Chỉ là cơn gió thoảng

oh đinh công mệnh. Hết rồi đấy à? tao mới là thằng bị dính cú lừa ngoại mục đây. Đm tml thớt
 
Tao sẽ kể câu chuyện startup công ty tao cho đến lúc vào Accelerator, và có thể xa hơn nữa...

.....................................

Lịch sử được xây dựng bởi những người đã khuất, thời đại được xây dựng bởi những người đang sống.

Còn thành bại những việc tao làm, xin được để cho Chúa phán xét


.....................................

Trong lúc chờ nó nói "next" thì tao nghe nó hét lên “Đó là một ý tưởng thiên tài”…

Tao ngẩn người…
Ở VN mà tính bước đi thực phẩm sạch lag thiên tài thật chứ đùa.
Giờ dân ở t.p rất chuộng đồ quê vì nghĩ là nó sạch và ít hóa chất bảo quản. Nghĩ ra đc phương án cạnh tranh thì perfect luôn
 
Chỉ có mày ủng hộ công sức viết của tao thôi. Hay là tao viết pm riêng cho mình mày đọc nhé :d
Mày viết lên đây cho ae đọc, biết đâu có thằng tàu ngầm, thằng học được gì qua câu chuyện.
:vozvn (23):
 
Nó qua được phỏng cấn của TopTal là cũng gớm đấy đéo phải lìu tìu đâu
 
Tao công nhận thằng thớt viết là có chút thực tế. Dù chưa thấy liên quan đéo gì đến startup của nó nhưng đoạn tao thích là mày nhận ra mấy thằng cofounder của mày chỉ muốn dây máu ăn phần, đó là bài học cho mày.
Hay lắm viết tiếp đi tml.
 
Tao biết có những đứa cực kỳ xuất sắc vì chỉ cần gặp vài người là có việc. Tao không nằm trong số đó.

Quy tắc của tao với sinh viên VN chưa từng làm việc ở trời Tây, không xin việc vào mùa thu, không được nhận sau thực thực tập hoặc không có thực tập: gửi 1000 email à Gặp 100 thằng à Có 10 cuộc phỏng ván và có (1) việc.

Để có cơ hội thành công (chỉ là cơ hội thôi á), thái độ cầu thị và nỗ lực là vô cùng quan trọng. Trừ khi quen biết sẵn, tỷ lệ người ta trả lời mày tầm 10 – 20%. Tỷ lệ này sẽ giảm đi nếu không viết được một cái email đàng hoàng và giảm thêm nếu networking ở Việt Nam vì VN không có thói quen gặp người lạ ngoài ngành.

Cuộc sống này không được định đoạt bởi may mắn bởi vì nếu có, mày vẫn phải tăng khả năng gặp bằng cách nỗ lực.

…….

Tại sao chỉ nhóm tao được cân nhắc đầu tư?

Tại sao nhà đầu tư lại đầu tư vào nhóm tao trong cả khoá. Họ thấy sự cam kết vì có ba thằng sẵn sàng sống chết với nó (mặc dù có không ít sự ảo trong đó). Và quan trọng thứ hai là sự đa dạng về kinh nghiệm trong đội hình. Nhà đầu tư rất ít đầu tư vào nơi chỉ có một người solo, vì hai ba cái đầu lúc nào cũng tốt hơn là một cái đầu. Tổng kinh nghiệm của nhóm tao cũng hơn 50 năm trải khá đều trong nhiều lĩnh vực và các nền văn hoá.

Có thể có thêm một cái bẫy nữa

Có thể có thêm một cái bẫy ở đây nữa đó là số tiền 2tr mà nhà đầu tư có đề cập tới. Nhiều khả năng là họ sẽ không bỏ số tiền ấy một cục đâu mà bỏ theo hai giai đoạn. Đoạn đầu tầm 100k – 200k. Đoạn sau mới lấy phần còn lại. Đối với một startup mới thành lập, để bắt 2tr làm việc cho mình gần như là điều không thể.

Tao có thể đánh bài chuồn ra ngoài làm một mình không?

