huanlaheo123
Chúa tể đa cấp
Tao có 1 ông anh nay 23t chúng mày ạ, ông ấy thì quê miền Tây gđ lên bình dương lập nghiệp từ bé. Nói chung nhà ổng nghèo nghỉ học từ năm lớp 4, gđ thì chỉ mua được miếng đất quy hoạch từ 1 gò mã cũ. Căn nhà thì chỉ lợp ton, nền thì xi măng, tường gạch ống thì chúng mày hiểu nghèo cỡ nào rồi. Đến tầm năm 2014-2015 gì đó thì nguyên 1 đám bạn ông ấy có cua nguyên đám con gái lớp tao (đương nhiên là có ông ấy). Quen thì đi sn đồ tao có gặp thì cũng xã giao bình thường thôi, có điều tao nhìn cũng ko mến đám đó mấy vì dân miền Tây, mặc đồ nhìn nhà quê + hay thể hiện (mấy thằng trong đám đó á nha) còn riêng ông ấy thì không. Lúc nào cũng ngồi im thin thít với con ghệ, tao cũng ko nhớ sao mà tao bắt chuyện với ổng rồi cũng đi chơi. Cái thời điểm đó tao nói thật tụi bây là phong trào chơi đá nó rầm rộ vcl, đám thanh niên mới lớn chơi bời là thế nào cũng dính đá. Đám bạn ông ấy 10 thằng hết 9 thằng dính mẹ rồi, riêng ông ấy thì không. Tao phải công nhận ông này hay thật, lên bd bạn bè thì ko có chỉ có mấy thằng bạn cùng quê miền Tây vậy mà ko dính. Ông ấy nói tụi nó năn nỉ, gài hàng, dụ dỗ ông ấy các kiểu nhưng ông ấy ko chơi (gặp tao có đám bạn xấu vậy chắc dính mẹ rồi). Nghề gì ai kêu thanh niên ấy cũng làm, từ bưng bê, rửa chén, chở hàng,... tao nhìn mà nể thật sự, tuổi đó mà tao đi làm mấy công việc đó nói thật bị người ngoai nhìn vào tao chỉ có nước chui xuống cống. Rồi có thời điểm ông ấy yêu con nhỏ kia, kiểu trai mới lớn ấy, thất tình buồn nghỉ đi chơi cả 1 năm trời. Trong tay có mỗi cái xe sirius đi lông nhông chơi bời, mà đặc biệt đi đến đâu là bạn bè bao đến đó nha, người ta rủ mới đi ko đó. Riêng tao thì cứ sáng đi học chiều tối là alo ổng chở đi vòng vòng cafe tao bao ổng, nói thật bản thân tao rất là nhỏ mọn và tiếc tiền. Vậy mà bao cha nội này tao méo tiếc 1 xu chúng mày ạ, ổng hết tiền đổ xăng tao cũng đưa chả nghĩ ngợi gì. Rồi thì 1 năm trôi qua, ổng bắt đầu đi cày lại, khoảng từ 2017, tao chả thấy bóng dáng của ổng ở đâu, zalo fb thì nhắn tin ko trả lời. Bữa đó đang ra chợ mua đồ ăn thì hết hồn, ông ấy ra cửa tiệm bán đồ ăn chạy bàn chúng mày ạ. Mé tao nhìn thấy thương muốn rơi nước mắt, hỏi ra mới biết cha bị bệnh tim nên đi làm kiếm tiền nuôi cha (nhà cũng đông anh chị em nhưng đều nghèo). Rồi làm được 2 năm thì ông ấy trả góp xong chiếc xe AB cho mẹ, tự mua chiếc raider cho mình, sửa sang lót gạch lại cái nhà. 2 năm trời hơn không thấy đi chơi 1l nào cắm đầu cắm cổ làm tới nổi Tết 2 năm không có bộ đồ mới. Đến năm nay thì ông ấy quay lại làm cho tiệm súp cua cũ trước kia làm gần đó, bà chủ quán nói làm mấy tháng nữa bả nghỉ luôn, cho ông ấy cả chiếc xe, bàn ghế của tiệm hết (tiệm này có tiếng ở chợ tao xưa giờ nha). Ông này sống đến đâu người ta thương đến đó chúng mày ạ tao nể thật giờ làm chủ tiệm súp cua luôn rồi. Đây là một nhân vật tao nhìn vào để phấn đấu cho sau này đó chúng mày. Cảm ơn vì đã lắng nghe