Không tên2
Gió lạnh đầu buồi

Trên đời nếu có thứ gì miễn phí từ trên trời rơi xuống chỉ có nước mưa và cứt chim.
Mọi thứ khác đều được đổi bằng một cái giá nào đó.
Nghe cho kỹ đây.
Mỗi lần kinh tế bắt đầu ngắc ngoải, tiêu dùng giảm, tăng trưởng chậm lại, đám chính phủ trên khắp thế giới, từ dân chủ tới độc tài, sẽ lôi ra một con bài tẩy nhìn có vẻ rất nhân văn: phát tiền cho dân.
Chúng nó gọi bằng những cái tên mỹ miều như "gói kích thích" (stimulus), "hỗ trợ tiền mặt" (cash handouts), hay "phiếu tiêu dùng" (consumption coupons).
Đừng có mừng vội. Đây không phải quà, cũng đéo phải tình thương. Đây là một màn ảo thuật tài chính tinh vi.
Bản chất của trò này là in nợ để tạo ra ảo giác về sự thịnh vượng.
Họ không cho mày tiền, họ cho mày một cái "tiền có rọ mõm".
Tiền này được tài trợ bằng trái phiếu chính phủ, tức là vay từ tương lai của chính mày và con cháu mày.
Rồi cái "rọ mõm" đó sẽ bắt mày phải tiêu vào đúng những chỗ họ muốn, trong một khoảng thời gian họ cho phép. Tiền chỉ chảy qua tay mày trong chốc lát, rồi tọt thẳng vào túi các tập đoàn sân sau, các ngân hàng thân hữu, và các chuỗi bán lẻ khổng lồ đã đi đêm với chính quyền.
Mày chỉ là một mắt xích trung chuyển, một con rối trong vở kịch "kích cầu" để làm đẹp sổ sách GDP.
Mày chưa tin hả? Vậy đọc nốt đoạn còn lại đi.
Thái Lan bơm 1.6 tỷ USD (51 tỷ Bath) vào tay người dân, Trung Quốc cũng tương tự bơm 500tr đôla, gần đây là Hàn Quốc chi 31.8 nghìn tỷ won (~23.3 tỷ USD) do tổng thống Lee Jae-myung mới lên nắm quyền hồi 4/6/2025.
Tụi mày đọc cái tít thấy rất là hấp dẫn đúng kiểu "phát tiền miễn phí" vào tay người dân là mê liền:
Nghe giống như chính quyền thực "lo" cho dân đang chật vật vì tiền nhà, tiền ăn, giá xăng tăng với lạm phát cao, GDP dự báo chỉ tăng 0.8%.
Tụi mày thật lòng nghĩ tụi chính phủ trên thế giới như Nhà Xanh đang bị áp lực nợ công, thâm hụt ngân sách, an sinh xã hội, chi tiêu công cho bộ máy quan liệu và các dự án hạ tầng mà tự dưng bơm thêm tiền cho lạm phát và nợ công thêm áp lực à?
Đéo, đó là khi mày không chịu đặt câu hỏi:
Vậy bản chất hai cái khoản tiền đó là gì?
Cash handouts là tiền mặt chuyển trực tiếp vào tài khoản ngân hàng nghe như thiên thần xuống phát bánh mì. Hàn Quốc năm nay là 150.000–300.000 won, như kiểu “bonus quốc gia”, ai cũng có phần.
Consumption coupons tức phiếu chi tiêu , được phát nhưng chỉ được dùng cho một số loại hàng, một số địa điểm, trong một khung thời gian nhất định.
Tới đây là bắt đầu lòi ra mùi thúi quắc mà đám chánh phủ giấu. Vì kinh tế suy thoái không thể ép dân tiêu dùng cho tiền chảy tạo ra sự "thịnh vượng ảo" nên phải giả vờ phát tiền nhằm điều khiển hành vi.
Nhận phiếu? Buộc phải xài. Phiếu có hạn sử dụng? Cũng phải xài. Chỉ áp dụng cho đồ nội địa? Tức là đang bị buộc mua hàng nội địa của công ty, tập đoàn có đi lobby, thân hữu với thằng ra chính sách.
Không ép buộc nhưng ra điều kiện để tưởng đang xài tiền của mình nhưng thật ra vẫn đang tiêu tiền theo kế hoạch nhà nước.
Số tiền đó không sinh ra từ trên trời rớt xuống hay từ không khí in ra hay ngân sách thặng dư cũng không phải tiền thuế của mày mà là từ trái phiếu chính phủ.
Tức là họ đang bán 1 lời hứa "trong tương lai tao sẽ trả tiền +lãi" ngay lúc này để bơm vào dân và người gánh khoản nợ đó chính là mày, con cháu mày, lương hưu của mày và tiền thuế mày đóng.
Sau khi tung ra trái phiếu thì như như sau sẽ hốt lấy
Nó là tiền có rọ mõm, không phải tiền tự do.
Chính phủ lấy tiền đó, bơm vào dân thông qua “phiếu”, “hỗ trợ”, “chuyển khoản 1 lần”.