Đặc biệt là khi ký thoả thuận giữa các cổ đông sáng lập rồi thì không thể đánh bài chuồn ra làm riêng được. Dù bản thân ý tưởng có giá trị 0 đồng, tự mình bỏ ra làm riêng sau khi đã làm nhóm là không thể chấp nhận vì đã có cam kết cổ đông rồi.
Như thế này không phải là Start Up rồi
 
Trước khi đi học, tao từng làm đại diện công ty đi kiếm mối đầu tư ở VN và được các công ty tiếp đón rất trọng thị. Thực sự thì cảm thấy vô cùng sung sướng và mình mang trong mình quyền lực của một siêu nhân. Nhưng mà tao nhanh chóng nhận ra rằng cái quyền lực siêu nhân ấy là của công ty, không phải của tao. Tao chỉ là một thằng nhân viên quèn giống như những người đi làm khác thôi. Vì thế, kinh nghiệm của tao là tránh dây dưa vào những trò chơi chính trị và screw up người khác, kể cả khi mình là siêu nhân đi nữa. Tham gia vào một trò chơi có thể đem lại tí thoả mãn và quyền lợi trong ngắn hạn nhưng về dài hạn, làm người tốt vẫn hơn.



Ý định của tao là dùng câu chuyện đầu để dẫn dắt qua một câu chuyện khác, đó là startup mà tao đang làm. Nếu tao thành công, mai này bọn mày có thể thấy tao đi rao giảng đạo lý nhưng mà sẽ thú vị hơn khi mày nhìn quan điểm ở một người khi họ chưa thành công và những khó khăn mà họ gặp phải.

Có thằng ở trên bảo là nếu mày không đầu thai trúng nhà con quan chức, mày không thể thành công. Tư duy đấy khá phổ biến, đặc biệt là ở miền Bắc. Nhưng mà nếu tao hỏi lại là có bao nhiêu công ty sân sau, công ty dựa vào nhà nước mà phát triển theo thời gian? Tao không thể chọn nơi mình sinh ra nhưng nếu xã hội không dành cơ hội cho những người sáng tạo và làm việc chăm chỉ, ai sẽ làm việc để đưa xã hội ấy tiến lên?

Nhiều người thành công lên báo thường được nói đến là họ thành công vì họ xuất chúng như thế nào. Họ quên rằng có rất nhiều người giúp đỡ họ để dẫn họ đến thành công. Tao biết ơn những người giúp mình, khách hàng của mình và cả nhà cung cấp/ đối tác. Khách hàng của tao năm thì mười hoạ mới sử dụng dịch vụ một lần và mỗi lần không bằng 1/20 lương giờ làm ngoài của tao.



Đến đây thì tao xin kết thúc cuộc chơi. Sau khi viết vài bài, tao thay đổi ý định, không nói về những gì tao đang làm nữa. Đây không phải là nơi phù hợp. Hơn nữa, viết linh tinh hao thời gian của tao quá trong khi tao thường xuyên làm việc tới 2-3 giờ sáng.

Cám ơn bọn mày đã đọc!

Xin chào tạm biệt và hẹn tái nạm…
Connecters có vai trò cực kỳ quan trọng trong tất cả các lĩnh vực
 
Mục đích ban đầu mày viết lên đây là gì, tìm kiếm hay chia sẻ. Mày dừng lại vì tính tương tác yếu sau 1, 2 bài à
 
Trước khi đi học, tao từng làm đại diện công ty đi kiếm mối đầu tư ở VN và được các công ty tiếp đón rất trọng thị. Thực sự thì cảm thấy vô cùng sung sướng và mình mang trong mình quyền lực của một siêu nhân. Nhưng mà tao nhanh chóng nhận ra rằng cái quyền lực siêu nhân ấy là của công ty, không phải của tao. Tao chỉ là một thằng nhân viên quèn giống như những người đi làm khác thôi. Vì thế, kinh nghiệm của tao là tránh dây dưa vào những trò chơi chính trị và screw up người khác, kể cả khi mình là siêu nhân đi nữa. Tham gia vào một trò chơi có thể đem lại tí thoả mãn và quyền lợi trong ngắn hạn nhưng về dài hạn, làm người tốt vẫn hơn.



Ý định của tao là dùng câu chuyện đầu để dẫn dắt qua một câu chuyện khác, đó là startup mà tao đang làm. Nếu tao thành công, mai này bọn mày có thể thấy tao đi rao giảng đạo lý nhưng mà sẽ thú vị hơn khi mày nhìn quan điểm ở một người khi họ chưa thành công và những khó khăn mà họ gặp phải.

