốc hay Hội Chữ Thập Đỏ – nơi hoạt động với lý tưởng nhân đạo – cũng phải huy động hàng triệu đô la tài trợ để duy trì vận hành. Vậy mà bạn lại yêu cầu người khác làm không công, không điều kiện, không lời cảm ơn – thì đầu óc bạn phải nông cạn, thiển cận đến mức nào?

Quay lại với thực tế: nếu cứ ôm lấy tư tưởng "tu là phải chịu khổ, làm không công", thì người xuất gia chắc đã chết đói trước khi học nổi một chữ trong kinh điển. Người chết rồi thì còn tu cái gì, còn học giới luật, hành thiện hay tham ngộ đạo lý được nữa?

Nếu tu hành đồng nghĩa với việc bị vắt kiệt đến tận xương tủy bởi những kẻ chỉ biết đòi hỏi mà không bao giờ biết cho đi – thì tu để làm gì? Để rồi sớm thành nạn nhân của những “con đỉa” đội lốt thiện lương?
 
Nông cạn đến đáng ngại.

Xuất gia không có nghĩa là trốn đời, ẩn mình trong núi cao rừng thẳm để "tu không vướng bụi trần". Ngược lại, người tu còn phải dấn thân phục vụ cuộc đời, làm công quả cho dân, giúp đời bằng hành động cụ thể – đó mới là thực tu.

Thế nhưng, thật đáng tiếc khi vẫn tồn tại một bộ phận người mang tư duy ích kỷ, keo kiệt đến cùng cực : không muốn cho đi bất kỳ thứ gì – dù là một đồng, một lời động viên, hay một cái cúi đầu cảm ơn. Họ chỉ muốn người khác phục vụ không công cho mình, như thể đó là nghĩa vụ hiển nhiên. Không có tiền, không chịu mở lời tử tế để nhờ vả, mà lại ngang nhiên đòi hỏi mọi thứ phải miễn phí. Xin hỏi: sao không vào McDonald's, vào quán cà phê mà xin đồ ăn nước uống miễn phí luôn đi?

Ngay cả các tổ chức từ thiện toàn cầu như Liên Hợp Quốc hay Hội Chữ Thập Đỏ – nơi hoạt động với lý tưởng nhân đạo – cũng phải huy động hàng triệu đô la tài trợ để duy trì vận hành. Vậy mà bạn lại yêu cầu người khác làm không công, không điều kiện, không lời cảm ơn – thì đầu óc bạn phải nông cạn, thiển cận đến mức nào?

Quay lại với thực tế: nếu cứ ôm lấy tư tưởng "tu là phải chịu khổ, làm không công", thì người xuất gia chắc đã chết đói trước khi học nổi một chữ trong kinh điển. Người chết rồi thì còn tu cái gì, còn học giới luật, hành thiện hay tham ngộ đạo lý được nữa?

Nếu tu hành đồng nghĩa với việc bị vắt kiệt đến tận xương tủy bởi những kẻ chỉ biết đòi hỏi mà không bao giờ biết cho đi – thì tu để làm gì? Để rồi sớm thành nạn nhân của những “con đỉa” đội lốt thiện lương?
Vui lòng trích dẫn kinh điển để làm bằng chứng cho luận điểm của bạn
 
Tôi xin nói rõ: đó không hẳn là kinh điển, mà là quan điểm sống – một cách ứng xử linh hoạt để thích nghi với thời thế, đồng thời vẫn hài hòa với tinh thần giáo lý nhà Phật. “Nhập gia tùy tục”, đó không phải là sự thỏa hiệp, mà là biểu hiện của trí tuệ phương tiện – một nguyên lý cốt lõi trong Phật pháp.

Ngay từ khi Phật giáo rời Tây Trúc để du nhập vào Trung Hoa, rồi lan tỏa đến Việt Nam, Nhật Bản, Hàn Quốc và ngày nay là cả phương Tây, giáo lý đã có những sự chuyển biến, điều chỉnh cần thiết để dung hòa với văn hóa và căn cơ của từng vùng miền. Đây không phải là sự biến chất, mà chính là sự sống động của Chánh pháp, biết tùy duyên mà không mất bản thể.

Bạn hỏi tôi cần trích dẫn điều gì trong kinh? Vậy bạn đang nói đến bản kinh nào? Kinh văn nào mới là “nguyên bản”? Bạn học kinh tiếng gì? Tiếng Hán? Tiếng Anh? Hay bản dịch Việt? Cần nhấn mạnh rằng ngôn ngữ nguyên thủy của kinh điển là tiếng Phạn, nhưng tiếng Phạn trong Phật giáo không chỉ đơn thuần là từ ngữ – mà là tư tưởng, là trí huệ, là biểu đạt của tâm linh.

Và trí tuệ ấy không bao giờ có thể bị giới hạn trong những dòng chữ do con người tạo ra. Chữ nghĩa chỉ là ngón tay chỉ mặt trăng, còn Chánh pháp là mặt trăng. Nếu bạn lẫn lộn giữa hai điều đó, bạn sẽ mãi chỉ nhìn vào ngón tay mà không bao giờ thấy được ánh sáng viên mãn từ mặt trăng.

