Nam Man Hí Lễ Ký – Ghi chép về dân Giao Chỉ đi xem diễn binh
Thần là Mỗ, bất tài, cúi đầu dâng sớ:
Gần đây tại phương Nam – xứ Giao Chỉ – yêu khí bốc trời. Ngày ba mươi tháng tư, vạn dân như phát điên, ùn ùn kéo nhau ra phố, tranh nhau xem binh giáp, như thấy Ngọc Hoàng giáng thế. Nhưng nhìn kỹ, cũng chỉ vài xe bọc thép tôn, mũ sắt đội đầu, lính đi lệt bệt như hội làng múa rối – thật là trò cười thiên hạ.
Dân chúng khoác đỏ choang, treo cờ rợp lối, dẫn cả già trẻ lớn bé, nắng chang chang cũng chẳng lùi. Có người ngồi bệt giữa đường, có đứa đứng mà… đái, miệng hét “oaaaa” không ngớt, mắt sáng như thấy tiên ông cởi truồng. Thật ngu không tả nổi!
Lại thấy có người cưỡi xe máy như trâu, vẫy cờ như điên, tay kẹp lon bia, miệng chửi “địt mẹ thằng nào che tao,” mặt mày như bị nhập vong. Đám đàn bà thì tụ lại múa như trúng gió, chụp hình sống ảo, tạo dáng như gà, leo rào như khỉ, cười ré như lợn bị chọc tiết.
Càng buồn cười hơn khi nghe dân gian xứ ấy truyền miệng câu: “Không đi coi diễn binh là phản động” — phì! Nói ngu đến thế thì chó nghe cũng phát cáu. Hỏi mấy người ấy đi làm gì, họ bảo: đi cho vui, chụp để sống ảo, hú để cảm thấy tồn tại!
Thần nghĩ đến là phải ngửa mặt mà cười dài: dân gì đâu kỳ quái đến vậy! Não chẳng được mấy lạng mà khí thì đầy người, ai hô gì làm nấy, thấy cờ là lạy, nghe còi là hú – như chó huấn luyện.
Cúi mong hoàng thượng xem đây làm trò vui, đừng dạy dỗ chi cho tốn gạo; cũng đừng thân cận kẻo lây ngu.
Dâng sớ.
@Hoàng Tử DiNa