Tao đã sống và du lịch ở mấy nước. Để đồ ở khách sạn xong là xuống phố, vô chợ/siêu thị tham quan. Tao rất thích mấy chỗ này, vì nó là cuộc sống ở nơi mình đến nhiều nhất. Nhìn giá sữa, trứng, giá để so sánh.
VN thì tao đi khá nhiều, kể cả vùng núi lẫn cao nguyên. Ngày xưa thì chênh lệch lớn giữa thành thị và nông thôn, nhưng nay tao thấy nông thôn VN cũng rất là đắt đỏ. Phong phú hơn ngày xưa là đồ nhựa của TQ và trái cây Thái Lan. Còn cá biển VN thì vẫn như xưa, đéo có mặt ở vùng nông thôn cách biển chưa tới 100km. Nói vậy là chúng mày hiểu: hàng hoá Tàu, Thái lại vận chuyển dễ hơn hàng hoá cùng tỉnh. Cho dù chúng mày nói là đồ tươi vận chuyển khó hơn đi nữa, thì chắc chắn là cái tầm tư duy nó có vấn đề.
Tiếp theo, về giá. Tầm 30 năm trước, dĩa cơm bụi 4,000vnd là ăn khá rồi đó. Chứ 2,500 vnd vẫn bán. Vậy giờ giá gấp 10, thậm chí hơn. Vì sao?. Nhiều nguyên nhân, tao đồng ý. Nhưng tao nhận thấy do giá đất tăng lên, dẫn đến giá đồ ăn leo thang.
Cụ thể: đất đai phân lô, làm giảm diện tích trồng trọt dẫn đến giá thực phẩm cục bộ tăng. Đồ dưới quê rẻ thối, nhưng không mấy ai chịu phân phối lên thành phố, kiểu quy mô ấy, đéo phải nhỏ lẻ. Như con cá biển tao nói ở trên. Trước đây, cung cấp nông sản cho thành phố hầu như là vùng ven, với chở từ Đà Lạt về. 
Giá đất bơm thổi lên (cụ thể là Vượng Vin và những tml khác) làm cho dân bỏ việc, chuyển sang mối lái bđs. Không có người sản xuất thì thực phẩm tăng giá.
Giá bđs cao lên thì chuyển đổi dần sang làm dịch vụ hơn là tạo nguyên liệu.
Như vậy việc thay đổi giá đất thông qua bds làm thay đổi cả hình thái kinh tế của cả vùng. Thay đổi luôn cả nhận thức của người dân. Thay vì sản xuất tạo ra sản phẩm thì kiếm tiền nhanh bằng hoa hồng.
Kết cục là đất nước với nền kinh tế quặt quẹo, cái gì cũng đi xuống, người trẻ không có lối ra. Đành cố anh văn, làm cho nước ngoài. Tuột xích là mất cơ hội luôn.
Sinh hoạt phí ở VN, rất là mắc, so với 75% dân VN, đéo điêu, dù không có số liệu.