Vậy, thay vì tranh cãi xem đâu là “nguyên bản kinh điển”, hãy tự hỏi: tâm mình có đang tỉnh thức không? Tuệ giác mình có đang sống không? Nếu không, thì dù bạn đọc thuộc lòng cả Tam tạng, cũng chỉ như vẹt tụng mà thôi.
 
Tôi xin nói rõ: đó không hẳn là kinh điển, mà là quan điểm sống – một cách ứng xử linh hoạt để thích nghi với thời thế, đồng thời vẫn hài hòa với tinh thần giáo lý nhà Phật. “Nhập gia tùy tục”, đó không phải là sự thỏa hiệp, mà là biểu hiện của trí tuệ phương tiện – một nguyên lý cốt lõi trong Phật pháp.

Ngay từ khi Phật giáo rời Tây Trúc để du nhập vào Trung Hoa, rồi lan tỏa đến Việt Nam, Nhật Bản, Hàn Quốc và ngày nay là cả phương Tây, giáo lý đã có những sự chuyển biến, điều chỉnh cần thiết để dung hòa với văn hóa và căn cơ của từng vùng miền. Đây không phải là sự biến chất, mà chính là sự sống động của Chánh pháp, biết tùy duyên mà không mất bản thể.

Bạn hỏi tôi cần trích dẫn điều gì trong kinh? Vậy bạn đang nói đến bản kinh nào? Kinh văn nào mới là “nguyên bản”? Bạn học kinh tiếng gì? Tiếng Hán? Tiếng Anh? Hay bản dịch Việt? Cần nhấn mạnh rằng ngôn ngữ nguyên thủy của kinh điển là tiếng Phạn, nhưng tiếng Phạn trong Phật giáo không chỉ đơn thuần là từ ngữ – mà là tư tưởng, là trí huệ, là biểu đạt của tâm linh.

Và trí tuệ ấy không bao giờ có thể bị giới hạn trong những dòng chữ do con người tạo ra. Chữ nghĩa chỉ là ngón tay chỉ mặt trăng, còn Chánh pháp là mặt trăng. Nếu bạn lẫn lộn giữa hai điều đó, bạn sẽ mãi chỉ nhìn vào ngón tay mà không bao giờ thấy được ánh sáng viên mãn từ mặt trăng.

Vậy, thay vì tranh cãi xem đâu là “nguyên bản kinh điển”, hãy tự hỏi: tâm mình có đang tỉnh thức không? Tuệ giác mình có đang sống không? Nếu không, thì dù bạn đọc thuộc lòng cả Tam tạng, cũng chỉ như vẹt tụng mà thôi.
Vui lòng trích dẫn kinh điển để làm bằng chứng cho luận điểm của bạn.
Nếu không bạn chỉ đang phét lác xạo lol
 
Thầy còn bắt mua hoa quả chỗ thầy chỉ định nửa
Nói mua chỗ khác không an toàn
Nếu không vừa lòng, bạn có thể kiện lên Tòa án, báo C.A . Không ai cấm bạn cả Ok
 
Ah 3 cái đồ cúng đó thì thầy bao trọn gói rồi từ bàn thờ đồ các thứ , ng ta kiếm ăn từ cái đó mà. Tao là gia chủ tao cũng khoán luôn chứ tang gia bối rối rảnh đâu mà đi dọ giá
Đúng rồi
Mua chỗ khác thầy giận thầy đéo đến đâu
Thậm chí muốn thầy tu lâu năm đến thì đéo phải là chuyện tiền mà còn là phật tử thân cận thường xuyên cúng dường cho chùa nhiều tiền lâu năm thì thầy mới đến.

Nếu không vừa lòng, bạn có thể kiện lên Tòa án, báo C.A . Không ai cấm bạn cả Ok
Mình kiện lên liên hiệp quốc rồi
Họ nói họ đã nhận đơn và đang xem xét đó
Còn thắc mắc gì nữa không?
 
Ah 3 cái đồ cúng đó thì thầy bao trọn gói rồi từ bàn thờ đồ các thứ , ng ta kiếm ăn từ cái đó mà. Tao là gia chủ tao cũng khoán luôn chứ tang gia bối rối rảnh đâu mà đi dọ giá
Chỉ sợ bạn tự làm, tự mua còn tốn tiền gấp đôi thôi.
Còn nếu bạn chê đắt thì mời đến Nhà hàng chay ăn thử. Xem chất lượng món ăn, giá trị nguyên liệu, công nấu... rồi đi so sánh.
Bạn tham khảo 1 lượt đi, hoặc bạn tự mua tự nấu cũng được.
Nếu sau khi đã làm thử những điều trên mà thấy vẫn không vừa ý, thấy đắt thì bạn đăng lên Tại đây. Tôi chờ bạn nhé okay 👌
 
Chỉ sợ bạn tự làm, tự mua còn tốn tiền gấp đôi thôi.
Còn nếu bạn chê đắt thì mời đến Nhà hàng chay ăn thử. Xem chất lượng món ăn, giá trị nguyên liệu, công nấu... rồi đi so sánh.
Bạn tham khảo 1 lượt đi, hoặc bạn tự mua tự nấu cũng được.
Nếu sau khi đã làm thử những điều trên mà thấy vẫn không vừa ý, thấy đắt thì bạn đăng lên Tại đây. Tôi chờ bạn nhé okay 👌
Mày nói nhảm nhảm gì vậy , đọc hiểu có vấn đề gì ko
 
Top