1️⃣
1. Không có “chính danh”
Thời Hán Sở tranh hùng, yếu tố quan trọng nhất là chính danh.
Lưu Bang là người đứng lên “phụng mệnh” triều đình Tần sụp đổ, được nhiều chư hầu ủng hộ. Hàn Tín dù có tài vẫn chỉ là “một tướng phản chủ” nếu tự lập.
➡️ Nhân tâm trong thiên hạ sẽ không theo một người không có chính danh.
2. Không có nền tảng chính trị – tài chính – nhân lực
Hàn Tín giỏi cầm quân nhưng không có căn cứ kinh tế lớn, không có mạng lưới thân tín chính trị, không có gia tộc quyền lực.
Lưu Bang có:
- Trương Lương → chiến lược
- Tiêu Hà → quản trị – hậu cần
- Hạ Hầu Anh, Chu Bột → tướng lĩnh trung thành
- Căn cứ phong Nghi Dương, Hán Trung
- Dân chúng ủng hộ vì đối địch với Tần hung bạo
Hàn Tín có gì?
→ Chỉ có quân đội, mà quân đó không phải “quân của ông”, mà là quân Hán giao.
3. Nếu chia ba, ông sẽ lập tức bị cả hai bên còn lại coi là phản bội
- Lưu Bang chắc chắn đánh.
- Hạng Vũ cũng đánh (vì Hàn Tín từng hàng Hán, bị xem là phản phản).
- Chư hầu trung lập cũng sẽ không công nhận.
➡️ Hàn Tín sẽ bị kẹp giữa lưỡng đầu thụ địch.
4. Hàn Tín thiếu kỹ năng trị quốc
Ông là thiên tài quân sự, nhưng lịch sử ghi chép rõ:
“Hàn Tín không giỏi trị dân, không giỏi mềm dẻo chính trị.”
– Sử ký, Hàn Tín liệt truyện
Ông cứng ngắc, tự tin thái quá, dễ bị thao túng (điển hình: nghe Khoái Triệt xúi giục).
Một người chỉ giỏi đánh trận nhưng không giỏi quản trị, ngoại giao, thu phục nhân tâm → không thể làm minh quân thống nhất thiên hạ.
5. Địa lý cũng không ủng hộ
Nếu chia ba, phần Hàn Tín kiểm soát là:
- Tề quốc (đông bắc Trung Hoa)
- Một phần nước Triệu, Yên
Đây là vùng rộng nhưng:
- Xa trung tâm
- Dễ bị cô lập
- Gần các bộ lạc phương Bắc (Hung Nô, Đông Hồ) gây áp lực
➡️ Không thuận lợi để xưng đế, càng khó để đánh chiếm trung nguyên.