Dân cầm được chút xíu tiền mặt hoặc phiếu tiêu dùng. Nhưng cái phần lớn tiền sẽ quay lại vào hệ thống tập đoàn thân hữu, thông qua:
Tao gọi đây là trò chuyển trái phiếu từ tay nhà nước sang tay tập đoàn”.
Trò này nhằm vào 2 mục tiêu chính:
Thứ nhất là, tạo bong bóng ảo về tăng trưởng GDP trong ngắn hạn nhờ tiêu dùng nhiều do bơm coupon.
Thứ hai là đẩy hàng nội địa bớt hụt hơi trong chiến tranh thương mại Mỹ-Trung.
Dân chúng chỉ đóng vai trò cấu nối tiêu tiền trong khi tiền gốc không bao giờ là của mình, 'kích cầu' chỉ là từ bịp gọi đúng thực chất chỉ để kéo nguồn tiêu thụ ảo cho phe cánh được ăn chia.
Trong cáii gọi 10,3 nghìn tỷ Won lần này chính phủ Hàn Quốc thực chất không hề đưa ra 1 đồng won nào lưu hành tự do ngoài hệ thống tài chính.
Họ đưa loại voucher sẽ hết hạn trong 3-6 tháng , buộc phải xài ngay. Chúng đã được nạp thẳng lên debit card, credit card hoặc regional gift certificates.
Nghĩa là chỉ quẹt ở đúng nơi được dọn sẵn do hệ thống chấp nhận chứ không phải tiền mặt.
Và chỉ được phép chi vào các mặt hàng như đồ ăn, nhu yếu phẩm, chuỗi cửa hàng tạp hoá, siêu thị, nhà hàng nội địa; không mua vàng, không tích trữ ngoại tệ, không chuyển khoản, không trả nợ ngân hàng.
Mua để ăn uống, trứng, mì gói, rau để bơm tiêu dùng dùng , chỉ số bán lẻ thì được nhưng đó là khi mày đang dùng tiền vay nợ tương lai để trả cho hiện tại.
Mọi thứ khác đều được đổi bằng một cái giá nào đó.
Nghe cho kỹ đây.
Mỗi lần kinh tế bắt đầu ngắc ngoải, tiêu dùng giảm, tăng trưởng chậm lại, đám chính phủ trên khắp thế giới, từ dân chủ tới độc tài, sẽ lôi ra một con bài tẩy nhìn có vẻ rất nhân văn: phát tiền cho dân.
Chúng nó gọi bằng những cái tên mỹ miều như "gói kích thích" (stimulus), "hỗ trợ tiền mặt" (cash handouts), hay "phiếu tiêu dùng" (consumption coupons).
Đừng có mừng vội. Đây không phải quà, cũng đéo phải tình thương. Đây là một màn ảo thuật tài chính tinh vi.

Bản chất của trò này là in nợ để tạo ra ảo giác về sự thịnh vượng.
Họ không cho mày tiền, họ cho mày một cái "tiền có rọ mõm".
Tiền này được tài trợ bằng trái phiếu chính phủ, tức là vay từ tương lai của chính mày và con cháu mày.
Rồi cái "rọ mõm" đó sẽ bắt mày phải tiêu vào đúng những chỗ họ muốn, trong một khoảng thời gian họ cho phép. Tiền chỉ chảy qua tay mày trong chốc lát, rồi tọt thẳng vào túi các tập đoàn sân sau, các ngân hàng thân hữu, và các chuỗi bán lẻ khổng lồ đã đi đêm với chính quyền.
Mày chỉ là một mắt xích trung chuyển, một con rối trong vở kịch "kích cầu" để làm đẹp sổ sách GDP.
Mày chưa tin hả? Vậy đọc nốt đoạn còn lại đi.
Thái Lan bơm 1.6 tỷ USD (51 tỷ Bath) vào tay người dân, Trung Quốc cũng tương tự bơm 500tr đôla, gần đây là Hàn Quốc chi 31.8 nghìn tỷ won (~23.3 tỷ USD) do tổng thống Lee Jae-myung mới lên nắm quyền hồi 4/6/2025.
Tụi mày đọc cái tít thấy rất là hấp dẫn đúng kiểu "phát tiền miễn phí" vào tay người dân là mê liền:
- 150 000 won (~110 đôla) cho mọi công dân, không cần chứng minh thu nhập.
- Các nhóm "cận nghèo" , gia đình đơn thân cho thêm 300 000 đến 400 000 won (220$-290$ USD) , ưu đãi cho những người sống ở nông thôn , vùng sâu vùng xa thêm 50.000 won (50 usd)
- Đợt thứ hai từ tháng 9-10/2025 , cho thêm 100 000 won (73$) cho 90% những người thu nhập dưới trung bình theo mức đóng BHYT.
Nghe giống như chính quyền thực "lo" cho dân đang chật vật vì tiền nhà, tiền ăn, giá xăng tăng với lạm phát cao, GDP dự báo chỉ tăng 0.8%.
Tụi mày thật lòng nghĩ tụi chính phủ trên thế giới như Nhà Xanh đang bị áp lực nợ công, thâm hụt ngân sách, an sinh xã hội, chi tiêu công cho bộ máy quan liệu và các dự án hạ tầng mà tự dưng bơm thêm tiền cho lạm phát và nợ công thêm áp lực à?