Có thằng ở trên bảo là nếu mày không đầu thai trúng nhà con quan chức, mày không thể thành công. Tư duy đấy khá phổ biến, đặc biệt là ở miền Bắc. Nhưng mà nếu tao hỏi lại là có bao nhiêu công ty sân sau, công ty dựa vào nhà nước mà phát triển theo thời gian? Tao không thể chọn nơi mình sinh ra nhưng nếu xã hội không dành cơ hội cho những người sáng tạo và làm việc chăm chỉ, ai sẽ làm việc để đưa xã hội ấy tiến lên?

Nhiều người thành công lên báo thường được nói đến là họ thành công vì họ xuất chúng như thế nào. Họ quên rằng có rất nhiều người giúp đỡ họ để dẫn họ đến thành công. Tao biết ơn những người giúp mình, khách hàng của mình và cả nhà cung cấp/ đối tác. Cho dù khách hàng của tao năm thì mười hoạ mới sử dụng dịch vụ một lần và mỗi lần không bằng 1/20 lương 1 giờ làm ngoài của tao.



Đến đây thì tao xin kết thúc cuộc chơi. Sau khi viết vài bài, tao thay đổi ý định, không nói về những gì tao đang làm nữa. Đây không phải là nơi phù hợp. Hơn nữa, viết linh tinh hao thời gian của tao quá trong khi tao thường xuyên làm việc tới 2-3 giờ sáng.

Cám ơn bọn mày đã đọc!

Xin chào tạm biệt và hẹn tái nạm…
Ơ mày ơi. Tao theo đuổi ngành bán lẻ và ẩm thực. Mày viết tiếp đi. VN giờ giá heo, bò mắc vl. Mà nhập nc ngoài về rẻ. Nhưng nó đéo bán rẻ. Mày làm đi
 
Vui. Chủ yếu là để vui. Người đọc có thể rút ra được cái gì đó hay hay. Tao cũng có thể thêm ít khách hàng nếu tao nói những gì đang làm nhưng mà sẽ không đáng kể so với chi phí tao bỏ ra marketing đều đều. Nhưng mà cái rủi ro để lộ thông tin cá nhân trên cái diễn đàn bị cấm đoán này làm tao chùn bước vì nó sẽ ảnh hưởng xấu tới công ty của tao. Nhưng mà biết đâu hứng lên thì tao lại đổi ý.

Viết đủ để chia sẻ thôi chứ đừng đặt mục đích có thêm khách. Xam tao nghĩ ko phải nơi để marketing

Lâu rồi tao không theo dõi nên không có biết được tình hình. Với lại tao bỏ cái ấy lâu rồi. Mà cám ơn mày nhé.
 
Trước khi đi học, tao từng làm đại diện công ty đi kiếm mối đầu tư ở VN và được các công ty tiếp đón rất trọng thị. Thực sự thì cảm thấy vô cùng sung sướng và mình mang trong mình quyền lực của một siêu nhân. Nhưng mà tao nhanh chóng nhận ra rằng cái quyền lực siêu nhân ấy là của công ty, không phải của tao. Tao chỉ là một thằng nhân viên quèn giống như những người đi làm khác thôi. Vì thế, kinh nghiệm của tao là tránh dây dưa vào những trò chơi chính trị và screw up người khác, kể cả khi mình là siêu nhân đi nữa. Tham gia vào một trò chơi có thể đem lại tí thoả mãn và quyền lợi trong ngắn hạn nhưng về dài hạn, làm người tốt vẫn hơn.



Ý định của tao là dùng câu chuyện đầu để dẫn dắt qua một câu chuyện khác, đó là startup mà tao đang làm. Nếu tao thành công, mai này bọn mày có thể thấy tao đi rao giảng đạo lý nhưng mà sẽ thú vị hơn khi mày nhìn quan điểm ở một người khi họ chưa thành công và những khó khăn mà họ gặp phải.

Có thằng ở trên bảo là nếu mày không đầu thai trúng nhà con quan chức, mày không thể thành công. Tư duy đấy khá phổ biến, đặc biệt là ở miền Bắc. Nhưng mà nếu tao hỏi lại là có bao nhiêu công ty sân sau, công ty dựa vào nhà nước mà phát triển theo thời gian? Tao không thể chọn nơi mình sinh ra nhưng nếu xã hội không dành cơ hội cho những người sáng tạo và làm việc chăm chỉ, ai sẽ làm việc để đưa xã hội ấy tiến lên?

