tdk18
Chú bộ đội
Người không não thì tôi biết tồn tại rất nhiều. Nhưng dịp lockdown tôi hơi bất ngờ khi lại phát hiện nhiều kẻ không có trái tim đến vậy! Các anh chị ăn trắng mặc trơn, nhà cao cửa rộng ngồi ngúc ngắc với số dư tài khoản dài thượt mà gõ phím quy chụp người khác ích kỷ, cố chấp, bắt tất cả phải bỏ kế sinh nhai để đảm bảo cho cái sự an toàn mông lung của các anh chị!?
Những người đang cố phơi lưng lao động ngoài kia bất chấp nguy hiểm họ cũng là con người như các anh chị thôi, họ cũng sợ chết, họ cũng yêu tự do và muốn được sống bình thường như các anh chị thôi. Nhưng họ không dám cố thủ ở nhà vì sợ con cái, vợ chồng, cha mẹ mình đói khát, bệnh tật. Các anh chị đâu có ở trong những căn trọ tồi tàn, chật hẹp, đâu có làm ngày nào ăn ngày đó, đâu có vừa chạy xe vừa đếm tới đếm lui xem hôm nay kiếm được mấy trăm rồi mà hiểu!
Các anh chị kêu người ta ăn cơm với nước tương, mì gói với nước sôi 2 tuần cũng đâu có chết. Nhưng thưa các anh chị, gạo hay mì gói, thậm chí nước để nấu sôi cũng phải mua! Những người lao động nghèo, thu nhập thấp, bấp bênh, không có tiền dự trữ, không có tài sản để bán hay cầm cố, chưa kể người nghèo còn thường hay vướng bệnh tật... Những hoàn cảnh như vậy, các anh chị có hiểu rằng vẫn tồn tại dày đặc ở cái đất Sài Gòn này không? Cái đất này lành lắm, có làm là sẽ có ăn, nhưng nó cũng cay đắng vô cùng khi mà lắm khi cái chỗ ngồi cũng phải tốn tiền. Nếu như có thể dễ dàng ở nhà không lao động 2 tuần, hoặc có thể lâu hơn, mà không chết đói thì sao lại có hàng trăm bà lão 70-80 tuổi vẫn cầm trên tay sấp vé số lang thang từng đêm khắp phố; sao lại có hàng ngàn đứa trẻ đáng ra phải được đến trường ăn học phải đi bán kẹo, đi đánh giày, đi phun lửa làm xiếc; sao lại có những ông lão tóc bạc phơ không biết xài smartphone vẫn cố thủ trên chiếc xe máy ngồi trơ trọi ở góc đường chưa dám về, mong có ai giúp một cuốc xe truyền thống để có tiền chợ cho ngày mai; sao lại có những người vợ vừa đầu tắt mặt tối phục vụ cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp cho cả gia đình rồi vẫn phải cố sức nấu món này, món kia để bán, mong kiếm thêm ít tiền chợ khi cả nhà đang mất việc... Vì sao vậy, thưa các anh chị công dân gương mẫu?!
Những người lao động nghèo hiện tại, đặc biệt là shipper, người bán đồ ăn online... đâu có bằng chứng nào chứng minh họ là nguồn làm lây lan hoặc làm bùng dịch. Ngược lại họ đang chính là những người giúp cho cuộc sống giãn cách của chúng ta đỡ mất cân bằng hơn. Thay vì cấm cản, nhà chức trách có thể quản lý chặt chẽ để họ vẫn có cơ hội lao động, chúng ta vẫn có cơ hội "sống" mà đảm bảo các biện pháp chống dịch an toàn, khoa học. Các anh chị nên nhớ nguồn cơn của đợt bùng phát này chính là chúng ta trong kỳ nghỉ lễ "biển người" khi nhà nhà người người rồng rắn kéo nhau đi chơi Vũng Tàu, Đà Lạt, Đà Nẵng, Hà Nội... Mong rằng các anh chị đang đóng vai bề trên kia không có mặt trong những đoàn người đó, nếu không thật khó xử cho lương tâm của các anh chị.
Tôi mong các anh chị hãy suy nghĩ thấu đáo, cân bằng giữa lý trí và trái tim, suy xét đến những bài học đạo đức vỡ lòng hoặc môn Giáo dục công dân mà chúng ta thường khinh rẻ ở ghế nhà trường. Đừng phê phán người khác trong căn phòng mát mẻ ấm êm của mình! Các anh chị có quyền sống cuộc đời của riêng mình, nhưng đừng chỉ trích khi người ta mưu cầu miếng cơm manh áo! Đây là vấn đề sống còn, chứ không phải là kiếm thêm tiền để tích cóp hay làm giàu.
