Du ma, chuẩn bị hơn chục năm để di cư, thế lòn nào càng về sau, tao càng ko muốn đi, cứ cảm thấy ko đâu bằng quê mình. Trước có thể ở bển 1-2 năm, giờ chỉ cần 1 tháng là cảm giác lạc lõng buồn chán, chỉ muốn về VN. Kì quặc thật đấy, liệu có phải tao đang bị cảm xúc nhất thời chi phối ko, có nên kiên định di cư để sống nốt cuộc đời buồn chán này. Mà ở lại thì tự nhiên mất cả đống tiền trước đó.
Tao là thằng sang Mẽo được gần 2 năm , cũng đang có công ăn việc làm nhàn hạ , lính dưới tay gần 20 , chăm chạy chọt quan hệ nên thu nhập vẫn rất ổn định , vẫn còn 2 căn nhà chưa bán để đấy cho thuê .
Xác định đi vì con cái ( tao có 3 đứa ) sang định cư , trong 6 tháng đầu nhớ Sài Gòn vật vả cả người , muôn về ngay lập tức , quá nhiều thói quen cả chục năm bị thay đổi
. Sau hơn 1 năm mua được 3 cây súng , thích nghi dần , và bây giờ lại không muốn về nữa
Cái đầu tiên là cái không khí trong lành , thiên nhiên gần gũi ( nai , chim , thỏ , cứ loanh quanh nhà tao )
thứ 2: thức ăn nước uống an toàn gần như tuyệt đối
Nội 2 thứ này làm mày tuổi thọ tăng thêm ít nhất 5,7 năm
Thứ 3 : việc học hành của con cái , và ngay cả bản thân mày nếu muốn đều được hỗ trợ , riêng con cái miễn phí tất cả đến tận trước đại học
Thứ 4 : Dịch vụ công , Police đúng nghĩa là người làm của dân , mày thật sự thấy và cảm nhận được mày là chủ nhân của họ
Và sau 1 lần về lại Sài Gòn tạo đã không còn thấy thích gì hay tiếc gì nữa hết
Nên theo quan điểm cá nhân của tao là mày nên đi , vì quay về là chuyện dễ dàng làm khi nào chả được , nhưng để được đi thì đéo .