Hồi nhỏ thằng em tao bị hóc xương cá, khóc bù lu bù loa. Má tao mới dắt tay nó đi ra đường, tao cũng không biết là đi đâu. Tầm phút sau thì thấy hai má con về, thằng em hí hửng cười tươi nói là hết hóc rồi.
Tao hỏi sao hết được hay vậy, nó bảo: “Má lấy khúc cây…”, vừa tới đó thì má tao bịt miệng nó lại, bảo là chữa mẹo không được nói. Thả tay ra thì nó nấc một cái, rồi vừa khóc vừa khạc. Rốt cục phải chở đi trạm y tế gắp ra.
Thì ra hôm đó má tao dắt nó ra đường, tìm một cành cây khô chắn ngang đường, xếp lại cho thẳng rồi bước ngang qua, dặn không ngoáy đầu nhìn lại và không nói với ai. Làm xong nó hết rồi, nhưng vì về kể với tao nên hết hiệu nghiệm.
Tao cũng chẳng biết là tâm linh hay gì, chỉ nhớ là đã chứng kiến như vậy.