Nhiều người thành công lên báo thường được nói đến là họ thành công vì họ xuất chúng như thế nào. Họ quên rằng có rất nhiều người giúp đỡ họ để dẫn họ đến thành công. Tao biết ơn những người giúp mình, khách hàng của mình và cả nhà cung cấp/ đối tác. Cho dù khách hàng của tao năm thì mười hoạ mới sử dụng dịch vụ một lần và mỗi lần không bằng 1/20 lương 1 giờ làm ngoài của tao.



Đến đây thì tao xin kết thúc cuộc chơi. Sau khi viết vài bài, tao thay đổi ý định, không nói về những gì tao đang làm nữa. Đây không phải là nơi phù hợp. Hơn nữa, viết linh tinh hao thời gian của tao quá trong khi tao thường xuyên làm việc tới 2-3 giờ sáng.

Cám ơn bọn mày đã đọc!

Xin chào tạm biệt và hẹn tái nạm…
Ơ định mệnh đang hay sao ngưng mầy. Suy nghĩ được như này tao tin mày sẽ thành công và tao cực kỳ thích và nể những thằng có tư duy như mày ở đất Việt đang hóng câu chuyện của mày. Đm tiếp đi.
 
Trước khi đi học, tao từng làm đại diện công ty đi kiếm mối đầu tư ở VN và được các công ty tiếp đón rất trọng thị. Thực sự thì cảm thấy vô cùng sung sướng và mình mang trong mình quyền lực của một siêu nhân. Nhưng mà tao nhanh chóng nhận ra rằng cái quyền lực siêu nhân ấy là của công ty, không phải của tao. Tao chỉ là một thằng nhân viên quèn giống như những người đi làm khác thôi. Vì thế, kinh nghiệm của tao là tránh dây dưa vào những trò chơi chính trị và screw up người khác, kể cả khi mình là siêu nhân đi nữa. Tham gia vào một trò chơi có thể đem lại tí thoả mãn và quyền lợi trong ngắn hạn nhưng về dài hạn, làm người tốt vẫn hơn.



Ý định của tao là dùng câu chuyện đầu để dẫn dắt qua một câu chuyện khác, đó là startup mà tao đang làm. Nếu tao thành công, mai này bọn mày có thể thấy tao đi rao giảng đạo lý nhưng mà sẽ thú vị hơn khi mày nhìn quan điểm ở một người khi họ chưa thành công và những khó khăn mà họ gặp phải.

Có thằng ở trên bảo là nếu mày không đầu thai trúng nhà con quan chức, mày không thể thành công. Tư duy đấy khá phổ biến, đặc biệt là ở miền Bắc. Nhưng mà nếu tao hỏi lại là có bao nhiêu công ty sân sau, công ty dựa vào nhà nước mà phát triển theo thời gian? Tao không thể chọn nơi mình sinh ra nhưng nếu xã hội không dành cơ hội cho những người sáng tạo và làm việc chăm chỉ, ai sẽ làm việc để đưa xã hội ấy tiến lên?

Nhiều người thành công lên báo thường được nói đến là họ thành công vì họ xuất chúng như thế nào. Họ quên rằng có rất nhiều người giúp đỡ họ để dẫn họ đến thành công. Tao biết ơn những người giúp mình, khách hàng của mình và cả nhà cung cấp/ đối tác. Cho dù khách hàng của tao năm thì mười hoạ mới sử dụng dịch vụ một lần và mỗi lần không bằng 1/20 lương 1 giờ làm ngoài của tao.



Đến đây thì tao xin kết thúc cuộc chơi. Sau khi viết vài bài, tao thay đổi ý định, không nói về những gì tao đang làm nữa. Đây không phải là nơi phù hợp. Hơn nữa, viết linh tinh hao thời gian của tao quá trong khi tao thường xuyên làm việc tới 2-3 giờ sáng.

Cám ơn bọn mày đã đọc!

Xin chào tạm biệt và hẹn tái nạm…
Có cơ sở mần ăn up lên cho anh em apply nhé
 

Có thể bạn quan tâm

Top