Tôi đã từng tin tưởng tuyệt đối rằng chính quyền dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ triệt đường sống của dân. Nhưng niềm tin đó của tôi đã sớm chấm dứt sau những quyết sách lạnh ngắt như căn phòng mà họ ngồi họp hội. Biểu hiện muôn đời của sự yếu kém là cái gì không quản được thì cấm.
Những người đang cố phơi lưng lao động ngoài kia bất chấp nguy hiểm họ cũng là con người như các anh chị thôi, họ cũng sợ chết, họ cũng yêu tự do và muốn được sống bình thường như các anh chị thôi. Nhưng họ không dám cố thủ ở nhà vì sợ con cái, vợ chồng, cha mẹ mình đói khát, bệnh tật. Các anh chị đâu có ở trong những căn trọ tồi tàn, chật hẹp, đâu có làm ngày nào ăn ngày đó, đâu có vừa chạy xe vừa đếm tới đếm lui xem hôm nay kiếm được mấy trăm rồi mà hiểu!
Các anh chị kêu người ta ăn cơm với nước tương, mì gói với nước sôi 2 tuần cũng đâu có chết. Nhưng thưa các anh chị, gạo hay mì gói, thậm chí nước để nấu sôi cũng phải mua! Những người lao động nghèo, thu nhập thấp, bấp bênh, không có tiền dự trữ, không có tài sản để bán hay cầm cố, chưa kể người nghèo còn thường hay vướng bệnh tật... Những hoàn cảnh như vậy, các anh chị có hiểu rằng vẫn tồn tại dày đặc ở cái đất Sài Gòn này không? Cái đất này lành lắm, có làm là sẽ có ăn, nhưng nó cũng cay đắng vô cùng khi mà lắm khi cái chỗ ngồi cũng phải tốn tiền. Nếu như có thể dễ dàng ở nhà không lao động 2 tuần, hoặc có thể lâu hơn, mà không chết đói thì sao lại có hàng trăm bà lão 70-80 tuổi vẫn cầm trên tay sấp vé số lang thang từng đêm khắp phố; sao lại có hàng ngàn đứa trẻ đáng ra phải được đến trường ăn học phải đi bán kẹo, đi đánh giày, đi phun lửa làm xiếc; sao lại có những ông lão tóc bạc phơ không biết xài smartphone vẫn cố thủ trên chiếc xe máy ngồi trơ trọi ở góc đường chưa dám về, mong có ai giúp một cuốc xe truyền thống để có tiền chợ cho ngày mai; sao lại có những người vợ vừa đầu tắt mặt tối phục vụ cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp cho cả gia đình rồi vẫn phải cố sức nấu món này, món kia để bán, mong kiếm thêm ít tiền chợ khi cả nhà đang mất việc... Vì sao vậy, thưa các anh chị công dân gương mẫu?!
Những người lao động nghèo hiện tại, đặc biệt là shipper, người bán đồ ăn online... đâu có bằng chứng nào chứng minh họ là nguồn làm lây lan hoặc làm bùng dịch. Ngược lại họ đang chính là những người giúp cho cuộc sống giãn cách của chúng ta đỡ mất cân bằng hơn. Thay vì cấm cản, nhà chức trách có thể quản lý chặt chẽ để họ vẫn có cơ hội lao động, chúng ta vẫn có cơ hội "sống" mà đảm bảo các biện pháp chống dịch an toàn, khoa học. Các anh chị nên nhớ nguồn cơn của đợt bùng phát này chính là chúng ta trong kỳ nghỉ lễ "biển người" khi nhà nhà người người rồng rắn kéo nhau đi chơi Vũng Tàu, Đà Lạt, Đà Nẵng, Hà Nội... Mong rằng các anh chị đang đóng vai bề trên kia không có mặt trong những đoàn người đó, nếu không thật khó xử cho lương tâm của các anh chị.
Tôi mong các anh chị hãy suy nghĩ thấu đáo, cân bằng giữa lý trí và trái tim, suy xét đến những bài học đạo đức vỡ lòng hoặc môn Giáo dục công dân mà chúng ta thường khinh rẻ ở ghế nhà trường. Đừng phê phán người khác trong căn phòng mát mẻ ấm êm của mình! Các anh chị có quyền sống cuộc đời của riêng mình, nhưng đừng chỉ trích khi người ta mưu cầu miếng cơm manh áo! Đây là vấn đề sống còn, chứ không phải là kiếm thêm tiền để tích cóp hay làm giàu.
Tôi đã từng tin tưởng tuyệt đối rằng chính quyền dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ triệt đường sống của dân. Nhưng niềm tin đó của tôi đã sớm chấm dứt sau những quyết sách lạnh ngắt như căn phòng mà họ ngồi họp hội. Biểu hiện muôn đời của sự yếu kém là cái gì không quản được thì cấm.