Đéo, đó là khi mày không chịu đặt câu hỏi:
Tao nói thẳng, đây không phải là "quà" hay "tình thương" cũng không phải cứu trợ mà là trò giả vờ phát tiền để thu lại ở hình thức.cash handouts + consumption coupons thực sự là gì
Vậy bản chất hai cái khoản tiền đó là gì?
Cash handouts là tiền mặt chuyển trực tiếp vào tài khoản ngân hàng nghe như thiên thần xuống phát bánh mì. Hàn Quốc năm nay là 150.000–300.000 won, như kiểu “bonus quốc gia”, ai cũng có phần.
Consumption coupons tức phiếu chi tiêu , được phát nhưng chỉ được dùng cho một số loại hàng, một số địa điểm, trong một khung thời gian nhất định.
Tới đây là bắt đầu lòi ra mùi thúi quắc mà đám chánh phủ giấu. Vì kinh tế suy thoái không thể ép dân tiêu dùng cho tiền chảy tạo ra sự "thịnh vượng ảo" nên phải giả vờ phát tiền nhằm điều khiển hành vi.
Nhận phiếu? Buộc phải xài. Phiếu có hạn sử dụng? Cũng phải xài. Chỉ áp dụng cho đồ nội địa? Tức là đang bị buộc mua hàng nội địa của công ty, tập đoàn có đi lobby, thân hữu với thằng ra chính sách.
Không ép buộc nhưng ra điều kiện để tưởng đang xài tiền của mình nhưng thật ra vẫn đang tiêu tiền theo kế hoạch nhà nước.
Số tiền đó không sinh ra từ trên trời rớt xuống hay từ không khí in ra hay ngân sách thặng dư cũng không phải tiền thuế của mày mà là từ trái phiếu chính phủ.

Tức là họ đang bán 1 lời hứa "trong tương lai tao sẽ trả tiền +lãi" ngay lúc này để bơm vào dân và người gánh khoản nợ đó chính là mày, con cháu mày, lương hưu của mày và tiền thuế mày đóng.
Sau khi tung ra trái phiếu thì như như sau sẽ hốt lấy
- Các ngân hàng thương mại (dư tiền, mua trái phiếu lấy lãi)
- Quỹ đầu tư, bảo hiểm, tập đoàn lớn (đang nắm tiền từ dân, tìm kênh trú ẩn)
- Chính ngân hàng trung ương, nếu chính sách lỏng (QE – quantitative easing) = in tiền bừa bãi.
Nó là tiền có rọ mõm, không phải tiền tự do.
Chính phủ lấy tiền đó, bơm vào dân thông qua “phiếu”, “hỗ trợ”, “chuyển khoản 1 lần”.
Dân cầm được chút xíu tiền mặt hoặc phiếu tiêu dùng. Nhưng cái phần lớn tiền sẽ quay lại vào hệ thống tập đoàn thân hữu, thông qua:
- Dự án hạ tầng
- Kích cầu sản phẩm nội địa
- Bù giá điện, dầu, xăng
- Thuê dịch vụ cloud, AI, hoặc xây công trình công cộng
- Hợp đồng cung ứng, gói thầu công nghệ, y tế, giáo dục

Tao gọi đây là trò chuyển trái phiếu từ tay nhà nước sang tay tập đoàn”.
Trò này nhằm vào 2 mục tiêu chính:
Thứ nhất là, tạo bong bóng ảo về tăng trưởng GDP trong ngắn hạn nhờ tiêu dùng nhiều do bơm coupon.
Thứ hai là đẩy hàng nội địa bớt hụt hơi trong chiến tranh thương mại Mỹ-Trung.
Dân chúng chỉ đóng vai trò cấu nối tiêu tiền trong khi tiền gốc không bao giờ là của mình, 'kích cầu' chỉ là từ bịp gọi đúng thực chất chỉ để kéo nguồn tiêu thụ ảo cho phe cánh được ăn chia.
Trong cáii gọi 10,3 nghìn tỷ Won lần này chính phủ Hàn Quốc thực chất không hề đưa ra 1 đồng won nào lưu hành tự do ngoài hệ thống tài chính.
Họ đưa loại voucher sẽ hết hạn trong 3-6 tháng , buộc phải xài ngay. Chúng đã được nạp thẳng lên debit card, credit card hoặc regional gift certificates.
Nghĩa là chỉ quẹt ở đúng nơi được dọn sẵn do hệ thống chấp nhận chứ không phải tiền mặt.
Và chỉ được phép chi vào các mặt hàng như đồ ăn, nhu yếu phẩm, chuỗi cửa hàng tạp hoá, siêu thị, nhà hàng nội địa; không mua vàng, không tích trữ ngoại tệ, không chuyển khoản, không trả nợ ngân hàng.
Mua để ăn uống, trứng, mì gói, rau để bơm tiêu dùng dùng , chỉ số bán lẻ thì được nhưng đó là khi mày đang dùng tiền vay nợ tương lai để trả cho hiện tại.
